Mạng Không Còn Lâu

Chương 125

Lần đầu tiên Hứa Trần thấy Khuất Xảo thất thố đến vậy.

Trong ấn tượng của Hứa Trần, bà là một người phụ nữ đoan trang tao nhã, xinh đẹp, tài trí, trên mặt luôn nở nụ cười, cho dù biết con trai mình là Gay cũng cố gắng giữ bình tĩnh, không làm ầm ĩ.

Lúc này bà giống như một người phụ nữ điên, túm lấy vạt áo cậu, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà lắc cậu tới lảo đảo.

Sau khi thấy trạng thái của Lục Văn Tây, Khuất Xảo khóc tới sắp tan vỡ, mắt đỏ bừng vằn vện tơ máu, tầm mắt bị nước mắt che mờ, chỉ có thể cớ trợn to để nhìn thấy Hứa Trần, dáng vẻ có hơi khủng bố.

"Dì chỉ có một đứa con trai thôi... nó không thể có chuyện được. Hứa Trần, Hứa Trần, con mau cứu nó đi, con giúp dì đi được không... con mau cứu Tây Tây đi, nó chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi, nó xứng đáng có cuộc sống tốt... cuộc đời của nó phải thực tốt đẹp mới đúng." Giọng của Khuất Xảo khàn đặc, vừa khóc vừa nói làm Hứa Trần không biết nên phản ứng thế nào.

Lục Vũ Thương nhìn trạng thái của con trai và bộ dáng khổ sở của Khuất Xảo, tự nhiên cũng rất đau lòng, người đàn ông vẫn luôn cứng rắn như ông, lúc này cũng ầng ật nước mắt, ôm lấy vai Khuất Xảo khuyên nhủ: "Em đừng làm khó đứa bé này, nó cũng cố hết sức rồi."

"Tôi... tôi đưa hết tài sản của mình cho cậu, cậu mau cứu con tôi đi, cầu xin cậu mau cứu nó đi..." Khuất Xảo không ngừng lải nhải, giống như đã phát điên, gào khóc thảm thiết.

"Em nói gì vậy chứ! Chuyện này vốn không thể giải quyết được bằng tiền." Lục Vũ Thương ôm Khuất Xảo vào lòng, kết quả Khuất Xảo trực tiếp ngất xỉu.

Hứa Trần vội vàng nắm lấy mạch môn Khuất Xảo, sau đó nói: "Kích động quá lớn, mau đưa bác gái vào bệnh viện đi ạ."

Lục Vũ Thương lập tức đỡ Khuất Xảo ra ngoài, tựa hồ đã đỡ lên xe, để thư ký đưa tới bệnh viện.

Không bao lâu sau thì Lục Vũ Thương quay trở lại, đi tới trước mặt Hứa Trần, có chút khó chấp nhận nhưng vẫn nói: "Tôi không ngốc, cũng nhìn ra được cậu và con trai tôi có quan hệ gì, cũng thấy được cậu đã cố gắng nhiều thế nào, chuyện này... không trách cậu, cậu đừng quá áp lực. Vợ tôi chỉ quá gấp gáp thôi, cậu đừng trách bà ấy."

Hứa Trần sửng sốt, sau đó gật đầu: "Vâng." Đồng thời cậu siết chặt nắm tay, trong lòng cũng không dễ chịu bao nhiêu.

Lục Vũ Thương nhìn dáng vẻ đờ đẫn của con trai ở trên giường, bọn họ ở bên này nháo loạn như vậy mà Lục Văn Tây không có chút phản ứng nào, trong lòng ông lại càng khó chịu hơn: "Tây Tây nó..."

"Con sẽ không từ bỏ." Hứa Trần trả lời, giọng điệu đặc biệt kiên định, làm Lục Vũ Thương cũng có được chút lòng tin.

Đổi lại là lúc khác, Lục Vũ Thương tuyệt đối sẽ không chấp nhận nổi chuyện con mình là Gay, cũng không có khả năng nói chuyện lịch sự nhã nhặn với bạn trai của con trai như vậy. Nhưng bây giờ có thể là vì hoạn nạn thấy chân tình đã làm Lục Vũ Thương tiếp nhận Hứa Trần, đồng thời cũng tiếp nhận xu hướng tính dục của con trai mình.

Chỉ cần bình an là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng.

Tất cả đều không quan trọng... chỉ cầu bình an.

Lục Vũ Thương đưa tay vỗ vai Hứa Trần, muốn nói gì đó nhưng không thể nói được gì, cuối cùng trực tiếp xoay người rời đi.

Sau khi cha mẹ Lục Văn Tây đi rồi, Hứa Trần rầu rĩ quay đầu nhìn Viên Dã Phú đứng ở trong góc.

Viên Dã Phú trông rất lo âu, vẫn cố chịu đựng không hút thuốc, ngón tay loay hoay chiếc bật lửa, sau khi chạm phải tầm mắt Hứa Trần thì chỉ nói: "Tôi ra ngoài hút thuốc đây, chịu không nổi dáng vẻ này của cậu ta."

