Triệu Mạn Chi đi xe của Trang Hựu Khải đến Tô Châu. Cô còn chưa kịp hít thở sâu bầu không khí của vùng sông nước Giang Nam thì đã lao ngay vào công việc không ngừng nghỉ.
Khách sạn của Hoàn Nghiệp ở Tô Châu được thiết kế hòa mình vào cảnh quan vườn cây địa phương, tạo thành một khu nghỉ dưỡng yên tĩnh giữa lòng phố thị. Nơi đây từ trước đến nay luôn là dự án trọng điểm mà Hoàn Nghiệp phát triển ở đại lục. Hoạt động dành cho các thành viên cao cấp của Hoàn Nghiệp năm nay cũng được chọn địa điểm tại đây.
Vụ ồn ào trên mạng xã hội đã đẩy Hoàn Nghiệp vào thế bị động trước dư luận. Để duy trì mối quan hệ với những khách hàng thân thiết, hoạt động vốn do giám đốc khu vực hoặc phó tổng tập đoàn phụ trách trước đây, nay được điều chỉnh khẩn cấp thành do Trang Hựu Khải đích thân giám sát. Mức độ coi trọng thì khỏi phải nói rồi.
Để thể hiện thành ý, Triệu Mạn Chi cần gửi thư mời nhân danh Trang Hựu Khải và gọi điện hỏi thăm.
Trước đây, những việc này đều do Cynthia lo liệu. Cô ấy là người khéo léo, giỏi giao tiếp và có cách ứng xử riêng. Triệu Mạn Chi còn chưa học được chút kinh nghiệm nào đã bị buộc phải tự mình đảm đương, nên cô đành cắn răng đối mặt với khó khăn.
"Khách sạn hạng sang như Hoàn Nghiệp, đối tượng khách hàng chắc khó chiều lắm hả?"
Trong lúc trò chuyện thư giãn, Triệu Mạn Chi nhắc đến chuyện này, Phương Linh không khỏi cảm thán: "Tớ cứ tưởng vị trí trợ lý thì không cần phải đối ngoại giao tiếp nhiều đâu chứ."
"Thật ra thì đa số thời gian cũng ổn thôi, vả lại ngành khách sạn vốn là dịch vụ, hạ mình là chuyện bình thường mà." Triệu Mạn Chi đáp lời cô bạn, "Nói ra thì cái tính cách như sếp tớ mà làm quản lý khách sạn thì đúng là khó tin thật đấy."
"Sếp Trang lại sai vặt cậu à?"
"Chuyện này thì nói ra dài dòng lắm..."
Miếng sô cô la quà tặng dành cho Tiểu Linh giờ đang nằm không nguyên vẹn trong túi của Triệu Mạn Chi. Cô cũng không ngờ quanh đi quẩn lại, mình lại nhận lại nó theo cách này. Còn câu nói của Trang Hựu Khải buổi trưa hôm đó thật sự khiến người ta khó hiểu.
Đó là cảm xúc gì? Biết không phải tặng cho anh mà vẫn có chút hụt hẫng sao?
Nhưng rõ ràng trước đó ở tiệc rượu, anh còn dùng chuyện này để chế giễu, bắt cô từ bỏ ý định trèo cao bám víu.
"Không ngờ lại nhầm lẫn buồn cười thế. Mà Mạn Mạn này, cậu có hay bị hạ đường huyết không? Trước kia ở trường đã không chịu ăn sáng rồi, sau này tớ phải giám sát cậu chặt chẽ mới được."
Quả nhiên là Phương Linh, luôn có thể nhận ra những chi tiết nhỏ nhất để thể hiện sự quan tâm khiến lòng Triệu Mạn Chi ấm áp hẳn.
"Hồi cấp ba không hiểu chuyện, cứ ăn kiêng nên mới mắc bệnh vặt, giờ thì không hay bị nữa đâu."
