Mạng Không Còn Lâu

Chương 116

Đêm giao thừa, Lục Văn Tây ở nhà đón tết cùng với người nhà, đây là lần đầu tiên một nhà năm người cùng quây quần như vậy.

Khuất Xảo lén cho Lục Văn Tây một bao lì xì, cũng cho Hứa Trần một bao. Đưa xong thì bà còn nắm lấy tay Hứa Trần, vành mắt đỏ ửng: "Tây Tây xin nhờ con."

Khoảng thời gian này Khuất Xảo cũng rất lo lắng cho Lục Văn Tây, cũng biết hai người không dễ dàng gì, bà thấy rõ sự quan tâm mà Hứa Trần dành cho Lục Văn Tây.

Gia đình như bọn họ, rất khó để không chú ý tới tiền tài mà chỉ thật lòng yêu đối phương. Giống như Lục Văn Tây đột nhiên bị ai đó theo đuổi, suy nghĩ đầu tiên sẽ là người này coi trọng gia thế của anh?

Hứa Trần là người khó có.

Cậu lập tức nghiêm nghị gật đầu trả lời: "Bác gái yên tâm, con sẽ cố hết sức bảo vệ anh ấy."

"Ừm, tốt, tốt lắm..." Khuất Xảo nói xong thì nhìn sang Lục Văn Tây, đưa tay xoa mặt anh, sau đó mới rời đi.

Lục Văn Tây cảm thấy hơi khó chịu, biết mình đã làm cha mẹ lo lắng, chỉ có thể suy sụp hỏi Hứa Trần: "Em nói coi, lần này qua bên mộ tổ tiên liệu có phát hiện được gì không?"

"Cho dù không phát hiện được gì thì cũng có thể cầu tổ tiên nhà họ Lục chăm sóc anh, để anh bình an khỏe mạnh, phúc trạch lâu dài."

"Được rồi..." Anh về phòng mặc áo khoác, mang theo rất nhiều đồ ăn vặt ở nhà ăn không hết, lái xe chở Hứa Trần tới căn hộ ở ngoài ngoại ô.

Tới nơi, vừa ra khỏi thang máy là thấy được đám tiểu quỷ đang chơi đùa cực kỳ phấn khích, hiển nhiên hội Bách Quỷ lại có thêm thành viên mới, đếm sơ qua một phen thì đã có hơn bốn mươi người.

Lục Văn Tây và Hứa Trần mang theo túi lớn túi nhỏ, sau khi tới thì phân phát cho mọi người, trong lúc trò chuyện với Đặng Huyên Hàm thì sẵn tiện tiến hành sạc điện cho các thiết bị điện tử.

"Ồ, đi tế tổ à? Tốt lắm, không có manh mối gì khác à?" Đặng Huyên Hàm hút thuốc, ung dung hỏi Lục Văn Tây.

"Không có."

"Tuy tôi rất muốn bảo cậu từ bỏ chống cự, theo bầu bạn với bọn chị, thế nhưng cũng hi vọng cậu sớm ngày được giải thoát, cho dù sau đó cậu không thể nhìn thấy bọn chị cũng không sao, miễn cậu được hạnh phúc là được." Đặng Huyên Hàm gạt tàn thuốc, nghĩ tới gì đó lại bổ sung: Không, phải nói là cậu vốn nên được hạnh phúc, không nên dính vào những chuyện hỏng bét này."

"Còn Hứa Trần mà, cho dù ngày đó tôi không thấy bọn chị nữa thì em ấy vẫn có thể đưa đồ cho mọi người. Hoặc là tôi ẩn thân thì có thể thấy mọi người rồi."

"Ừm, cậu tranh thủ giành giải ảnh đế đi, như vậy tôi có thể yên tâm luân hồi rồi, cũng không cần làm phiền cậu nữa, cậu nói xem có phải không?"

Lục Văn Tây gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy là lạ.

Ban đầu khi biết Đặng Huyên Hàm chết, anh không có chút cảm giác nào, bây giờ nghe Đặng Huyên Hàm đi luân hồi thì lại có chút không nỡ. Có chút muốn khóc, nhưng cảm thấy như vậy có hơi khác người nên cuối cùng đã nhịn xuống.

Gần đây đúng là dễ đa sầu đa cảm quá...

Sau đó Lục Văn Tây trò chuyện với bọn họ một phen, đưa thiết bị đã sạc đầy pin cho bọn họ rồi rời khỏi nơi này.

Trước khi đi, quỷ thiếu nữ Điềm Điềm còn dẫn theo vài cô nàng fan quỷ tới đứng ở cầu thang vẫy tay với Lục Văn Tây: "Lão đại, chúc anh mã đáo thành công!"

Lục Văn Tây cười với bọn họ, cửa thang máy khép lại.

