Mạng Không Còn Lâu

Chương 1



Ngày nghỉ của nhóm nghệ sĩ đang nổi bình thường đều ít ỏi đến mức làm người ta căm phẫn.

Minh tinh mới nổi như Lục Văn Tây hai ngày chỉ được ngủ hai ba giờ là chuyện cơm bữa, thế nhưng đột nhiên công ty đùng một phát cho Lục Văn Tây nghỉ ngơi bảy ngày. Bất quá không phải để anh nghỉ ngơi mà là tránh né phóng viên, làm một mỹ nam im lặng.

Lục Văn Tây không hút chích ma túy, không làm chuyện xấu, không đánh nhau, không tùy tiện vứt rác phóng uế, chỉ có một khuyết điểm là… diễn xuất quá tệ.

Gần nhất vừa có một bộ phim điện ảnh được công chiếu tên là ‘Tông Sư’, đang được quảng bá rất nhiều.

Đạo diễn, biên kịch cùng đoàn đội chế tác bộ phim này đều là người giỏi, diễn viên tham gia cũng toàn là siêu sao trong ngoài nước, có thể nói là tác phẩm lớn. Ban đầu quảng bá cũng rất được chú ý, giật tít trên các trang báo giải trí, cũng dấy lên một làn sóng bình luận trên weibo.

Lục Văn Tây diễn vai học trò của nam chính trong phim, là một thiếu niên. Trong lịch sử vị thiếu niên này vốn cũng là một nhân vật anh hùng, là bậc thầy võ thuật ở thời kì dân quốc, trong giai đoạn hỗn loạn đó thiếu niên trưởng thành trở thành thủ lĩnh tinh thần của mọi người, tính cách ngay thẳng, lấy đức phục người.

Mới đầu rất nhiều người nghĩ nhân vật này là vai chính trong phim.

Cố tình một nhân vật như vậy lại bị Lục Văn Tây diễn thành một thiếu niên phản nghịch, nói đơn giản chính là phong cách ‘Cổ Hoặc Tử’ lại đi diễn vai anh hùng ‘Trần Hạo Nam’.

Kết quả sau khi xem phim, hậu nhân của nhân vật anh hùng trực tiếp kiện Lục Văn Tây ra tòa án, tố Lục Văn Tây làm tổn hại hình tượng nhân vật anh hùng, sau đó gởi thiếp mời luật sư tới weibo Lục Văn Tây.

Fan hâm mộ cũng bắt đầu điên cuồng chế nhạo, mắng chửi, nói Lục Văn Tây mặt than, diễn xuất tệ hại tới mức làm người ta xem mà xấu hổ giùm, tất cả cảm xúc đều chỉ có một biểu tình, trừ bỏ trợn mắt thì không làm được gì khác.

Sau đó bị người cố ý dẫn dắt cộng thêm nhóm antifan điên cuồng công kích, tiêu đề Lục Văn Tây mau cút khỏi giới giải trí, lăn về nhà làm cậu ấm không ngừng xuất hiện trên các mặt báo, lần đầu tiên bộ phận quan hệ xã hội của công ty cảm thấy bất lực.

Bên sản xuất phim liều mạng tuyên truyền nhưng không thể nào vượt qua độ nóng sốt của Lục Văn Tây, thật không biết nên nói danh vọng Lục Văn Tây cao chót vót hay thật sự là xúi quẩy cùng cực… quả thật là một lời khó nói hết.

Sau khi được cấp phép nghỉ dưỡng, Lục Văn Tây được người ‘hộ tống’ ra vùng ngoại thành ‘tĩnh dưỡng’.

Lục Văn Tây là phú nhị đại đặc biệt tiêu chuẩn, trên bảng xếp hạng những người giàu có nhất luôn có tên ba ba Lục Văn Tây, hơn nữa còn rất nổi danh, Lục Vũ Thương.

