Mang Em Về Chăm Sóc, Tiểu Bảo Bối

Chương 19


" Ông ngoại, sao ông biết cháu ở học viện Mỹ thuật ạ?" Cậu hỏi ông Trì.
Ông Trì lại cố ý né tránh nói tới chuyện khác: " Tiểu Cảnh, cháu đang yêu à?"
Chu Bùi Cảnh ngây người một chút: " Dạ?"
" Cô gái ban nãy ấy, rất đáng yêu." Ông Trì vụng về hỏi thử một câu giúp cháu ngoại mình, này chính là máu mủ tình thâm giữa ông cháu đó.
Chu Bùi Cảnh mới chợt hiểu ra, liên tục xua tay: " Cô ấy không phải bạn gái cháu, cháu chưa yêu."
" Vậy không tính yêu đương sao?" Ông Trì chân thành hỏi.
" Trước mắt cháu muốn vẽ cho tốt đã." Chu Bùi Cảnh dừng lại mới nói.
Ông Trì đột nhiên đập bàn một cái: " Đúng rồi! Tranh của cháu! Tiểu Cảnh, ông ngoại muốn mấy bức vẽ của cháu, một bức treo ở thư phòng của ông, một bức treo ở phòng khách, còn có một bức tặng cho ông bạn già của ông nữa, nói thì cũng rất dài, ông cùng lão ý quen nhau ở Hương Đảo năm 1982, lúc ấy..."
"...!Kỳ thật, ông cảm thấy bức Mặt trời đỏ của cháu cực kì hợp khi treo trong thư phòng của ông, nó tượng trưng cho tính tình bồng bột của ông, nhưng mà thằng nhãi Tạ Trí ấy không chịu cho ông, còn bảo ông tự đi mà mua, này không phải là sỉ nhục tình cảm của chúng ta sao?" Ông Trì nói đến đoạn này lại thấy kích động, lòng đầy căm phẫn " Tiểu Cảnh, cháu thấy ông nói đúng không? Nó làm thế chính là dùng tiền sỉ nhục chúng ta!"

" Ông ngoại, bức cháu vẽ...!là Tạ Trí mua ạ?" Mắt Chu Bùi Cảnh lóe sáng, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên và vui vẻ.
Lúc này, ông Trì mới phát hiện trong lúc vô tình ông đã bán đứng Tạ Trí rồi cũng ngây ngẩn cả người.
Một lát sau ông mới nói: " À, đúng thế."
Sau khi tạm biệt ông Trì, tâm tình Chu Bùi Cảnh không yên trở về ký túc, buổi tối đèn đường tối tăm, cậu đi còn suýt chút đã đâm vào cây luôn rồi.
Suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng cậu quyết định đi tìm đàn anh.

Nếu không thì Tạ Trí mua bao nhiêu bức vẽ của cậu cũng sẽ chẳng chịu tới tìm cậu đâu.
Sáng hôm sau, cậu gọi xe đi tới tập đoàn Tạ thị, tòa nhà nằm ở bờ sông vô cùng nổi bật trong một đống tòa Office, tài xế nói rất nhiều, gần đây ông hay chở mấy sinh viên nhận offer đến Tạ thị làm nên cho rằng Chu Bùi Cảnh cũng tới phỏng vấn, muốn cho cậu biết 120 kỹ xảo phỏng vấn, lúc Chu Bùi Cảnh xuống xe còn cổ vũ cậu cố lên.
Chu Bùi Cảnh bị ông nói tới mức đầu váng mắt hoa, nghe thấy câu cố lên liền nói cảm ơn với tài xế.
Giữa tháng mười bởi vì yêu cầu nhân viên mặc đồng phục nên đàn ông đều mặc vest đi giày da trong sảnh lại bật điều hòa khá lạnh, Chu Bùi Cảnh lại sợ lạnh vừa bước vào đã suýt bị lạnh tới mức ngã sấp mặt.
Lễ tân trông thấy Chu Bùi Cảnh bước vào liền hỏi cậu cần giúp gì không.
Chu Bùi Cảnh đảo mắt, nói: " Tôi là học sinh được ngài Tạ trợ giúp hai năm trước, hiện giờ đã lên đại học nên muốn tới cảm ơn anh ấy."
Lễ tân nghi ngờ nhìn dáng vẻ trắng trẻo hồng hào như thiếu gia nhà giàu của Chu Bùi Cảnh, dù thế nào cũng chẳng thấy dáng vẻ cần trợ cấp ở cậu.
" Thật đó, cô nói với anh ấy, Tiểu Cảnh tới cảm ơn anh ấy, anh ấy sẽ biết thôi." Chu bùi Cảnh nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Lễ tân còn đang do dự có nên gọi lên trên không thì trùng hợp Tạ Trí đang xuống tầng cùng với vị phó tổng giám đốc, muốn ra ngoài thị sát.