Viên Dã Phú nói xong thì rời khỏi phòng Lục Văn Tây, lúc xuống lầu còn hung hăng đá vài cái vào lan can, tựa hồ rất nóng nảy.

Nhìn bạn mình bị như vậy mà mình chỉ có thể bất lực, tâm trạng thật sự quá tệ.

Vừa mất đi người yêu, bây giờ lại mất cả người anh em chơi chung từ nhỏ sao?

Rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Hứa Trần chán nản ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, giúp Lục Văn Tây chỉnh lại chăn, sau đó cầm điện thoại xem video Lục Văn Tây đã quay trước khi linh hồn bị hút ra.

Nhấn mở, là gương mặt đẹp trai của Lục Văn Tây, anh đang mỉm cười, dáng vẻ lạc quan bất cần đời.

"Bạn nhỏ Hứa Tiểu Tiên, thật ra anh rất muốn nói với em là anh không hề hối hận khi ở bên em, anh còn cảm thấy rất may mắn, may mắn là gặp được em, may là anh không từ bỏ cướp em tới tay, để anh có được trải nghiệm khó quên nhất trong cuộc đời này. Thật ra có đôi khi ngẫm lại, nhìn thấy quỷ có vẻ cũng không tệ, quen biết được nhóm Đặng Huyên Hàm giống như có thêm một đám bạn bè. Trước đây vẫn luôn cảm thấy muốn làm việc tốt... cái đó, cũng khó nói, dù sao thì trước kia anh không làm được chuyện tốt gì cả. Nhưng bây giờ xem ra, làm chuyện tốt đúng là có hồi báo tốt, em nói coi có đúng không, anh chính là người đầu tiên của thế hệ thần tượng ưu tú đó." Nói xong còn đưa tay tạo hình chữ V.

Hứa Trần xem tới đây thì nước mắt không nhịn nổi nữa, đưa tay lên, dùng tay áo lau loạn xạ rồi xem tiếp.

"Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã cảm thấy cậu trai này đẹp trai quá đi, làm hai mắt người ta phải tỏa sáng. Nhưng anh là nghệ sĩ đó, có phản ứng cảnh giác là rất bình thường, ấn tượng đầu tiên của em về anh không được tốt lắm đúng không? Đôi khi ngẫm lại, anh cũng khá ảo não, có điều may mắn là chúng ta đã không bỏ lỡ nhau, em nói xem có đúng không? Lúc thổ lộ, anh nói anh thích em là thật đó, khi đó anh thật sự rất thích em. Bây giờ thì... Hứa Trần, anh yêu em, rất yêu em, rất rất rất yêu em."

Lục Văn Tây ở trong video lại có một thoáng ngượng ngùng, đây là biểu cảm rất hiếm thấy, Hứa Trần nhịn không được xem đi xem lại nhiều lần.

"Nếu... anh bị nhập xác, đồng thời cũng hết thuốc chữa rồi, đồng ý với anh, tìm cơ hội sắp xếp ác quỷ giết anh đi, anh không muốn người ta dùng túi da của anh giả danh lừa bịp đâu, đồng ý với anh nha em? Đây cũng là thỉnh cầu cuối cùng của anh."

Video kết thúc, Hứa Trần vẫn cầm điện thoại, khóc như một đứa bé bất lực.

Cậu không thể kiềm nổi nữa, người mình thích biến thành bộ dáng này làm cậu đau lòng muốn chết, áy náy muốn chết, đã đáp ứng sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, kết quả lại biến thành thế này.

Quá vô dụng.

Lúc này Hứa Trần đột nhiên chú ý tới tóc Lục Văn Tây đang động đậy bất thường, cậu sửng sốt lập tức bấm thủ quyết mở mắt âm dương. Sau đó nhìn thấy trong phòng tụ tập một đám quỷ, là thành viên của hội Trăm Quỷ của Lục Văn Tây.

Điềm Điềm khóc thảm nhất, vành mắt Đặng Huyên Hàm cũng đỏ ửng, thấy Hứa Trần nhìn bọn họ thì lập tức nói: "Cậu không cần náy náy, bọn tôi biết cậu đã cố gắng hết sức rồi, hơn nữa Lục Văn Tây cũng không trách cậu, cậu như vậy Lục Văn Tây sẽ rất khó chịu."

Nói xong, cô chỉ Lục Văn Tây: "Phỏng chừng là sợ mọi người lo lắng, cậu xem, cậu ta đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng kỹ thuật diễn xuất của cậu ta vẫn còn thiếu sót, tôi có thể nhìn ra được tròng mắt của cậu ta vẫn luôn chuyển động, vẫn đang cố gắng, cậu ta không hề bình tĩnh như vẻ bên ngoài đâu."

Hứa Trần nghe vậy thì lập tức lau nước mắt, nhìn Lục Văn Tây.

"Nếu bọn tôi mang theo lòng biết ơn cậu ta đi luân hồi thì cậu ta sẽ tốt hơn một chút đúng không?" Đặng Huyên Hàm hỏi.