Rất nhiều người nói Lục Văn Tây tiến vào giới giải trí chỉ là cậu ấm nhàm chán muốn nghịch tiền mà thôi. Vừa vào giới đã có không ít tài nguyên, quả thực là một đường tiến tới làm không ít diễn viên khắc khổ phấn đấu không thể nào dí kịp. Kết quả lại phá hỏng một bộ phim điện ảnh hay, một kịch bản hay. Danh tiếng Lục Văn Tây vốn đã không tốt, lần này dính phải vụ này cũng không làm người ta bất ngờ.

Căn hộ ở vùng ngoại thành này là một trong số bất động sản trên danh nghĩa của Lục Văn Tây, sau khi trang hoàng xong xuôi vẫn luôn để trống tới giờ, không đụng tới. Nếu không phải mấy hôm trước thu dọn đồ đạc đột nhiên nhìn thấy thẻ phòng cùng chìa khóa thì Lục Văn Tây sớm đã quên béng chuyện này.

Lúc chuông cửa vang lên, Lục Văn Tây đang mở mấy thùng hàng mua trên mạng.

Làm việc này cũng không phải cần dùng hay gì, chẳng qua Lục Văn Tây rất thích cảm giác vui vẻ khi mở thùng hàng, nó giống như đang khám phá một điều bí mật. Này có thể xem là một phương thức giải tỏa áp lực của Lục Văn Tây, cứ mua không ngừng, số thùng hàng đặt mua đã chất hơn phân nửa không gian phòng khách, bản thân Lục Văn Tây cũng không nhớ rõ mình đã mua cái gì, chính vì thế lúc mở thùng luôn có cảm giác rất ngạc nhiên.

Phủi phủi tay đứng dậy đi ra cửa, nhấn xem màn hình chuông cửa thì thấy trước cửa không có ai.

Quan sát màn hình thấy từ hành lang cầu thang tới cửa nhà mình không thấy ai, Lục Văn Tây ‘chậc’ một tiếng tắt màn hình, tiếp tục nghịch đống hàng của mình.


Kết quả chỉ vừa quay người đi, chuông cửa lại vang.

Lục Văn Tây quay lại, lập tức mở màn hình chuông cửa, nhìn một lúc vẫn như cũ không có ai.

Lúc này, Lục Văn Tây bắt đầu có chút buồn bực.

Trước lúc tới đây anh đã đặc biệt căn dặn nhóm trợ lý không được quấy rầy, đặc biệt là đám paparazzi và fan cuồng. Mớ hàng online anh đặt mua đều ghi tên trợ lý, mỗi sáng trợ lý tới đưa cơm sẽ thuận tiện đưa hàng tới.

Lẽ nào chỉ mới ở một ngày đã bị paparazzi phát hiện? Có cần dính như keo dán sắt vậy không?

Lục Văn Tây định thông qua chuông hình mắng một trận, bất quá cẩn thận nghĩ nghĩ vẫn từ bỏ, bằng không lỡ bị ghi lại thì ngày mai lại ăn mắng.

Quay lại nghịch đống hàng, chuông cửa lại tiếp tục vang lên hai lần nữa, Lục Văn Tây không thèm để ý.

Mười phút sau anh mới đứng dậy đi qua mở chuông hình, tiếp tục quan sát hình ảnh bên ngoài, còn mở công năng ghi hình, muốn xem xem là ai phá rối mình.

Ngay lúc Lục Văn Tây đang cài đặt chuông hình thì chuông cửa lại vang lên, thế nhưng trên màn hình lại không hề có ai xuất hiện.

“Fuck….” Lục Văn Tây mắng một tiếng, thầm suy đoán xem có phải chuông cửa bị người ta điều khiển từ xa hay không.

Để xác nhận chuông cửa có bị động tay động chân hay không, Lục Văn Tây mở cửa đi ra ngoài xem thử, bất quá lúc vừa mở cửa đột nhiên có một trận gió lạnh ập thẳng vào mặt.

Trận gió này rất kì quái, nói là gió âm cũng không quá đáng.

