Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 8

Triệu Mạn Chi vốn tửu lượng không tốt. Chỉ vài ly champagne dưới làn gió đêm đã khiến cô choáng váng.

Hồi còn đi học, nếu không có chủ đích thì cô hiếm khi tiếp xúc với rượu bia. Các cuộc thi hay sự kiện toàn sinh viên với nhau, cách giải trí cũng chỉ quanh quẩn chia nhau vài miếng pizza hay chơi mấy trò board game. Làm sao quen được với những buổi tiệc xa hoa như thế này.

Là trợ lý của Trang Hựu Khải, cô được hưởng chút hào quang từ những lời tán dường dành cho anh. Nhưng Mạn Chi vẫn cảm thấy bất mãn. Xã hội thượng lưu với những ánh hào quang lấp lánh nhanh chóng nuốt chửng cô, chỉ để lại hình ảnh Trang Hựu Khải rực rỡ giữa đám đông. Còn cô, tựa như chiếc khuy măng sét bằng ngọc lam của anh, đến cái tên đầy đủ cũng chẳng mấy ai nhớ.

"Đây là trợ lý của tôi, Mandy."

"Quý cô Mandy là gương mặt mới nhỉ?"

"Xin chào, tôi họ Triệu."

Có lẽ hơi men đã tiếp thêm can đảm, sau không biết bao lần bị giới thiệu như vậy, Mạn Chi bổ sung thêm dòng giới thiệu đơn giản mà kiên định, giống như chữ ký cuối email của cô - một sự khẳng định thầm lặng.

"Cô Triệu nói tiếng Phổ thông chuẩn quá!" Vị doanh nhân trung niên phúc hậu cười lớn, "Không phải người Hồng Kông à?"

"Tôi đến từ Hàng Châu."

"Thế thì chúng ta là đồng hương rồi!"

Mạn Chi mỉm cười đối đáp vài câu, nhưng người đàn ông kia lại muốn kéo dài cuộc trò chuyện. Chủ đề quê hương vốn dễ phát triển, dưới những câu hỏi dồn dập, cô không để ý đã nói hơi nhiều. Cho đến khi Trang Hựu Khải khẽ ho một tiếng, cô mới chợt nhớ lời dặn của anh mà im bặt.

Cô biết sếp vốn hẹp hòi. Với một kẻ vô danh như cô, nói nhiều đã là tội. Khi người đàn ông kia rời đi, cô mím môi, miễn cưỡng xin lỗi: "Xin lỗi sếp."

Giọng Trang Hựu Khải lạnh lùng: "Cô nên cảm ơn tôi chứ không phải xin lỗi."

Chỉ vài câu hỏi đơn giản mà đã suýt lộ hết gia thế, đúng là ngây thơ đến mức ngu ngốc.

"Cảm ơn?" Mạn Chi ngơ ngác, "Tôi chỉ nghĩ không nên bỏ mặc sếp một mình, hay là tôi đã lấn át sếp rồi..."

"Lấn át tôi?" Giọng anh đầy châm biếm, "Cô chưa đủ tầm."

Khuôn mặt anh nhuốm vẻ mỉa mai, như vừa nghe một trò đùa lớn. Suốt buổi tối làm bình hoa di động, bao uất ức dồn nén trong Mạn Chi giờ đây cùng với men cồn đã lên tới đỉnh điểm.

Cô hiểu rõ tất cả đều là số phận. Ở vị trí này, cô buộc phải trở thành tấm phông nền tươi cười. Tuổi trẻ và nhan sắc chính là tấm vé thông hành vào thế giới thượng lưu.

Tham dự tiệc rượu cùng Trang Hựu Khải là yêu cầu công việc. Nhưng bị tước đoạt nhân phẩm, bị gán mác "bạn gái Trang Hựu Khải" lại không phải điều cô mong muốn. Càng không thể chịu đựng những lời chê bai, chế nhạo, áp chế liên tục của anh. Nếu đã khinh thường cô, sao còn mang cô tới đây?

"Thưa Trang tổng, tôi không biết mình đã làm gì sai để bị đối xử như thế này. Tự ý đặt tên tiếng Anh, cố tình đưa tôi tới tiệc để làm trò cười. Dù sao anh cũng nên cho tôi biết lý do để sửa chữa chứ? Hay nhìn tôi sợ hãi cũng là một thú vui cao quý của anh?"

Giọng nói dịu dàng của cô như bị gió cuốn đi, run rẩy không ngừng. Khi Trang Hựu Khải quay lại, anh thấy đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào.

Mái tóc dày như rong biển ôm lấy đôi vai gầy của Mạn Chi như thay gió trao cho cô một cái ôm. Đáng lẽ phải là cảnh tượng khiến người ta động lòng, nhưng Trang Hựu Khải chỉ lạnh lùng nhìn cô, đôi tay trong túi quần vẫn bất động.