Cô vừa ngẩng đầu thấy Tạ Trí, định mở miệng lại không dám.

Chu bùi Cảnh quay đầu nhìn lại đối mặt với Tạ Trí.
Chu Bùi Cảnh ngọt ngào gọi anh: " Tạ Trí!"
Một giây đó, tất cả mọi người đều cảm thấy lễ tân và bảo vệ có lẽ sẽ gặp xui xẻo đây, người kia là ai mà dám cho vào, tối nay sẽ phải tăng ca tới đêm đó, mau dẹp đống kế hoạch hẹn hò đi.
Chỉ thấy Tạ Trí bước nhanh tới, trông anh như muốn đánh người vậy! Anh cởi vest, anh thật sự muốn đánh người! Anh khoác áo vest lên vai Chu Bùi Cảnh, hỏi: " Ai bật điều hòa lạnh thế hả?"
Về việc thị sát xưởng khu tất nhiên là Tạ Trí không đi nữa rồi, anh vẫn chưa biết chuyện mình mua bức vẽ đã bị Chu Bùi cảnh biết được nên dẫn cậu tới phòng khách.
" Sao lại tới đây?" Tạ Trí hỏi cậu.
" Ông ngoại bảo là bức vẽ của em là anh mua, để cho anh tiêu pha lãng phí nên em tới cảm ơn." Chu Bùi Cảnh bước tới trước giữ chặt tay tạ trí, lắc lắc tay như đang nắm tay lại giống đang làm nũng.
Tạ Trí thiếu chút nữa không chịu được, trên mặt chỉ có thể gật đầu, nói: " Khá đẹp."
Chu Bùi Cảnh vẫn không thả tay, ngẫm nghĩ nói: " Lúc đó tiến sĩ Lâm bảo anh không thích em bị bệnh nên bỏ đi."
Tạ Trí nhíu mày, anh biết tiến sĩ Lâm sẽ nói thế nào với Chu Bùi Cảnh nhưng nghe Chu Bùi Cảnh nói ra lại là cảm giác khác nhưng anh cũng không phản bác.
" Em vẫn nhớ lúc anh dẫn em đi xem The Phantom of the Opera" Chu Bùi Cảnh tiếp tục nói " Mấy chuyện đó em nhớ hết.

Anh nói thích em, nhưng mà em hỏi anh có rời đi không, anh lại không trả lời."

Đó là vì em ngủ rồi.

Tạ Trí cảm giác bây giờ mình giống như một thằng nhóc mới lớn vậy, đối mặt với người mình thích lại miệng khô lưỡi khô, tim đập như trống mà trân bảo của anh lại nói chuyện dễ như trở bàn tay.
" Đàn anh, bây giờ em muốn hỏi lại anh, anh còn bỏ đi không?" Chu Bùi Cảnh ngây thơ hỏi.
Tạ Trí duỗi tay, báu vật mà anh đã mất đi cuối cùng cũng đã tìm được rồi, anh nói với Chu Bùi Cảnh: " Vậy không đi nữa."
Cho dù thế nào, mấy chuyện yêu đương như này cho dù tới muộn cũng không bao giờ là quá muộn.
———
Hoàn Chính văn.

Bình Luận (0)
Comment