Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 24

Ở các trường đại học Hồng Kông không có huấn luyện quân sự nên Ocamp chính là "quà ra mắt" dành cho tân sinh viên. Dù gọi là hoạt động nhưng thực tế, việc rèn luyện suốt một ngày không hề nhẹ nhàng hơn huấn luyện quân sự chút nào.

Trời vừa hừng sáng, Lưu Nhất Phàm đã nhận bữa sáng và đứng chờ ở điểm tập trung. Trong thời gian Ocamp, khu vực sảnh và nhà bếp của ký túc xá bị cấm sử dụng. Thường thì các đàn anh đàn chị sẽ dẫn các em sinh viên mới tìm nơi rộng rãi để ăn. Đôi khi là ở căn tin của ký túc xá, hoặc nếu gấp thì họ sẽ ngồi bệt xuống đất ăn xong rồi đi ngay.

"Mọi người lấy đủ hết chưa, bữa sáng hôm nay là một chiếc bánh mì kẹp cá ngừ và một hộp sữa đậu nành. Ăn xong chúng ta sẽ lên đường đi chụp ảnh tập thể. Sáng nay là buổi phá băng của đội nhóm, mọi người hãy làm quen với nhau nhé."

Triệu Mạn Chi sắp xếp các em sinh viên đâu vào đấy rồi cô mới có thời gian bóc một gói bữa sáng ra ăn. Trưởng nhóm Lý Khả dựa vào cô, cảm khái: "Toàn là những sinh viên năm cuối rồi mà vẫn tự làm mình mệt mỏi như thế. Cậu đúng là muốn trải nghiệm mọi phần của cuộc sống sinh viên mà."

"Chẳng phải vì trước đây không có cơ hội sao." Miệng cô vẫn còn nhai bánh mì, giọng nói có chút không rõ ràng.

Lý Khả thở dài: "Người ta toàn là sinh viên năm hai, năm ba. Chỉ có cậu là hăng hái quá mức thôi. Nhưng cũng đúng, ai bảo đại mỹ nhân Triệu bận rộn như thế chứ. Một năm làm thành viên hội sinh viên, một năm đi du học. Mãi đến kỳ nghỉ hè năm nay cuối cùng mới có thời gian trải nghiệm cảm giác làm trưởng nhóm nữ."

Mãi một lúc sau, Triệu Mạn Chi mới nuốt xong miếng bánh mì. Cô uống một ngụm sữa đậu nành để làm ẩm cổ họng rồi tiếp tục nói: "Thật ra cảm giác làm trưởng nhóm nữ cũng khá kỳ diệu, chẳng trách mọi người đều chen chúc đăng ký."

"Kỳ diệu chỗ nào, làm mẹ mà không đau đớn à?"

"Cũng không phải vậy." Triệu Mạn Chi dừng lại suy nghĩ: "Có lẽ là cảm giác được dựa dẫm khiến tớ thấy mình hình như rất hữu ích."

Lý Khả cười: "Xinh đẹp như thế rồi, có hữu ích hay không cũng chẳng quan trọng nữa."

"Chính vì như vậy tớ mới phải không ngừng chứng minh mình hữu ích, thậm chí là hữu ích hơn người khác."

Vẻ ngoài xinh đẹp không nghi ngờ gì là ân huệ của trời ban, nhưng đồng thời, nó cũng tạo nên rào cản cho Triệu Mạn Chi. Ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô luôn là "xinh đẹp". Ấn tượng này quá sâu sắc, đến mức cô thường phải nỗ lực nhiều hơn để có thể gắn cho mình những nhãn mác khác ngoài "xinh đẹp".

Từ khi nhập học, cô mỗi năm đều có lịch trình kín mít. Năm hai làm thành viên của hội sinh viên tổ chức Ocamp. Năm ba đi du học trao đổi. Sau khi về, cô còn tham gia câu lạc bộ kịch, làm đối ngoại để kêu gọi tài trợ. Trong khi mọi người đều bận rộn tìm việc, học lên cao hoặc nằm dài hưởng thụ ở năm tư thì cô vẫn còn sức lực để dẫn dắt sinh viên mới. Có thể nói là cô rất nỗ lực.

"Nhưng cũng không cần quá mức. Sắc đẹp là lợi thế của cậu, không cần vì điều này mà tự làm mình vất vả quá. Một số người quy kết tất cả thành tựu của cậu là do vẻ ngoài, bản chất là vì thiếu thốn nên mới nảy sinh sự mất cân bằng." Lý Khả uống hết ly trà chanh trong tay, lắc lắc rồi vứt vào thùng rác: "À đúng rồi, tớ nghe Phương Linh của nhóm cậu nói ngày hội Khoa cậu ấy sẽ thay cậu à?"

"Ừm, tớ..." Cô vẫn phải tìm một cái cớ, không thể nói thẳng là vì Trần Mục Xuyên được. "Mấy hôm nay hình như tớ bị đau đầu vì điều hòa nên muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vậy à, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt nhé, tớ sẽ báo với bên hội sinh viên."

"Mạn Mạn, Lý Khả." Nói tào tháo tào tháo đến ngay, Phương Linh tìm đến, cô ấy khẽ cười chào họ: "Gần đến giờ rồi, đi thôi?"