Luồng gió cơ hồ thổi xuyên qua cơ thể Lục Văn Tây, lạnh tới tận xương, làm anh cảm thấy cả người rét cóng, cứ hệt như đột nhiên rơi vào hầm băng, mớ mút xốp trong thùng hàng còn chưa kịp dọn cũng bị thổi bay tứ tung.

Luồng gió quái lạ kia thổi ùa vào một một cái rồi biến mất.

Lục Văn Tây rùng mình một cái rồi lấy lại tinh thần dò xét nhìn ra ngoài cửa, hành lang không hề có bóng dáng người nào. Anh đứng bên ngoài nhìn nhìn chuông cửa nhà mình một lúc, không có dấu vết cạy mở.

Tuy là vùng ngoại thành nhưng nơi này vẫn thuộc về thành phố, hoàn cảnh tiểu khu rất tốt, tính bảo mật cũng không tệ. Muốn tiến vào tiểu khu phải quét thẻ, một lần ngoài cổng một lần ở cửa ra vào, ở thang máy tầng trệt cũng phải quét thẻ nhà, nhóm paparazzi không có cách nào trà trộn tiến vào, vì thế chỉ có một khả năng là chuông cửa bị động tay động chân.

Lục Văn Tây thở dài một hơi, một lần nữa quay lại phòng khách, định bụng ngày mai sẽ bảo trợ lý gọi người tới kiểm tra.

Không phải anh không thể gọi người, nhưng nếu anh gọi sẽ mang tới nhiều phiền phức không cần thiết, hiện giờ anh phải làm một con ‘rùa đen rút đầu’ chuyên nghiệp.

Xắn tay áo tính toán tiếp tục mở hàng, đột nhiên Lục Văn Tây nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân, anh vẫn luôn chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài cửa nên lập tức phát hiện.

Kỳ thật tiếng bước chân rất nhẹ, kỳ quái chính là lúc đi đường người này tựa hồ còn lôi lôi kéo kéo cái gì đó, thứ đó ma xát với mặt đất phát ra âm thanh.

Lục Văn Tây đang cẩn thận lắng nghe xem là thứ gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

Anh nhịn không được mỉm cười, lần này là gõ cửa, không có khả năng lại không có ai bên ngoài đi? Rốt cuộc cũng tự đưa mình tới cửa?

Anh lập tức chạy ra mở chuông hình, nháy mắt nhìn thấy bóng người trên màn hình thì có chút sửng sốt.

Là một thiếu niên.

Thiếu niên có mái tóc ngắn màu đen vô cùng đơn giản, bộ dáng sạch sẽ không hề hóa trang nhưng mặt mũi tướng mạo lại xinh đẹp như nhóm minh tinh mới nổi.

Thiếu niên có đôi mày kiếm, đôi mắt không to không đặc biệt, thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đường nét đôi mắt rất đẹp, khóe mắt hẹp dài, con ngươi sáng long lanh tràn đầy anh khí. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng, phối hợp với gương mặt góc cạnh rõ ràng, quả thật là thiếu niên tuấn tú hiếm thấy.

Thiếu niên mặc áo khoác trắng đơn giản, trên áo không hề in hình hay chữ gì cả, tay cầm một thứ có dạng như la bàn phong thủy, thiếu niên đang cúi đầu nhìn kim đồng hồ trên mặt la bàn.

Lục Văn Tây nhìn một hồi liền trào phúng mỉm cười, đưa tay mở cửa, nhìn thiếu niên đứng bên ngoài, không thông qua màn hình chuông cửa, nhìn trực tiếp thiếp niên tựa hồ lại càng soái hơn, làn da rất lán mịn.

Thế nhưng khoảnh khắc thiếu niên ngẩng đầu, Lục Văn Tây lại cười không nổi.

Đồng tử thiếu niên có màu đen tuyền, đen như mực, đen tới mức không hề nhìn thấy đường vân, tối đen một mảnh, hơn nữa lại có chút trống rỗng vô cùng quỷ dị.

