Mạng Không Còn Lâu

Chương 43



Lúc đậu xe, Hứa Trần vẫn còn trầm mặc.

Xuống xe, hai người sóng vai trở về, trong nhà để xe có vài fan cuồng, bất quá đang dựa vào nhau ngủ nên không chú ý tới bọn họ. Tiến vào thang máy, Hứa Trần lập tức mở miệng: "Chúng ta.... tôi..."

Lục Văn Tây nghiêng đầu nhìn Hứa Trần, thấy cậu muốn nỏi lại thôi thì bình chân như vại.

"Anh đã nghĩ kỹ rồi, không quản có phải là gia tộc không cho phép em ở chung một chỗ với người ngoài hay không thể yêu hay là gì gì đó, thật ra thì cũng không ảnh hưởng gì với em. Ở chung một chỗ với anh một năm, sau khi anh chết thì em được tự do, anh chỉ muốn được yêu một lần trước khi chết, với em." Lục Văn Tây nói xong thì thực thản nhiên nhìn Hứa Trần, ánh mắt mang theo ý quyết tuyệt, kiên định dứt khoát.

Hứa Trần nhìn ánh, ánh mắt lóe lên một tia gì đó, tựa hồ bị ánh mắt kiên định của Lục Văn Tây tổn thương, lộ ra ẩn nhẫn đau đớn, cuối cùng mím môi không nói gì.

Ra khỏi thang máy, hai người sóng vai trở về nhà, sau đó liền thấy Đặng Huyên Hàm đang chờ ở cửa, thấy Lục Văn Tây thì bắt đầu than phiền: "Hai cậu đi đâu vậy? Chị chờ hồi lâu rồi a!"

"Tôi ra ngoài cứu người." Lúc trả lời Lục Văn Tây còn mỉm cười, dáng vẻ khá tùy tiện.

Đặng Huyên Hàm nhìn Lục Văn Tây, đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó nhịn cười không nổi: "Cậu nói nhẹ nhàng cứ như kéo bầy kéo lũ đi WC ấy, có chút soái a Tiểu Lục đồng học."

Lục Văn Tây phì cười, tựa hồ khiêm tốn đi tới mở cửa, hai người một quỷ tiến vào phòng.

Anh có chút mệt, sau khi vào cửa liền ngáp một cái, kéo Hứa Trần tới phòng tắm, đồng thời nói với Đặng Huyên Hàm: "Chị cứ tùy ý nhé, bọn tôi đi nghỉ ngơi."

"Cho chị cái tab nghịch một chút." Đặng Huyên Hàm không tính ngủ, ban đêm chính là thời gian bọn họ bắt đầu cuồng hoan a.

Lục Văn Tây lập tức lấy máy tính bảng của mình đưa qua, Đằng Huyên Hàm cầm lấy đi qua một bên chơi game hoặc xem phim.

"Để mốt mua cho chị một cái." Lục Văn Tây nói, dù sao cũng còn nợ một phần tế phẩm, anh mới không muốn tham ô tiền người đã mất.

"Thật ra thì chị muốn nước hoa hơn."

"Rồi rồi! Để tôi bảo nhân viên makeup mua cho chị, được chưa?" Lục Văn Tây chỉ có thể thỏa hiệp, dù sao thì Đặng Huyên Hàm cũng yêu cầu rất nhiều lần rồi, thực sự không tiện cự tuyệt.

"Ừm."

Buổi tối, Hứa Trần bồi Lục Văn Tây tắm một chút, sau đó tự mình tắm rửa, lúc ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Lục Văn Tây đã nằm trên giường ngủ.

Cậu có chút muốn về phòng khách, nghĩ tới Đặng Huyên Hàm có thể đang ở bên đó thì đành từ bỏ, so với cùng Đặng Huyên Hàm, cùng với Lục Văn Tây tốt hơn một chút. Lặng lẽ leo lên giường, tiến vào trong chăn, rõ ràng Lục Văn Tây đã ngủ nhưng tựa hồ cảm ứng được cậu, lập tức trở mình ôm lấy thân thể cậu.

Hứa Trần nghiêng người nhìn Lục Văn Tây trong bóng đêm, giúp anh chỉnh lại phần tóc trước trán, sau đó giúp anh đắp chăn.

Đúng là Lục Văn Tây không sống được bao lâu nữa.