"Thế cũng không được. Tớ thấy cậu cứ vì vội đi lúc tám giờ rưỡi mà bỏ bữa sáng. Cùng lắm thì mua ít bánh mì ăn liền về nhà rồi lúc ra ngoài thì đút túi mang theo."
"Biết rồi Tiểu Linh, cậu sắp giống bố tớ rồi đấy."
Rẽ qua hành lang này nữa là đến phòng nghỉ của Trang Hựu Khải. Triệu Mạn Chi cất điện thoại, hai tay ôm tập tài liệu rồi gõ cửa. Sau khi được cho phép, cô bước vào và thấy dưới tán cây ngô đồng xào xạc, Trang Hựu Khải một tay đút túi, đang gọi điện thoại.
Ánh mắt anh dịu dàng, tựa băng mùa xuân tan chảy.
Triệu Mạn Chi dừng bước. Giọng nói theo gió đưa tới, là một chất giọng ôn tồn mà cô chưa từng nghe, thậm chí có phần xa lạ. Trang Hựu Khải luôn để lại ấn tượng là người kiêu ngạo, vậy người như thế nào mới có thể khiến anh hòa nhã đến vậy?
"Cảm ơn vì nhiều năm qua đã tin tưởng Hoàn Nghiệp, vậy tôi sẽ chờ đón đợi ở Tô Châu."
Cô suy nghĩ quá đăm chiêu, đến mức khi Trang Hựu Khải cúp điện thoại, gọi hai tiếng Triệu Mạn Chi cô mới hoàn hồn. Cô đưa tập tài liệu lên, báo cáo kết quả thật thà: "Những người đánh dấu X là không thể tham gia, những người khoanh tròn là không liên lạc được hoặc báo sẽ gọi lại sau. Tổng cộng chưa đến mười phần trăm. Các khách hàng khác đều đã được hỏi thăm đúng theo yêu cầu của anh."
Trang Hựu Khải liếc nhìn qua rồi gật đầu: "Được rồi, những người còn lại cứ tiếp tục theo dõi."
"Vâng."
Lẽ ra cô nên hiểu ý mà rút lui, nhưng sự tò mò trong lòng cô thôi thúc, khiến cô cứ chần chừ không muốn đi. Trang Hựu Khải ngẩng đầu thấy cô vẫn còn đứng đó, khẽ nhíu mày hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
"Boss, tôi hỏi anh một câu được không?" Lời vừa thốt ra đã là dấu hiệu của việc "tiền trảm hậu tấu", việc anh có đồng ý hay không cũng chẳng còn quan trọng. "Anh... đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Đôi mắt trong veo của cô gái cứ thế nhìn anh không chút e dè, trông có vẻ ngây thơ đến ngốc nghếch. Trang Hựu Khải khẽ nhướng mày, đối mặt với ánh mắt cô, giọng điệu bình thản: "Khách hàng."
"Anh nói chuyện với khách hàng lại khách sáo đến vậy sao?" Triệu Mạn Chi lầm bầm khe khẽ.
"Tôi hỏi cô, bài học đầu tiên của người làm ngành khách sạn là gì?"
"Khách hàng là thượng đế ạ."
Trang Hựu Khải lười biếng "ừ" một tiếng: "Đạo lý cô đều biết, lẽ nào tôi lại không biết?"
"Tôi không có ý đó..."
"Vậy là ý gì?"
Ai bảo bình thường anh kênh kiệu như ông tướng vậy chứ? Sớm biết anh lịch sự với khách hàng của Hoàn Nghiệp đến thế, sau khi thực tập xong dù có vét sạch ví cũng phải đến ở khách sạn một lần để được trải nghiệm dịch vụ chăm sóc tận tình của Trang Hựu Khải.
Triệu Mạn Chi bĩu môi: "Không có ý gì cả, chỉ là tôi cứ tưởng đối phương là nhân vật rất quan trọng nên anh mới nói chuyện khách sáo như vậy thôi."