Lạnh lẽo, âm hàn, so với lạnh thấu xương lại càng rét buốt hơn.

Chậm chạp lấy lại tinh thần, Lục Văn Tây mới mở miệng hỏi: “Làm sao cậu lên đây được?”

Thiếu niên quan sát Lục Văn Tây, tựa hồ chưa từng thấy qua một người nam nhân cuốn hút như vậy nên không khỏi nhìn vài lần.

Tóc Lục Văn Tây được nhuộm thành màu trắng bạc, phần đuôi tóc là màu anh đào hồng nhạt, phần mái được nhà tạo mẫu vuốt ngược lên lộ ra phần trán rộng. Trên người mặc áo khoác trắng bạc có họa tiết laser đủ màu sắc, xanh hồng vàng có đủ, vô cùng bắt mắt.

Cũng vì chiếc áo khoác này mà Lục Văn Tây thoạt nhìn hệt như một cây hoa hồng chóe.

Rõ ràng sợ lạnh mới mặc áo khoác nhưng lại phối với một cái quần bò rách te tua, trong mắt thiếu niên chính là chả ra cái gì cả.

Cuối cùng thiếu niên đặt ánh mắt lên mặt Lục Văn Tây.

Trong giới giải trí, diễn xuất của Lục Văn Tây có thể không thể thông qua khảo nghiệm, thế nhưng mặt mũi vẫn rất có giá.

Lục Văn Tây có thể nổi danh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cũng chính là vì gương mặt nhất tiếu bách mị sinh này. [một cười trăm vẻ thiên nhiên, đây là một câu thơ trong tác phẩm Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị]

Mày rậm mắt hoa đào, mũi cao thẳng hơi nhếch lên, hình dáng cánh mũi hoàn mỹ tới mức có thể để bác sĩ thẩm mỹ dùng làm hình mẫu. Cho dù đang được ‘nghỉ phép’ cũng không quên hóa trang, môi bôi son màu vỏ quít rất thích hợp với làn da trắng nõn.

Trên weibo từng có một chủ đề rất hot, chính là xét về sườn mặt nam minh tinh thì Lục Văn Tây chắc chắn xếp hạng nhất.


Bởi vì đường nét xương hàm dưới rất xinh đẹp, lại không phẫu thuật thẩm mỹ nên biểu tình rất tự nhiên, không hề có chút cứng nhắc mất tự nhiên, vì thế phần lớn fan của Lục Văn Tây đều là fan mê sắc.

Xét về khía cạnh khác Lục Văn Tây có thể sẽ kém, thế nhưng xét về diện mạo thì tuyệt đối hoàn hảo.

Có thể là vì biết bản thân mình đẹp nên Lục Văn Tây vẫn rất tự tin, tới lúc này vẫn soái vượt mức như cũ.

Thiếu niên rốt cuộc mở miệng: “Bần đạo một đường truy theo ác linh tới đây, vừa nãy còn ở bên ngoài hẳn là đã nhân cơ hội chạy vào nhà ngài, không bằng để bần đạo…”

Thiếu niên còn chưa nói hết đã bị Lục Văn Tây cười lạnh đánh gảy: “Ác linh? Lại còn bần đạo?”

“Ừm, theo la bàn biểu thị thì…”

“Cậu là paparazzi hay fan cuồng?”

“Bần đạo là…”

“Ô, hay là người của chương trình thực tế? Camera giấu ở đâu?” Lục Văn Tây không ngừng ngắt lời thiếu, bộ dáng có chút hùng hổ.

Thiếu niên liền im lặng, bình tĩnh nhìn Lục Văn Tây, dù sao người này cũng không để yên cho mình nói, vậy dứt khoát không nói nữa.

Lục Văn Tây đánh giá thiếu niên, càng nhìn lại càng cáu: “Bộ dáng cậu cũng tạm được, là người mới định tới cọ nhiệt đúng không? Thậm thà thậm thụt lén lén lút lút trước cửa nhà tôi làm gì, sao không chịu đi làm chuyện đàng hoàng?”