Thế nhưng nếu ở cùng một chỗ với cậu thì sẽ càng chết nhanh hơn.

Điều này làm Hứa Trần vẫn luôn giữ thái độ mập mờ sao cũng được này, cậu muốn Lục Văn Tây sống lâu hơn một chút. Cậu không thể thẳng thắn với Lục Văn Tây, như vậy không khác nào phơi bày mặt xấu của gia tộc, để người ngoài thấy được mặt bẩn thỉu xấu xa của nhà mình. Đó là bí mật không thể nói, cũng giống như cha mẹ mình làm ra chuyện kỳ quái, chuyện này rất khó mở miệng, chỉ có thể cố nhẫn nại.

Lục Văn Tây rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.

...

Phân cảnh diễn ngày hôm sau chính là ở bệnh viện.

Trong phim, mẹ của Triệu Dương là một lão nhân si ngốc, tính cách nóng nảy, thường xuyên nổi giận, còn hay ném đồ đạc, Triệu Dương không ít lần bị mẹ mình đánh chửi. Bởi vì phải ra ngoài phá án, Triệu Dương đã bỏ lỡ khoảng thời gian cuối cùng của mẹ mình, sau khi bà qua đời, Triệu Dương mới chạy tới bệnh viện, hốt hoảng lao nhanh trong hành lang, sau đó nhìn thấy thi thể đắp vải trắng thì nháy mắt khựng lại, cứng ngắc.


Lâm Gia Kỳ đuổi theo phía sau Triệu Dương, cô nện bước trên đôi giày cao gót đi theo Triệu Dương tiến vào phòng bệnh, thấy một màn như vậy cũng sửng sốt.

Triệu Dương ngây ngốc nhìn thi thể mẹ mình, anh đi tới trước vài bước, rốt cuộc xác nhận sự thật là mẹ mình đã mất, sau đó đột nhiên bật cười.

Trong kịch bản không có phần này, nhân viên cho là Lục Văn Tây cười trào phúng, kết quả nghe Lục Văn tây nói: "Rốt cuộc cũng đi rồi." Âm thanh nghẹn ngào, âm cuối cũng phát run, căn bản không còn chút ý cười.

Hà Chính Hiên lập tức ra hiểu quay cận mặt.

Ống kính đột nhiên áp tới gần, Lục Văn Tây không xuất vai, tiếp tục diễn. Một giọt nước mắt từ hốc mắt trào ra, theo gò má trượt xuống, anh không lau đi, biểu tình vẫn ngây ngốc như cũ, bất quá không phải là gương mặt tê liệt, ống kính cận cảnh có thể thấy được ánh mắt của anh, tuyệt vọng, bi thương, đong đầy nước mắt, môi có chút run run.

Người thân mình vẫn luôn chăm sóc chiếu cố mất đi là dạng cảm giác thế nào?

Đối với người bệnh triền miên thì ai cũng có lúc phẫn nộ, cũng có lúc hỏng mất, có lúc sẽ cảm thấy đó là một loại gánh nặng. Khi biết thân nhân qua đời, cảm giác đầu tiên là... giải thoát, được cứu rỗi, được giải phóng.

Cho nên anh cười.

Sau đó bi thương, nhớ lại ngày tháng trước kia.

Đó là mẹ của anh a...

Là người thân thiết nhất, người từng chăm sóc anh, người vẫn luôn bầu bạn gắn bó với anh.

Anh đè nén tiếng khóc, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt giống như chuỗi hạt châu từng viên từng viên rơi xuống nặng nề nhỏ lên cảnh phục, thấm ướt vạt áo. Anh chống tay vào tay vịn cuối giường để chống đỡ thân thể, tư thế ngồi xổm, đầu gối nháy mắt sụp xuống quỳ hẳn xuống đất, rốt cuộc khóc thành tiếng.

Đỗ Tử Sam đi tới, cô vốn nên nói lời thoại nhưng kết quả lại không thể mở miệng, nháy mắt bị dẫn dắt cảm xúc, cũng òa khóc theo.

Hà Chính Hiên không hô ngừng, để mặc bọn họ tiếp tục.

Đỗ Tử San xoa xoa nước mắt nói tiếp lời thoại, thế nhưng Lục Văn Tây đang khóc tỉ tê không nghe thấy, chỉ đắm chìm trong bi thương của mình, nức nở.