Triệu Mạn Chi cũng xác nhận lại một chút, cô vội vàng ăn hết phần bánh mì kẹp còn lại: "Đi thôi, đi thôi, gọi các em sinh viên mới cùng đi nhé."

Lý Khả ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt Phương Linh lạnh nhạt trong khoảnh khắc. Cô ấy gần như nghi ngờ mình bị hoa mắt, nhưng khi nhìn lại thì đối phương đã cười tươi tắn tổ chức nhóm Lychee Mousse xuống núi rồi.

*

"Trước đây đã có Tòa nhà Quan Vịnh Lâm rồi, thế nên lần này, bà Trang đặc biệt dặn dò đặt tên là Lady Chong. Đó vừa là tên của bà ấy, vừa là danh nghĩa cho phu nhân tương lai của anh."

Người phụ trách trường dẫn Trang Hữu Khải đi tham quan phòng quy hoạch, chỉ ra ngoài khung kính lớn nơi tòa nhà mới sừng sững giữa sườn núi, lấp lánh dưới ánh mặt trời: "Tòa nhà hiện vẫn đang kiểm tra an toàn chưa đưa vào sử dụng. Ban đầu chúng tôi định mời bà Trang đến cắt băng khánh thành, không ngờ anh lại tới trước."

Thực ra khi nói những lời này, người phụ trách vẫn còn hồi hộp, cẩn thận quan sát biểu cảm của đối phương, sợ nhìn thấy dù chỉ một chút không vui. So với bà Trang ôn hòa dễ gần, nhà trường thực sự không nắm bắt được tính khí của vị thái tử gia này. Họ càng không hiểu vì sao công việc quỹ trường vốn do lão phu nhân đảm nhiệm lại khiến anh đích thân tới.

"Tiện đường nên tôi ghé qua xem thử," khách sạn Hoàn Nghiệp ngoài trường cũng chỉ cách vài trăm mét, nói tiện đường quả thật không sai một ly nào. "Bà tôi gần đây sức khỏe không được tốt, đi lại bất tiện, nên có lẽ không thể tham dự lễ cắt băng khánh thành được."

"Bà Trang bị bệnh à? Ôi, lẽ ra chúng tôi phải đến tận nhà thăm hỏi mới phải."

"Không có bệnh gì nghiêm trọng đâu, chỉ là đi lại không tiện thôi," Trang Hựu Khải nhìn quanh khuôn viên trường. Trên ngọn núi yên tĩnh giữa chốn ồn ào, những tòa nhà nằm rải rác. Chim chóc bay lượn trong rừng, tạo nên một khung cảnh an lành, yên bình. "Sau này tòa nhà mới này sẽ được dùng cho ngành học nào?"

"Các ngành khoa học xã hội và nhân văn như tâm lý học, xã hội học. Đây đều là những ngành mà bà Trang từng chuyên sâu trước đây. Chuyện này nhà trường rất coi trọng, các khoa cũng rất mong chờ nhà họ Trang có thể đến hướng dẫn. Anh thấy sao..."

Anh gật đầu: "Tôi sẽ đến khi có thời gian."

"Vậy thì thật sự rất cảm ơn anh."

Đoàn người xuống lầu, bước ra ngoài là thư viện lớn nhất của trường. Hai bên thư viện Đại học Trung Văn là những đài phun nước kính thẳng tắp, chính giữa là một tác phẩm điêu khắc hình cánh cổng. Vốn dĩ nó mang ý nghĩa "Cánh cổng của sự uyên bác", nhưng dần dần trong sinh viên, nó trở thành một truyền thuyết trong khuôn viên trường. Người ta nói rằng đi qua cổng đó sẽ bị xui xẻo, gọi đùa là "Cổng Rối Rắm".

Cũng chính vì thế dù có rất nhiều người đang chen chúc xếp hàng chụp ảnh trên bậc thang trước bức tượng điêu khắc thì họ thà đi đường vòng xa hơn chứ không ai dám đi qua "Cổng Rối Rắm" đó.

Chưa đến ngày khai giảng chính thức mà khuôn viên trường đã nhộn nhịp như vậy, khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý.

Thấy Trang Hựu Khải dừng bước, người phụ trách nhà trường liền quan sát sắc mặt và giải thích ngay: "Bên kia là Ocamp của sinh viên mới đến từ Đại lục năm nay, vừa mới bắt đầu, đang chụp ảnh tập thể đó ạ. Không biết có làm phiền anh không?"

Lư Khiêm Ninh đứng bên cạnh liếc nhìn người bên cạnh rồi lại nhìn khung cảnh tràn đầy sức sống của tuổi trẻ không xa, ông cười nói: "Không sao đâu."

Đương nhiên ông biết tại sao Trang Hựu Khải lại dừng bước.

Giữa hàng loạt gương mặt sinh viên trắng trẻo bẽn lẽn, Triệu Mạn Chi mặc áo phông đen quần ngắn, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng không son phấn mà vẫn nổi bật như đóa hoa giữa đám cỏ.

Bình Luận (0)
Comment