Nói xong Lục Văn Tây quan sát phát hiện bên hông thiếu niên có đeo một chuỗi thiết liên [xích sắt], đầu kia rũ xuống đất, nó chính là nguồn gốc phát ra âm thanh anh nghe khi nãy.

Biểu tình thiếu niên mới đầu có chút khách khí khiêm tốn, dần dần trở nên lạnh lùng, tựa hồ có chút bất mãn với đánh giá của Lục Văn Tây, đôi môi mỏng mím lại. Điều chỉnh tâm tình một chút mới lên tiếng: “Bần đạo truy theo ác linh tới nơi này, la bàn biểu thị ác linh đã tiến vào nhà ngài, không bằng để bần đạo vào đuổi ác linh rồi lập tức đi ngay.”

Âm thanh thiếu niên không lạnh băng như diện mạo, ngược lại rất ôn hòa, giọng điệu cũng thực cung kính. Bộ dáng nói chuyện nho nhã lễ độ, rất giống nhóm văn nhân trí thức.

“Ây yo, diễn sâu dữ.” Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, lục túi tiền lôi ra một tấm thẻ ngân hàng: “Rồi, cứ coi như cậu là đạo sĩ đi, tôi không có tiền mặt, cậu cầm đỡ tấm thẻ này đi, trong tài khoản còn khoảng năm sáu vạn, pass là sinh nhật của tôi, lên mạng search là biết thôi, vừa lòng chưa?”

Thiếu niên nhìn Lục Văn Tây một lúc lâu, không nói gì.

Lục Văn Tây cũng nhìn chằm chằm thiếu niên, cẩn thận đánh giá người trước mắt, muốn xác định thiếu niên có đeo lens hay không, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm vô lại.

Thiếu niên không nhận thẻ, ngược lại từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy vàng, vừa đưa qua Lục Văn Tây liền hiểu, lập tức nhận lấy, tiếp đó lấy cây bút đặt trên tủ giày huyền quan, ký tên rẹt rẹt rồi đưa lại cho thiếu niên.

Cầm phù triện vừa bị ký tên, thiếu niên có chút ngẩn ra.

Lục Văn Tây còn thực hào phóng biểu thị: “Muốn xin chữ kí thì nói từ đầu đi. Thế nào, còn muốn đặc biệt một chút à? Được rồi, cậu muốn ghi thêm gì nữa?”

Cầm phù triện, thiếu niên lại nhìn Lục Văn Tây, ánh mắt hơi nheo lại, trong nháy mắt con ngươi thiếu niên tựa hồ phát ra tia sáng kỳ dị, cả đôi mắt tựa hồ bừng sáng.

Một lát sau, cặp mắt kia lại khôi phục bình thường, thiếu niên thở dài một hơi: “Thật đáng tiếc.”

“Hả?” Lục Văn Tây khó hiểu.

“Anh cầm lấy cái này mà giữ mạng, có lẽ nó sẽ giúp anh sống lâu thêm một chút. Lúc phù triện được sử dụng tôi sẽ cảm ứng được, nếu anh có thể kéo dài một chút tôi có thể tới cứu kịp.” Nói xong, thiếu niên một lần nữa đưa phù triện cho Lục Văn Tây rồi xoay người rời đi.

Lục Văn Tây nhìn theo bóng dáng thiếu niên rời đi.

Thiếu niên vừa đi vừa quấn lại sợi xích bên hông, sợi xích chỉ có đường kính cỡ một ngón tay, bị thiếu niên quần thành vòng trên cổ tay thoạt nhìn giống như một sợi lắc tay đặc biệt. Lúc thiếu niên xoay người rời đi Lục Văn Tây mới chú ý phía sau lưng thiếu niên còn có một cây quạt.

Thẳng tới khi thiếu niên tiến vào lối cầu thang thoát hiểm Lục Văn Tây mới xác định thiếu niên chạy bộ lên đây.