Hứa Trần lập tức nghiêng đầu sang nhìn bọn họ, do dự một hồi thì lắc đầu: "Tôi không biết..." Hiện giờ cậu cũng không dám xác định khi đám quỷ này đi luân hồi thì Lục Văn Tây có thể chuyển biến tốt hơn hay không.

"Em thử trước! Em chết lâu nhất, gần đây bắt đầu có phản ứng khó chịu, đi luân hồi là phải rồi." Điềm Điềm là người đầu tiên nói, sau đó nhìn sang Lục Văn Tây, lại lần nữa bật khóc: "Lão đại, anh phải khỏe lại nhé, cuộc đời này em không hối hận khi yêu Văn Tây, luôn giữ nụ cười trên môi, em là fan cứng của anh thật đó. Còn có, xin lỗi... vì có lén nhìn anh tắm..."

Quỷ thiếu nữ nói xong thì cơ thể đột nhiên hóa thành một luồng bột mịn màu vàng, nháy mắt tản ra rồi biến mất, không thấy đâu nữa.

Đặng Huyên Hàm là người tiếp xúc với Điềm Điềm lâu nhất, lúc cô còn là ác linh còn từng đánh nhau với Điềm Điềm, bây giờ thấy Điềm Điềm luân hồi cũng nhịn không được bụm miệng bật khóc.

Thế mà lại đa sầu đa cảm như vậy, rõ ràng đều là một đám người chết lại còn sinh ly tử biệt?

Nhưng mà... thật sự không thể nào kiềm nổi.

Đám quỷ có quan hệ khá thân thiết với Điềm Điềm cũng bắt đầu khóc.

"Cám ơn." Hứa Trần thay Lục Văn Tây nói, sau đó kiểm tra tình trạng của anh, phát hiện quả thực có tốt hơn một chút. Nhưng Hứa Trần không có can đảm nói ra, chỉ có chút do dự nhìn sang nhóm quỷ.

Lục Văn Tây hơi nghiêng đầu, tựa hồ cảm nhận được gì đó hoặc nghe thấy chút âm thanh yếu ớt, trông rất chăm chú, rất tập trung.

Người xung quanh không dám thở mạnh, đều nhìn chằm chằm hành động của Lục Văn Tây, nhưng không thấy thêm gì nữa.

Đặng Huyên Hàm tựa hồ đã hiểu được ý của Hứa Trần: "Được, tôi cũng đã tiếp xúc với cậu một thời gian, nhìn ánh mắt cậu thì tôi hiểu rồi. Người kế tiếp là tôi đi, rong chơi lâu như vậy cũng đủ rồi, điều tiếc nuối duy nhất là vẫn không thể nhìn thấy cậu ta trở thành ảnh đế."

Nói xong, Đặng Huyên Hàm quay sang nhìn Đặng Huyên Hàm lần cuối, xoa tóc anh: "Cám ơn nhé nhóc thúi, khoảng thời gian ở chung với cậu thật sự rất vui."

Tiếp đó, cô cũng luân hồi.

Người phụ nữ này từng là ảnh hậu, cả một đời huy hoảng, lúc chết chỉ tràn đầy tuyệt vọng, nhưng lúc luân hồi trên mặt lại mang theo nụ cười, cũng coi như viên mãn.

Hồ Tuyết quay đầu nhìn lại, tựa hồ muốn nói gì đó với Viên Dã Phú, nhưng không nghĩ ra lúc này nên nói gì, do dự một chút rồi từ bỏ, cười ha hả nói: "Tôi giúp bạn tốt của anh ta cũng coi như đủ tấm lòng rồi, cậu nói coi phải không?"

Hứa Trần cũng không biết được suy nghĩ của Viên Dã Phú, chỉ có thể nói: "Có lẽ anh ta sẽ rất buồn."

"Anh ta được như bây giờ đã làm tôi hài lòng lắm rồi, có cảm giác mình không gặp gỡ nhầm người, lần này không hối hận. Chuyển lời lại giúp tôi, hy vọng sau này anh ta không còn lăng nhăng nữa, tìm một cô gái tốt, tốt nhất là sinh con gái, bằng không tôi sợ con trai sẽ lăng nhăng giống anh ta." Hồ Tuyết nói, trên mặt vẫn giữ nụ cười, sau đó nhìn về phía cửa thở dài một hơi.

Tiếng thở dài này có ý tứ sâu xa, cũng không biết là tiếc nuối hay không tiếc nuối, có điều cô ấy không giải thích, chỉ theo chân mọi người tiến hành luân hồi.

Sau khi luân hồi thì không còn đáp án nữa.

Căn phòng bừng sáng, từng đốm sáng chói lòa phừng lên rồi biến mất, giống như khói lửa rực rỡ nhất, hoặc là ngọn đèn chói sáng nhất, đẹp tới không thể xâm phạm nhưng cũng im lìm nghẹn ngào buồn bã.

Hứa Trần nhìn bọn họ luân hồi, sau đó tay đột nhiên bị Lục Văn Tây nắm lấy, quay lại thì thấy mặt anh đẫm nước mắt.

[hết 125]
Bình Luận (0)
Comment