Quay xong cảnh này, Lục Văn Tây vẫn chưa tỉnh hồn, nghẹn ngào bước ra khỏi tràng quay, có người đưa nước tới cho anh, nhìn cốc giữ ấm sặc sỡ kia, anh nhịn không được mỉm cười đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn Hứa Trần vẫn còn rưng rưng nước mắt, một người nam cao 184cm thoạt nhìn cực kỳ điềm đạm đám yêu.

Hứa Trần cũng đang nhìn anh, tựa hồ không thích thấy anh khóc nên lại đưa qua vài miếng khăn giấy.

"Không thể lau, cảnh sau phải diễn tiều tụy." Lục Văn Tây khoát tay khẽ giật giật bả vai, có chút mệt.

Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, Hứa Trần liền đứng phía sau giúp anh xoa bóp huyệt vị trên vai, anh liền nhắm mắt lại hưởng thụ.

Doãn Hàm Vi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Tây nói: "Chuyện bên kia coi như xử lý xong rồi, tiền cũng giải quyết xong."

"Oh, bao nhiêu?"

"Mười bảy vạn, cộng thêm xử lý mấy thứ khác thì tổng tộng mười chín vạn, trừ trong thẻ của anh."

Lục Văn Tây ngẩn người, nhịn không được hỏi: "Chỉ mười bảy vạn?" Vì nợ mười bảy vạn mà tự sát?

"Mười bảy vạn đủ làm một gia đình như vậy hỏng mất rồi, không có nguồn kinh tế ổn định, làm công thì có thể kiếm được mấy đồng tiền đâu chứ?" Doãn Hàm Vi trả lời: "Chủ nhà còn ầm ĩ một trận, em cũng đâu phải thân nhân chứ, chỉ giúp một tay thôi mà hắn còn khinh biệt mắng em, nói em nếu không phải thân nhân thì làm sao có thể tốt bụng như vậy chứ? Chọc em tức muốn điên luôn."

"Em cũng cực khổ rồi."

"Đúng rồi, thi thể cô gái kia hạ táng à? Mua một mảnh mộ địa hả?"

"Uhm, mua đi."

"Vậy được rồi, em viết rồi, buổi chiều em tới nhà tang lễ một chuyến."

"Nhớ dùng thân phận anh."

"Em biết rồi."

Nói xong chuyện này, Doãn Hàm Vi đưa di động cho Lục Văn Tây: "Nè, nhiệm vụ mới, nửa tháng sau cùng Bạch Đẳng Nhạn tham gia tiết mục tranh tài ca hát, làm khách mời, anh Hàn đã đồng ý rồi."

Lục Văn Tây cầm lấy di động xem ngày giờ cùng an bài, không kiềm được nhíu mày: "Tiết mục này không phải tìm đám bạn thân à? Anh với Bạch Đẳng Nhạn đâu có thân, tìm anh làm gì?"

"Nhân khí anh cao a!"

"Chỉ vì thế thôi à?"

"Bằng không thì còn có thể vì cái gì? Anh Hàn thấy anh vẫn luôn yêu thích ca hát nên làm khách mời hẳn không thành vấn đề, có thể mở rộng sự nghiệp."

Bạch Đẳng Nhạn tham gia một tiết mục tranh tài ca hát tên là [Ca Vương].

Thật ra thì Bạch Đẳng Nhạn hát cũng không quá đặc sắc, hoàn toàn dựa vào hậu đài chống đỡ cộng thêm tuyên truyền rộng rãi, hoàn toàn là dựa vào nhan trị hấp dẫn fan hâm mộ chống đỡ tới vòng chung kết.

Thiết lập tiết mục này cần có phái thực lực, cũng cần phái thần tượng, như vậy mới có thể hấp dẫn toàn diện. Bạch Đẳng Nhạn chính là phái thần tượng, có nhan trị, hát cũng không tệ, càng lúc càng được chú ý, một đường tiến vào vòng trong hoàn toàn dựa vào fan hâm mộ duy trì. Lần này tìm Lục Văn Tây hỗ trợ cũng là vì muốn tiếp tục đi theo con đường nhân khí.

Lục Văn Tây ngược lại không phải không muốn đi, chỉ là có chút kinh ngạc vì Bạch Đẳng Nhạn cư nhiên lại tìm mình.