Đây là tầng hai mươi hai.

Sau khi đóng cửa lại, nhìn phù triện trong tay, Lục Văn Tây cười lạnh một tiếng rồi tiện tay vứt lên tủ giày.

Đi vào phòng, từ trong rương hành lý lấy ra máy kiểm tra thiết bị nghe lén rồi một lần nữa quay trở ra mở cửa, quét một vòng ngoài hành lang nhưng không phát hiện được gì. Cả đoạn hành lang chỉ có thiết bị camera giám sát trên trần nhà mà thôi, Lục Văn Tây xoa xoa thắt lưng nhìn một hồi rồi quay lại nhà.

Không có thiết bị nghe lén.

Không có camera ẩn.

Trên người thiếu niên cũng không có chỗ nào dấu camera.

Lẽ nào không phải paparazzi, chỉ là một fan cuồng ăn mặc kỳ dị?

Thế nhưng ánh mắt thiếu niên nhìn anh căn bản không giống ánh mắt fan nhìn thần tượng.

Lục Văn Tây đứng ngoài cửa thất thần một hồi mới nhìn về phía phù triện trên tủ giày, cầm lấy nhìn một cái.

Phù triện là một tờ giấy màu vàng, phía trên là hoa văn kỳ dị được vẽ bằng mực đỏ, thoạt nhìn rất giản dị, chỉ là chữ kí bên mặt trái có chút chướng mắt.

“Sẽ không phải là… đạo sĩ thật đi?” Lục Văn Tây vừa xoa xoa vành tai vừa tiến vào phòng khách, ngồi xuống sô pha nghiên cứu phù triện: “Ách… mấy lời mình nói khi nãy có quá đả kích không nhỉ? Sẽ không tạo thành bóng ma tâm lý cho tiểu đạo sĩ kia đi? Bất quá cho dù thật sự là đạo sĩ thì chắc cũng là bọn lừa đảo mà thôi.”

Lục Văn Tây tin tưởng trên đời này không có quỷ, không tin thì cứ nghiên cứu chủ nghĩa khoa học xã hội đi.

Còn đang nghi hoặc thì Lục Văn Tây đột nhiên nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng đồ vật đổ ngã, dọa anh nhảy dựng.

Bởi vì thiếu niên kia xuất hiện, còn có trận gió lạnh kỳ quái khi nãy thật sự làm Lục Văn Tây có chút kinh hoảng, da đầu run lên bần bật. Đột nhiên nghe thấy tiếng vang trong phòng ngủ thật sự sợ tới mức tim nảy lên bình bịch.


Do dự một chút, cuối cùng Lục Văn Tây vẫn cầm phù triện rón ra rón rén đi tới cửa phòng ngủ, chuẩn bị tâm lý cả nửa ngày mới mở cửa ra.

Nháy mắt cửa mở ra, Lục Văn Tây nhìn thấy người máy quét dọn mới mua đang húc trái húc phải búa xua ở trong phòng, bên cạnh là cái giá chống camera bị ngã dưới đất.

Lục Văn Tây rất thích tự sướng.

Chính là loại tự sướng nổi tiếng trong giới giải trí.

Anh có thể soi gương suốt cả ngày, tự chụp mấy ngàn tấm hình, nhìn mặt mình cả trăm lần vẫn không thấy chán. Ngay cả trong lúc tị nạn thế này cũng không quên mang theo gậy và giá chống.

Bước qua dựng giá chống dậy, nhìn người máy thuận lợi lướt qua tiếp tục công việc dọn dẹp, Lục Văn Tây cảm giác thực buồn cười, anh thế nhưng lại cảm thấy trong nhà có ma quỷ.

Tùy tiện vứt phù triện lên mặt trên người máy quét dọn, Lục Văn Tây quay trở lại phòng khách, tiếp tục vọc đống hàng.

Ước chừng khoảng một tiếng sau, điện thoại đột nhiên reo vang.