"Theo một nghĩa nào đó thì cô nói cũng không sai." Anh cũng không rảnh rỗi mà lúc nào cũng cười nói vui vẻ với mọi người. Chẳng qua vì hoạt động thành viên của Hoàn Nghiệp, anh mới chịu hạ mình đi lấy lòng người khác. "Nhưng quan trọng nhất trong ngành dịch vụ là lấy con người làm gốc. Một khi đã ở vị trí này, dù tính cách bình thường ra sao thì cũng phải khoác lên vẻ hòa nhã."
Khi mới tiếp quản khách sạn, ông nội đã dặn đi dặn lại anh cũng chỉ mỗi chuyện này. Nhưng Trang Hựu Khải nghĩ, quan hệ giữa con người với nhau chẳng qua cũng chỉ là lợi ích qua lại. Vì khách thuê phòng đã trả tiền thì người làm dịch vụ nên nhiệt tình, chỉ có vậy thôi.
Ông nội nói muốn anh tiếp quản sự nghiệp của anh cả Trang Hựu Lâm, nhưng lâu nay chỉ để anh quanh quẩn trong mảng khách sạn, nói là còn thiếu tôi luyện. Anh vẫn không hiểu, bao nhiêu thì mới đủ, phải cúi mình làm mọi việc nhỏ nhặt sao?
Lời đã nói hết, nhưng Triệu Mạn Chi lại trầm ngâm rất lâu. Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu: "Ngành dịch vụ lấy con người làm gốc là đúng, nhưng xuất phát điểm của việc lấy con người làm gốc thì chẳng phải chính là con người sao?"
Có thể suy xét, cảm thông, đặt mình vào vị trí người khác, đó mới là cốt lõi của bốn chữ vàng này. Cô ngẩng khuôn mặt trắng trẻo lên như đóa mộc phù dung hé nở trên cành: "Khi thật sự có thể đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ thì sẽ không cảm thấy sự hòa nhã, thay vào đó là một sự gượng ép."
Vẻ mặt Trang Hựu Khải khẽ lay động, chưa kịp nói gì thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Anh đi vòng qua Triệu Mạn Chi, đáp một tiếng: "Vào đi."
Triệu Mạn Chi biết đây là dấu hiệu kết thúc cuộc nói chuyện. Cô khẽ cúi người: "Tôi xin phép ra ngoài trước."
Người bước vào là Lâm Trác Văn. Triệu Mạn Chi thấy anh nên khẽ hỏi thăm.
Lâm Trác Văn gật đầu, đi lướt qua cô. Anh vốn luôn tươi cười, hiếm khi nào lại mang vẻ ưu tư như thế này. Triệu Mạn Chi không khỏi nhìn thêm hai lần. Khi cô chầm chậm kéo cửa lại, loáng thoáng nghe thấy Lâm Trác Văn dùng tiếng Quảng Đông hỏi: "Cậu bị điên rồi à?"
Vị Tổng giám đốc Gavin này đúng là ngày càng được nước rồi, lại dám chỉ thẳng mặt Trang Hựu Khải mà mắng.
Cô tò mò quá mức, áp sát tai vào cửa muốn nghe thêm, nhưng tiếc thay cách âm quá tốt, cô gần như dính cả người vào cánh cửa mà vẫn chẳng nghe thấy gì.
"Cô đang làm gì đấy?"
Vốn đang làm chuyện mờ ám, một giọng nói bất ngờ vang lên suýt nữa làm cô chết khiếp. Triệu Mạn Chi luống cuống vuốt tóc, cố tỏ ra bình tĩnh ngẩng đầu lên, nói bừa một lý do: "Tìm đồ ạ."
Người đang hỏi cô là một phụ nữ, mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng và chiếc cổ dài thanh thoát càng làm tôn lên vẻ nổi bật của đôi bông tai cỡ lớn. Không hiểu sao dù cô ấy rõ ràng toát ra khí chất sắc sảo như người đến gây sự nhưng Triệu Mạn Chi lại không cảm thấy sợ hãi.