Anh cầm di động, không xem tin mà trực tiếp gửi tin cho Bạch Đẳng Nhạn.

Lục Văn Tây: Hai! Bạn gì đó ơi, có đó không?

Không quá hai phút, bạn gì đó đã trả lời.

Bạch Đẳng Nhạn: Ha ha ha ha ha.

Lục Văn Tây: Vừa nhận được thông báo phải đi làm khách mời giúp ông hát?

Bạch Đẳng Nhạn: Không sai.

Lục Văn Tây: Công ty yêu cầu?

Bạch Đẳng Nhạn: Tôi tự yêu cầu.

Lục Văn Tây: Không phải nên mời bạn tốt à? Sao lại mời tôi?

Bạch Đẳng Nhạn: Chỉ có ông để mời thôi a.

Lục Văn Tây: Có chút đồng tình.

Bạch Đẳng Nhạn: Tôi không tin ông có.

Lục Văn Tây: Trái ôm phải ấp đếm không xuể.


Bạch Đẳng Nhạn: Coi như tôi tin, mấy ngày này chừng nào ông xong việc? Tôi cũng đang ở B thị, gặp mặt nói chuyện đi.

Lục Văn Tây nghiêng đầu hỏi Doãn Hàm Vi: "Anh rảnh ngày nào?"

"Nghiêm khắc hay thả lỏng?"

"Có khác nhau sao?"

"Nghiêm khắc thì không ngày nào rảnh."

"Còn thả lỏng?"

"Anh có thể làm giá bãi công a."

Lục Văn Tây lập tức dùng ánh mắt cực kỳ tán dương nhìn Doãn Hàm Vi, sau đó nói: "Thưởng cuối năm trừ hai chục ngàn."

Doãn Hàm Vi suýt chút nữa quỳ lạy Lục Văn Tây, không dám khua môi múa mép nữa, bắt đầu lật xem ngày nào có ít lịch trình: "Thứ sáu ít phân cảnh, buổi chiều có thể kết thúc công việc."

Lục Văn Tây cầm di động trả lời.

Lục Văn Tây: Chiều thứ sáu rảnh không?

Bạch Đẳng Nhạn: Ồ, hôm đó phải thu âm.

Lục Văn Tây: Vậy sao đây?

Bạch Đẳng Nhạn: Tôi tới tham ban?

Lục Văn Tây: Tùy ông.

Bạch Đẳng Nhạn: Đỗ Tử San có đẹp không?

Lục Văn Tây: Gặp rồi biết, ông sẽ có cảm giác cô gái này vượt hẳn tưởng tượng của mình.

Bạch Đẳng Nhạn: Cổ có cao hơn tôi không?

Lục Văn Tây: Ông cao bao nhiêu?

Bạch Đẳng Nhạn: A...không được nói ra ngoài a, thực tế cao 178cm.

Lục Văn Tây: Ông cao hơn.

Bạch Đẳng Nhạn: Vậy thì tốt.

Lục Văn Tây: Bất quá nếu cổ ở chung một chỗ với ông thì cả đời không thể mang giày cao gót.

Bạch Đẳng Nhạn: [báo cảnh sát. JPG]

Sau đó Bạch Đẳng Nhạn liền giao hẹn với Lục Văn Tây, chỉ cần hôm nào xong việc sớm thì có thể gọi điện cho mình, gần nhất anh không có nhiều việc, chủ yếu là chuẩn bị cho cuộc thi [Ca Vương], chỉ có thứ sáu thu âm, những ngày khác đều rất rảnh, rảnh cứ như học sinh tiểu học được nghỉ hè.

Đang nói chuyện thì Đỗ Tử San chạy tới bên cạnh Lục Văn Tây, ngoắc ngoắc ngón tay. Lục Văn Tây nhìn chiếc bóng mờ từ thân Đỗ Tử San rọi xuống đầu mình, cảm thấy cô gái này mặc dù gầy nhưng vẫn còn rất cao lớn, cứ hệt như đàn ông.

Lục Văn Tây nhìn cô, cũng không khách khí: "Có lời mau nói, có rắm mau phóng."

"Phốc...." Đỗ Tử San trực tiếp dùng miệng làm âm thanh thả rắm.