Nước mắt suýt trào ra, Mạn Chi vội ngẩng mặt lên, gắng gượng nuốt ngược vào trong. Cô không biết nếu khóc trước mặt Trang Hựu Khải thì sau này sẽ bị chế giễu thế nào.

"Tôi biết anh ở vị trí cao, bận trăm công ngàn việc, khó lòng thấu hiểu người thường. Trước tôi tưởng anh chỉ hơi vô tâm, nhưng sau chuyện của Cynthia, Lâm tổng nói anh đã chuẩn bị chu đáo. Tôi tưởng mình hiểu nhầm, hóa ra không phải." Cô siết chặt ly champagne, đầu ngón tay trắng bệch, "Anh đơn giản là không có trái tim, dù có nhượng bộ hay cố gắng thế nào cũng không thể làm ấm lên được."

Anh vẫn luôn khinh thường cô mà không cần lý do.

 

Hai người giữ khoảng cách giao tiếp vừa phải, không quá thân mật nhưng cũng đủ để người ngoài không nghe được nội dung. Trang Hựu Khải hiếm khi có khoảng lặng giữa buổi tiệc, đang định tận hưởng chút yên tĩnh thì không ngờ Triệu Mạn Chi lại chọn đúng thời khắc này để gây sự.

Vốn đã không vui, nghĩ lại những việc cô làm, anh càng thêm bực bội, suýt nữa quên mất nghi thức xã giao mà với tay lấy hộp thuốc trong túi. Cuối cùng chỉ vê vê điếu thuốc giữa ngón tay - thói quen mỗi khi tâm trạng không tốt.

"Chống đối tôi thành nghiện rồi hả? Thật sự nghĩ mình sẽ không bị trừng phạt?" Nụ cười của Trang Hựu Khải lạnh đến rợn người, "Chắc có người đã kể cho cô nghe lý do trợ lý trước nghỉ việc rồi nhỉ? Tâm tư không đứng đắn lại còn dám chất vấn tôi, cô uống nhầm thuốc gì mà dám làm thế?"

"Tâm tư không đứng đắn nào..." Mạn Chi nghi ngờ vị thiếu gia kiêu ngạo này mắc chứng tự ái cực độ, "Tôi không có!"

"Bản kiểm điểm tôi đã nhận được, cùng với... thanh sô cô la." Giọng anh bình thản nhưng đầy vẻ ban ơn của kẻ bề trên, "Cả những hành động nhỏ nhặt trước đây nữa. Tôi không nói không có nghĩa là không thấy. Không thể leo cao nên tức giận đổ lỗi sao?"

Biểu cảm Mạn Chi đóng băng.

Thì ra thanh sô cô la đã theo tài liệu đến tay Trang Hựu Khải, bảo sao tìm mãi không thấy.

Những dòng chữ ấy vốn là tâm tư chân thành cô viết cho Phương Linh, lại bị anh hiểu thành âm mưu lấy lòng để mưu cầu ân huệ.

Cô mấp máy môi muốn giải thích, nhưng ánh mắt Trang Hựu Khải như gáo nước lạnh dội thẳng khiến cô hoàn toàn từ bỏ ý định ấy. Người trước mặt căn bản đã khinh thường cô, dùng những suy diễn thấp kém nhất để đánh giá hành động của cô. Giải thích chỉ phí lời.

Tiếng cười nói xa xa vọng lại giữa những chén rượu chạm nhau, nỗi thất vọng của cô trở nên quá nhỏ bé. Mạn Chi ảm đạm nhìn xuống, hàng mi dài in bóng trên gương mặt, giọng trầm xuống: "Nếu sếp đã nghĩ vậy thì xin điều chuyển tôi đi. Như cách xử lý Vivian ngày trước, tôi sẽ tuân theo mọi sắp xếp của tập đoàn."

Điếu thuốc lành mỏng manh gãy đôi trong tay anh, sợi thuốc vương vãi như tiếng nấc nghẹn ngào.

Trang Hựu Khải khẽ nắm tay, để mẩu thuốc vụn nát trong lòng bàn tay. Thái độ chấp nhận hình phạt của Mạn Chi không khiến anh thỏa mãn như tưởng tượng. Ngược lại, sự cam chịu ấy như ngọn lửa khác ném vào tim anh.

"Được." Anh nhếch môi lạnh lùng, "Từ giờ phút này, biến khỏi tầm mắt tôi."

Mạn Chi nhắm mắt. Dù đã đoán trước kết cục, khi bản án được tuyên bố, tim cô vẫn quặn thắt.

"Vâng."

Trang Hựu Khải rời tiệc hút một điếu thuốc mới dần bình tĩnh lại. Điện thoại trong tay bật mở danh bạ Mạn Chi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

"Nhờ chú để ý Mandy, chắc cô ấy sẽ ra từ cổng chính. Cô ấy có uống chút rượu, đưa về giúp tôi."

"Hiểu rồi ạ."