Lần này Lục Văn Tây chỉ mang theo điện thoại cá nhân, người biết số này không nhiều, bình thường vẫn luôn im lặng, lúc này lại đột ngột đổ chuông, Lục Văn Tây không chút do dự cầm lấy điện thoại, thấy người gọi tới là bạn tốt Viên Dã Phú thì lập tức nhấn nghe.

“Lão Viên, sao thế?”

“Anh Lục, đừng chấp nhặt mấy người đó làm gì cho mệt.” Vừa mở miệng Viên Dã Phú đã nói một câu như vậy, vốn định an ủi Lục Văn Tây, kết quả lại làm Lạc Văn Tây ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

“Chấp nhặt ai?” Lục Văn Tây ngồi phịch xuống sô pha, ỉu xìu hỏi.

Ở đầu dây bên kia Viên Dã Phú lập tức ý thức được Lục Văn Tây tựa hồ vẫn chưa biết chuyện, lập tức ngậm miệng. Người đại diện và trợ lý của Lục Văn Tây đều rất chuyên nghiệp, có chút tin tức lộ ra sẽ lập tức hay tin, nếu Lục Văn Tây vẫn chưa biết thì chỉ có một khả năng, bọn họ cố ý giấu diếm.

Nguyên nhân giấu diếm rất đơn giản, sợ Lục Văn Tây tính tình không tốt sẽ nháo lớn.

“A… không có gì, anh Lục, anh đang ở đâu vậy? Đi ăn thịt xiên nướng không?” Viên Dã Phú cường gượng nói.

“Thịt xiên không thành vấn đề, bất quá cậu nói cho xong đã, tôi không cần chấp nhặt ai?”

Viên Dã Phú trong cái khó ló cái khôn, lập tức làm ra quyết định, cúp máy.

Coi như cuộc điện thoại này căn bản không tồn tại.

Nhìn màn hình di động, Lục Văn Tây nhướng mi, biết rõ cho dù mình gọi lại thì Viên Dã Phú không giả chết cũng sẽ giả ngu.

Do dự một hồi, Lục Văn Tây quyết định mở weibo.



Hoàn Chương 1.

[Tác giả] đúng vậy đúng vậy, là tôi là tôi đây, phóng đãng bất ky ái tiêu xa, nhất ngôn bất hợp tựu gia canh Mặc Tây Kha! Đây là tác phẩm mới của tôi~ hi vọng mọi người ủng hộ a~ nam chính trong truyện này có lẽ là bạn thụ lãng nhất trong số các bạn thụ của tôi.

Nam chính là một minh tinh trong giới giải trí, tự dưng có một ngày bắt đầu nhìn thấy quỷ, bị kéo vào những chuyện quỷ quái, có chút dọa người.

Cảnh báo trước: mỗi ngày có thể chủ động trèo lên người công tự vận động ba mươi lần x mỗi ngày bị thụ liêu ba mươi lần liền đỏ tai có thực lực cao lãnh công

Niên hạ.

Đừng xét nét nhiều, xét nét tất phải chết.

Tiểu thụ rất soái, còn là loại soái không biết xấu hổ.

Tiểu công có giắt một cây quạt ở lưng quần.

Mới đầu tiểu thụ chỉ là bình hoa di động, sau khi phát hiện mạng không còn lâu liền phấn đấu thay đổi, trời sinh tính đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người khác, thế nhưng bản chất kỳ thật không xấu, còn có chút đáng yêu.

Nếu không thích thì mời quay ra, cám ơn mọi người, moah moah.

[Cáo] cái chỗ xét nét ở trên từ hán gốc là khảo cứu [考究] , t k rõ ý chỗ này lắm, dịch tạm ra là xét nét, 1 điều nữa là truyện mới đầu thiên về quỷ dị, dần dần vào sâu hơn mới bắt đầu đoạn tình cảm manh rụng rời của công thụ, mọi người kiên nhẫn a ^^






Bình Luận (0)
Comment