Nhìn sắc mặt bất thiện của Đỗ Tử San, Lục Văn Tây chỉ hận không có một cái búa gõ vỡ đầu cô gái này xem xem bên trong chứa cái gì. Bất quá anh vẫn đứng lên, theo Đỗ Tử San đi qua một bên hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Xì căng đan là đoàn đội của cậu thả ra à?"

"Hả?" Lục Văn Tây sửng sốt, vội vàng lấy di động muốn lướt tin, sau đó liền nghe Đỗ Tử San giải thích.

"Tôi mới vừa nghe nói, có người thổi gió nói chúng ta có cảnh hôn diễn, lại đang bí mật hẹn hò này nọ, còn đăng hình chụp chung của chúng ta trong buổi đi ăn chung với đoàn phim, người đại diện của tôi nói tin này rất nhanh sẽ lên hotsearch, đang do dự không biết có nên đè xuống hay không."

Lục Văn Tây nhìn Đỗ Tử San, hơi nhíu mày, cầm di động gửi tin cho Hàn Phạm Minh.

Lục Văn Tây: Chặn xì căng đan chưa?

Hàn Phạm Minh: Tôi phát.

Lục Văn Tây: Con bà nó, anh điên rồi à? Tự dưng phát xì căng đan lung tung chi vậy?

Hàn Phạm Minh: Bởi vì cậu là gay.

Tin tức bị thu hồi.

Lục Văn Tây nhìn màn hình di động, sững sốt một hồi, biết Hàn Phạm Minh làm vậy vì muốn đề phòng trước tình huống. Phương diện tình cảm của Lục Văn Tây quá sạch sẽ, chưa từng có xì căng đan, cũng chưa từng vương bụi hồng nào, rất nhiều người suy đoán anh là gay.

Hiện giờ Lục Văn Tây cùng Hứa Trần như hình với bóng, Hàn Phạm Minh không cưỡng ép chia rẽ nhưng cố gắng vào phương diện khác. Hiện giờ truyền ra xì căng đan yêu đương thì sẽ làm mọi người theo tiềm thức nghĩ rằng Lục Văn Tây là thẳng nam.

Xào xì căng đan cũng là một thủ đoạn nâng cao độ chú ý.

Bình phong của Đỗ Tử San không tệ, trước đó từng có xì căng đan nhưng là vì tuyên truyền phim mới nên qua một đoạn thời gian ngắn đã không còn ai nhắc lại nữa. Trước nay không hề có tin tức tiêu cực, nhân phẩm cũng không tệ, là tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn xuất hiếm có.

Hiện giờ nháo xì căng đan với Đỗ Tử San có thể nói là vì tuyên truyền phim mới, cũng có thể nói là xào đề tài, chẳng qua đột nhiên như vậy ít nhiều cũng làm đối phương bất mãn, sau này hai người vẫn còn hợp tác, cứ vậy thực sự khá lúng túng.

Lục Văn Tây không tính giấu giếm, trực tiếp trả lời: "Xin lỗi, là do bên tôi."

"Cậu cũng không thiếu độ chú ý, sao lại phải nháo xì căng đan làm chi?" Đỗ Tử San nghi hoặc hỏi, cũng không có vẻ tức giận, thân là nghệ sĩ, cô thực sự đã chết lặng với mấy chuyện thế này.

"Muốn tạo nhiệt cho phim mới của tôi đi, sợ không cứu vãn được hình tượng trước kia."

Đỗ Tử San thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ: "Thật ra tôi cũng không phải muốn than phiền, chỉ là có chút không biết làm sao, cậu báo trước một tiếng cho tôi là được mà, đột nhiên như vậy làm tôi tưởng bị người ta hố. Tôi cảm thấy diễn xuất của cậu trong phim này không tệ, nhất là phân cảnh vừa nãy, thực sự có thể cứu vãn hình tượng, cứ chờ phim khởi chiếu là được, không cần làm mấy thứ này đâu, có chút dư thừa."

"Tôi cũng cảm thấy vậy."

"Với lại, fan hâm bộ của cậu giống như tổ chức tà giáo ấy, ban đầu có tin đồn nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cậu là tôi thì lập tức chạy tới weibo mắng tôi, tình cảnh khá nguy a. Tôi thật không tưởng tượng được sau khi xì căng đan chúng ta hẹn hò truyền ra thì sẽ nháo đến mức nào nữa, nói không chừng lại là một trận khẩu chiến, đến khi đó nếu có người muốn phỏng vấn thì chúng ta làm sao đáp lại?"