Lục Văn Tây đứng ở dưới lầu, nhìn về phía trường học của Hứa Trần, suy nghĩ tới chuyện sau tết: "Chờ tựu trường rồi, có phải em sẽ không thể luôn đi theo anh nữa không?"

Hứa Trần cũng nhíu mày, không đi theo Lục Văn Tây thì cậu sẽ rất lo lắng, vì thế liền ậm ờ nói: "Cho nên phải mau chóng tìm ra phương pháp giải quyết."

"Rồi sẽ tìm được thôi, ông đây không chết được đâu." Lục Văn Tây trả lời thực chắc chắn.

Anh vẫn chưa muốn chết.

...

Tới ngày tế tổ, trời có hơi âm u, dự báo thời tiết nói rằng sẽ có mưa, có điều máy bay tư nhân vẫn khởi hành như bình thường.

Lần này có rất nhiều người đi, cha mẹ Lục Văn Tây cũng nhất định đi theo, còn có thư ký của Lục Vũ Thương, cần xử lý rất nhiều chuyện linh tinh. Hứa Đa Đa được để lại trong căn biệt thự mới mua, có sáu người hầu chăm sóc, rất đáng tin.

Lục Văn Tây còn dẫn theo Doãn Hàm Vi và anh Lưu, có chuyện giao cho Doãn Hàm Vi thì anh rất yên tâm, anh Lưu chính là người lái xe đường núi đáng tin, cũng rất ổn định, lần này làm tài xế cho cụ Long, cụ Long lớn tuổi rồi, không thể nào chịu nổi xóc nảy.

Hứa Trần và Lục Văn Tây thì chắc chắn phải có mặt, còn có hai vị học trò của cụ Long, Hàn Dục cũng đi theo, rõ ràng có thể dịch chuyển nhưng lần này cũng lên máy bay, nói là muốn xem thử thế nào là máy bay tư nhân.

Lục Văn Tây chỉ cảm thấy hai tên ác linh mà Hàn Dục dẫn theo hơi chướng mắt, còn lại thì đều ổn.

Mộ tổ tiên nhà họ lục ở phía Nam, lúc lên máy bay còn mặc áo len, áo bành tô, lúc xuống máy bay đã trực tiếp mặc áo khoác mỏng.

Vì sợ bỏ lỡ giờ lành nên bọn họ tới trước một ngày, hôm sau có thể tới bên mộ tổ tiên.

Khách sạn mà bọn họ chọn lựa cũng rất gần khu mộ, nằm trong khu có cảnh quan đẹp, phần lớn các vị khách ở các phòng bên cạnh đều là khách du lịch. Xung quanh là núi cao trùng điệp, cho dù là mùa đông thì cây cối vẫn rất xanh tốt, đứng bên cửa sổ phòng khách sạn nhìn ra ngoài có thể thấy một màu xanh rì vô tận không thấy điểm cuối.

Mộ tổ tiên nhà họ lục không chọn bên hoàng thành.

Mọi người đều biết nơi hoàng đế lựa chọn để xây dựng thành phố hoàng cung đều là nơi trù phú có phong thủy tốt, năng lực của người xưa mạnh mẽ hơn người bây giờ rất nhiều, bọn họ tính được phong thủy, lựa chọn sẽ không có sai lầm.

Phần lớn những thành phố này đều có long mạch, nhưng người trên long mạch nhiều thì cũng bị chia sẻ nhiều, vì thế nếu tính ra thì mỗi người được chia không bao nhiêu.

Nhà họ Lục chơi trò khôn vặt, lựa chọn ở nơi này, ít người chia sẻ, phong cảnh tốt, dựa vào núi, có suối bao quanh, với lại nơi đó vẫn chưa được khai hoang, không lo bị người ta quấy rối.

Đoạn thời gian trước thì có vẻ nhà họ Lục đã chọn đúng.

Nhà bọn họ kinh doanh thuận buồm xuôi gió, may mắn đầy ắp, cả nhà toàn là người có tử kim khí, muốn không hưởng phúc cũng khó.

Nhưng vận phúc quá tốt dễ làm người ta chú ý, hiện giờ tai nạn đã giáng xuống đầu Lục Văn Tây.

Là phúc cũng là họa.

Tới nơi, vừa ăn cơm trưa xong thì Hứa Trần, Hàn Dục, cụ Long và hai học trò của cụ liền tới ngọn núi xem xét tình huống trước, đồng thời làm chút chuẩn bị cho buổi tế tổ ngày mai.

Tế tổ không chỉ chú ý tới ngày tốt mà còn phải chú ý rất nhiều chuyện khác, bọn họ cần quan sát địa hình, xem có cần bố trí gì hay không, cũng xem xem từ khách sạn tới khu mộ tổ tiên cần tốn bao nhiêu thời gian.

Lần này ba người nhà họ Lục không thể đi theo, có vài điều cần cấm kỵ, vì thế so thư ký của Lục Vũ Thương dẫn người đi, anh Lưu cũng đi theo làm tài xế.