Cô đứng thẳng người, mỉm cười duyên dáng và lịch sự đáp lời: "Chị tìm Tổng giám đốc Trang sao? Vừa nãy Tổng giám đốc Lâm mới vào, có thể chị phải đợi một lát."
Tưởng Dục từ đầu đến chân đánh giá cô gái tên Mandy nổi tiếng này. Quả nhiên cô đẹp đến mức có thể trở thành người nổi tiếng ngay lập tức. Quan trọng hơn là thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, ngay cả người trong giới mà cô ấy thường xuyên tiếp xúc cũng không mấy khi thấy được.
"Vậy thì tôi đợi anh ấy vậy." Tưởng Dụcc vuốt phẳng vạt váy rồi ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, thản nhiên nhìn Triệu Mạn Chi: "Cô chính là trợ lý mới của A Khải à?"
Triệu Mạn Chi ngạc nhiên: "Chị quen tôi sao?"
"Nghe nói qua rồi." Chuyện Vương Hoài Nam gây ra ở buổi tiệc lần trước người khác không rõ, nhưng nhà họ Tưởng là chủ tiệc thì sao lại không biết được chứ? Trang Hựu Khải không phải người thích ra tay trượng nghĩa. Một người nổi giận vì người đẹp như vậy, sao lại không khiến người ta tò mò được.
Tưởng Dục nheo mắt, khóe môi nhếch lên: "Cô Triệu nếu không bận thì nói chuyện với tôi một lát nhé. Trác Văn nói nhiều lắm, mỗi lần báo cáo đều phải đợi rất lâu."
"Đó là vinh hạnh của tôi rồi."
Hiện tại đúng là còn vài việc không quá khẩn cấp cần làm, nhưng xét việc làm trợ lý thì việc tiếp đón khách cũng là một phần công việc của Trang Hựu Khải nên Triệu Mạn Chi vẫn không từ chối.
Thân phận của người vừa đến vẫn chưa rõ ràng, nhưng qua mức độ thân mật trong cách xưng hô với Trang Hựu Khải và Lâm Trác Văn thì phần lớn cũng là người thân hoặc bạn bè có mối giao hảo sâu sắc. Càng không thể sơ suất được.
Cô từ phòng pha trà gần đó lấy ra một ấm trà Bích Loa Xuân đúng mùa, cùng hai phần trà bánh đặt trên khay gỗ, cung kính bày lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách: "Định Thắng Cao, Song Nhượng Đoàn đặc sản Tô Châu, mời chị dùng từ từ."
"Cảm ơn." Tưởng Dục lịch sự đáp lời nhưng tay lại lười biếng chẳng buồn nhấc lên: "Tự nhiên xảy ra chuyện này, chắc các cô cũng chẳng rảnh rỗi gì nhỉ? Ngay cả A Khải cũng phải hạ mình như vậy, đủ thấy chuyện này không hề nhỏ."
"Về phần công việc PR thì tôi không rõ, nhưng hiện tại, lịch trình cá nhân của tôi không khác biệt nhiều so với bình thường."
Mức độ công việc của trợ lý phụ thuộc vào ông chủ. Chuyến công tác Tô Châu của Trang Hựu Khải đúng là gấp gáp, nhưng sau khi đến Tô Châu, mọi việc đều có người khác tiếp nhận. Công việc của Triệu Mạn Chi không khác biệt nhiều so với ngày thường.
"Cô sợ tôi dò hỏi bí mật kinh doanh à." Tưởng Dục cười nói: "Yên tâm, tôi biết nhiều hơn cô đấy."
Cô ấy nhấp một ngụm trà từ chén nhỏ: "Tổng giám đốc Trang của các cô nhìn thì có vẻ thản nhiên như mây gió, nhưng thật ra lại rất đau đầu vì ảnh hưởng của chuyện này. Bằng không cũng chẳng nghĩ ra chiêu trò xào lại tin đồn cũ để chuyển hướng sự chú ý."