Lục Văn Tây cầm di động, dáng vẻ có chút lúng túng.

Anh biết Đỗ Tử San nói đúng, cũng quả thực là đoàn đội nhà mình động tay động chân, có chút khó xử, vì vậy chỉ có thể đặc biệt bứt rứt đứng đó, thật lâu không nói nên lời.


Anh cúi đầu gõ chữ, nhanh chóng trả lời Hàn Phạm Minh.

Lục Văn Tây: Sao không báo trước cho tôi biết?

Hàn Phạm Minh: Chờ tin này lắng xuống, sẽ phát tin cậu cứu người.

Lục Văn Tây: Anh không sợ thị giác mệt mỏi à?

Thật ra thì rất nhiều người sẽ có một thời kỳ thị giác mệt mỏi.

Mở weibo lên liếc mắt một cái thì thấy người này hôm nay làm chuyện này, náo loạn một trận. Qua vài ngày mở weibo thì lại là người này náo loạn chuyện khác. Thêm vài ngày nữa, con mẹ nó vẫn là người này, nháo tiếp chuyện khác nữa.

Lúc này sẽ sản sinh ra cảm giác chán ghét, trong lòng thầm nghĩ, người này rốt cuộc có thể yên tĩnh một chút không?

Gần nhất Lục Văn Tây nháo đề tài không ngừng, đầu tiên là diễn xuất kém, sau đó là người đầu tiên lên án Vệ Hạo Đông, sự kiện vào viện tiếp đó không tính là quá hot, bất quá câu Lục Văn Tây, em muốn nháo xì căng đan với anh có thể xem là hot trend. Bây giờ lại xào xì căng đan, tiếp đó xào chuyện cứu người, xào riết không chán? Không sợ xào khét luôn à?

Hàn Phạm Minh: Xì căng đan chỉ có tiếng gió thôi, thả ra chút tin tức liền thu tay, cứu người thì phối hợp với tuyên truyền của đoàn phim, coi như tuyên truyền lần đầu tiên cậu tham gia chương trình thực tế, xào chung với Du Ngạn. Yên tâm, trong lòng tôi nắm chắc.

Lục Văn Tây nhìn di động, giận tới mức muốn vứt bay di động, cuối cùng cũng nhịn xuống.

Di động vừa mới đổi mới, dùng không tới hai ngày, dung lượng còn rất nhiều, có thể chụp được rất nhiều hình.

Lục Văn Tây thở dài một hơi, chỉ có thể cúi thấp đầu xin lỗi: "Xin lỗi, bọn họ cũng không báo trước cho tôi biết, nói là sẽ nhanh chóng thu tay lại, hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đâu."

Đỗ Tử San gật đầu: "Tôi cũng không tức giận, cậu không cần nói xin lỗi, chuyện này tôi cũng hiểu mà, trong giới này chuyện này chẳng có gì lạ lẫm. Tôi tới xác nhận cũng vì muốn xem xem bên cậu có thái độ gì thôi. Là đáp lại hay né tránh, hay muốn bảo trì quan hệ bằng hữu?"

"Duy trì bên chị đi, chờ xem phản ứng thế nào, dù sao tôi không có khả năng để chị bị hố."

"Vậy được rồi, tôi biết rồi." Đỗ Tử San nói xong thì chỉ chỉ di động Lục Văn Tây: "Chúng ta chụp một tấm dự phòng đi?"

Lục Văn Tây rất hài lòng với thái độ của Đỗ Tử San, phương thức ở chung này thật sự làm người ta thoải mái, xảy ra chuyện cũng không khởi binh vấn tội, cũng không tức giận, chỉ muốn nói rõ ràng, bàn bạc phương pháp đối đáp, hơn nữa cũng giữ miếng lại chuẩn bị trước biện pháp tẩy trắng, so với đám người suốt ngày lục đục kiên cường hơn rất nhiều.

"Hai chúng ta vẫn chưa thêm bạn wechat, không có cách nào chuyển hình cho chị." Lục Văn Tây mở khóa màn hình.