Sau khi dặn dò Lư Khiêm Ninh xong, anh quay vào hội trường thì chợt thấy bóng trắng thoáng hiện sau đài phun nước nhỏ. Khu tô giới cũ vốn nhiều chuyện ma quái, anh dừng bước quan sát kỹ mới thở phào.

"Tưởng Dục, ra đi."

"Không dọa được cậu nhỉ?" Tưởng Dục bước ra từ sau cột trường La Mã, tay ngắt một đóa hoa hồng dại, "Xem ra so với hồi nhỏ, cậu đã tiến bộ nhiều rồi."

Do sinh non, hồi nhỏ Trang Hựu Khải vốn yếu ớt nhút nhát. Tưởng Dục thường lấy chuyện ma quái dọa anh, còn kéo vào phòng chiếu ở Thâm Thủy Loan xem phim kinh dị của hãng Thiệu Thị, khiến anh suốt nửa tháng mơ toàn thấy xác sống nhảy lò cò.

Không muốn nhắc lại chuyện cũ, anh lười nhạt đảo mắt: "Chuyện bao nhiêu năm rồi? Mười mấy năm đủ khiến người ta thay đổi hoàn toàn."

"Được rồi được rồi, là tôi không biết giữ mồm giữ miệng." Thật ra Tưởng Dục cũng chưa bao giờ hiểu được tính khí của anh nên cô cũng giống như Lâm Trác Văn, lựa lời mà nói, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt. "Trốn ra đây làm gì? Anh tôi đang lùng sục tìm cậu đấy."

"Ngột quá, ra hút điếu thuốc." Trang Hựu Khải cởi áo vest khoác lên tay, cà vạt Windsor cũng được nới lỏng, rõ ràng đã chán ngán buổi tiệc. Anh nghi ngờ nhìn Tưởng Dục: "Cậu không phải do anh ta sai ra bắt tôi về chứ?"

Người phụ nữ kiêu sa lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó. Tôi đang tính nếu cậu chuồn thì mình cũng có cớ thoát thân."

Tưởng Thứ chỉ tìm đến họ khi có những buổi giao tiếp xã giao làm ăn, hoặc để khoe khoang với người ngoài rằng hai người họ thanh mai trúc mã thế nào, ám chỉ sắp có tin vui, nhằm nâng cao địa vị của nhà họ Tưởng, như thể thật sự đã trèo cao nhờ cuộc hôn nhân "song hỉ lâm môn" này. Còn Tưởng Dụ, suốt thời gian ở nước ngoài, cô luôn có bạn trai. Dù cho ba bữa nửa tháng lại thay người yêu thì ít nhất điều đó cũng thể hiện rõ thái độ của cô.

Còn Trang Hựu Khải, chuyện hôn nhân sắp đặt càng không thể lay động. Trong cuộc chiến chống hôn nhân gia đình sắp đặt, họ là đồng minh đặc biệt của nhau.

Trang Hựu Khải đi không nhanh nhưng sải bước dài. Tưởng Dục bám theo, buông lời tình cờ: "Nhân tiện, nếu bà nội thật sự muốn sắp xếp hôn nhân cho cậu thì sao? Mấy năm nay tin đồn tình ái của cậu nhiều như hoa mùa xuân, người già chắc muốn tìm người quản lý cậu rồi."

Ánh đèn loang lổ trên gương mặt điển trai, khó lòng đọc được cảm xúc: "Nếu môn đăng hộ đối, người già lại vừa ý thì tùy họ vậy."

"Thế tình cảm của cậu thì sao?" Tưởng Dục gấp gáp hỏi, không ngờ anh lại dễ dãi thế, "Nếu đó không phải người cậu yêu, cậu cũng chấp nhận sống cả đời bên nhau sao?"

"Yêu có ích gì? Năm xưa Trang Triệu Thành yêu mẹ tôi thế nào, cuối cùng chẳng phải dắt Triệu Bội San quỳ trước nhà thờ nói đó mới là tình yêu đích thực sao."

Gần tới hội trường, người dần đông. Trang Hựu Khải chỉnh lại cà vạt, vắt áo vest lên tay, thần sắc lạnh lùng pha chút mệt mỏi: "Đi chào anh cậu rồi chờ tôi một lát, lát nữa chở tôi một đoạn."

"Còn chú Ninh đâu?"

"Đưa trợ lý của tôi về rồi, cô ấy hơi say."

Tưởng Dục hơi nhíu mày. Chú Ninh không phải người dễ sai khiến, huống chi chỉ để đưa trợ lý.

Cô vừa suy nghĩ vừa bước chậm lại. Khi Trang Hựu Khải quay đầu phát hiện người bên cạnh không còn, thấy Tưởng Dục đăm chiêu: "Sao thế?"

"Tôi đang nghĩ, có lẽ cô Mandy đã có người đưa về rồi." Tưởng Dục cười đầy vẻ thích thú. "Lúc nãy tôi đến tìm cậu, thấy cô ấy đang nói chuyện với Tổng giám đốc Vương."

Bình Luận (0)
Comment