Trước khi đi, Hứa Trần đưa cho Lục Văn Tây vài lá bùa, giọng điệu thành khẩn nói: "Nơi này có nhiều linh hồn, nói không chừng có khả năng xuất hiện ác linh, anh cầm số bùa này phòng thân, em cảm nhận được dao động sẽ lập tức quay trở về cứu anh."

"Ừm, anh biết rồi, anh sẽ chờ trong khách sạn, không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi." Lục Văn Tây nhận lấy bùa, nhét vào trong túi, sau đó nhìn bọ họ rời đi.

Tới nơi, Khuất Xảo cảm thấy hơi bất an nên kéo Lục Văn Tây lại dò hỏi, vì dụ như Lục Văn Tây có phản ứng gì khác thường hay không, có cảm thấy bức bối bực bội gì hay không.

Lục Vũ Thương thì đứng bên cửa sổ phòng hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác, còn nghe điện thoại, khá bận rộn.

Lúc mặt đất đột nhiên chấn động là hơn một tiếng sau khi nhóm Hứa Trần rời đi, Lục Vũ Thương phát hiện gạt tàn thuốc mình đặt trên bệ cửa sổ rung rung, ông theo bản năng lao về phía Khuất Xảo. Lúc ôm lấy Khuất Xảo, ông thấy con trai vẫn còn ngơ ngác đứng đó thì giơ chân đạp Lục Văn Tây ngã xuống dưới bàn.

"Con bà nó!" Lục Văn Tây ngã lăn xuống dưới bàn mà vẫn còn ngơ ngác, đây là cha ruột đó hả! Sao đãi ngộ chênh lệch lớn quá vậy?

Có điều thời điểm này thì Lục Văn Tây cũng không có tâm trạng chú ý quá nhiều, chỉ vội vàng rút bùa trong túi ra, thấy phía dưới lá bùa đã được Hứa Trần ghi chú rõ tác dụng và phương pháp sử dụng.

Lục Văn Tây cầm lấy bùa trấn trạch, không chút do dự bò ra, dán một lá trên cửa phòng, lại đi tới dán một lá lên cửa sổ.

Trong lúc dán bùa, Lục Văn Tây theo bản năng nhìn ra ngoài thì lập tức sững sờ.

Cảm giác đầu tiên chính là ngọn núi ở đối diện sập rồi!

Những ngọn núi chấn động ở cách bọn họ rất xa, nhưng phần đất đá và cây cối trên đỉnh núi thì đang lăn lông lống xuống, bùn đất giống như những cơn sóng to ập nhanh về phía bọn họ, mang theo khí thế bá đạo có thể cắn nuốt hết thảy.

Sạt lở đất!

Trong đầu Lục Văn Tây chỉ có thể nghĩ tới từ này.

Anh chưa từng trải qua chuyện thế này, trước kia cùng lắm chỉ biết về kiến thức động đất hoặc hỏa hoạn, sạt lở đất thật sự là thứ mà trước giờ chưa từng nghĩ tới.

Nếu là sạt lở đất, tòa nhà này sẽ bị chìm ngập trong bùn đất, nếu bây giờ bọn họ chạy xuống thì cũng bị bao phủ, không bằng cứ ở lại chỗ cao. Bùn đất trôi đi rồi, chỉ cần tòa nhà này kiên cố không sập thì bọn họ có thể may mắn thoát nạn, ít nhất cũng không bị ngộp chết.

Vì thế Lục Văn Tây nhanh chóng đi vào phòng, bảo cha mẹ đi vào trong góc, tiếp đó anh ngã bàn xuống ngăn cản trước mặt bọn họ, cho dù bùn có từ cửa sổ tràn vào thì trong phòng cũng còn chút khe hở, có được chút dưỡng khí.

Lúc này có người chạy tới điên cuồng gõ cửa, gào lớn: "Lão đại, lão đại, sạt lở rồi!"

Lục Văn Tây không chút do dự lập tức mở rộng cửa kéo Doãn Hàm Vi vào phòng, dùng giọng điệu nhanh nhất nói ra quyết định của mình với mọi người, Doãn Hàm Vi lập tức phối hợp Lục Văn Tây hành động, lôi cả giường tới dựng lên che chắn cho góc phòng, bọn họ đứng trong không gian hình tam giác đó.

Sau khi đứng vững, Lục Văn Tây ra ngoài gọi điện thoại cho Hứa Trần, muốn xác định tình huống bên đó, thế nhưng chờ nửa ngày cũng không có ai bắt máy, anh gấp gáp tới mức tim cũng muốn ngừng đập.

Lúc này trận sạt lở cũng đã ập tới, cát đá đập vào cửa sổ phát ra âm thanh khủ,ng bố, giống như Diêm Vương đang gõ cửa.

[hết 116]
Bình Luận (0)
Comment