"Cái này hẳn là bên trai chủ động, bên gái chủ động sẽ làm người ta suy tư nghĩ ngợi, mặc dù chỉ là chuyện bình thường nhưng vẫn có vài người thích nghĩ nhiều, cậu nói coi có phải không? Weibo chúng ta đã theo dõi nhau rồi, tôi đoán là bên công ty làm. Cậu có nick phụ không?"

"Có, tôi thường dùng nó trả lời mấy nick weibo mắng tôi là mấy người đều không biết Lục Văn Tây, Lục Văn Tây thực sự đặc biệt tốt, đặc biệt đẹp trai." Lục Văn Nói xong cũng tự cảm thấy ngượng ngùng, bất quá vẫn mở chức năng chụp hình trong điện thoại, chuyển thành camera trước.

Hai người vừa mới khóc xong, dáng vẻ muốn thảm bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.

"Có thể mở chế độ 360 không?" Đỗ Tử San nhìn màn hình hỏi.

"Tôi không dùng."

"Tôi phải dùng, bởi vì trước đó vẫn luôn dùng, cũng chỉnh da mịn tới không thấy lỗ chân lông, giờ đột nhiên không dùng thì khác nào bôi xấu đâu chứ, mau mở 360, mau lên! Dáng vẻ này đúng là... mau mở."

Lục Văn Tây không biết làm sao, chỉ có thể mở lên, hai người tự chụp hơn mười tấm mới chịu cho qua.

"Nhớ PTS đấy!" Đỗ Tử San đốc thúc.

"Đã 360 rồi còn PTS nữa hả?" Lục Văn tây đột nhiên cảm thấy trước kia mình chụp selfie tựa hồ có chút không đúng lắm.

"Khẳng định phải sửa a! Cậu có biết làm không vậy?"

"Không... rành lắm."

"Đưa điện thoại đây, tôi sửa."

Đỗ Tử San đặc biệt cố chấp với chuyện này, cầm lấy di động của Lục Văn Tây bắt đầu tỉ mỉ chỉnh sửa, sửa tóc một chút, bả vai cùng cánh tay cũng chỉnh cho gầy hơn, thân thể kéo dài ra.

Lúc đang chỉnh thì di động Lục Văn Tây vang lên âm báo tin nhắn, Lục Văn Tây nhích qua nhìn một cái, có thể thấy nội dung thông báo.

Bạch Đẳng Nhạn: Ông hỏi giúp tôi xem Đỗ Tử San thích người thế nào.

Xem xong, Lục Văn Tây liền vui sướng.

Động tác chỉnh sửa của Đỗ Tử San khựng lại, nghe thấy tiếng cười trên sự đau khổ của người khác của Lục Văn Tây, cô có chút ngượng ngùng, nhắm mắt tiếp tục sửa xong, sau đó trả di động lại cho Lục Văn Tây.

"Thích soái." Đỗ Tử San đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Chung chung quá, dạng soái nào?" Lục Văn Tây nhận lấy di động, mở cửa sổ nói chuyện wechat với Bạch Đẳng Nhạn.

"Dáng dấp dễ nhìn, cao hơn tôi là được, tốt nhất là chơi game giỏi, tôi thích chơi game."

Lục Văn Tây gật đầu, sau đó gửi tin.

Đỗ Tử San nhìn Lục Văn Tây, lại nhớ tới tin nhắn mình thấy khi nãy, đột nhiên ý thức được lúc mình trả lời tên nhóc Lục Văn Tây này cư nhiên mở ghi âm, lúc này liền nổi đóa nhào tới vừa đấm vừa nện Lục Văn Tây. Mà Lục Văn Tây cũng đau thật, chị gái này thực sự quá mạnh mẽ a.

Bạch Đẳng Nhạn cũng gửi tin tới.

Bạch Đẳng Nhạn: Ôi trời ơi, tình huống gì đây? Ông khai tôi ra à? Tôi chỉ lén hỏi thôi a, ông đừng khai thật chứ!

Lục Văn Tây cảm thấy đặc biệt thú vị, cười ha hả tới nấc cụt, nghiêng đầu qua thì thấy Hứa Trần lặng lẽ rời khỏi đoàn phim, anh thò đầu ra nhìn một chút thì thấy trong đám người có một làn khí tráng màu hồng phấn, đột nhiên đoán được Hứa Trần muốn đi đâu.




Bình Luận (0)
Comment