Mạng Không Còn Lâu

Chương 6



Lục Văn Tây chấn kinh, hơn nửa ngày không nói nên lời, tâm tình có chút phức tạp.

Thế nhưng Hứa Trần thật sự rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt thản nhiên không hề có chút tạp chất, ngây thơ cứ hệt như một con dê con.

Kỳ thật Lục Văn Tây nghi ngờ như vậy là vì anh chú ý lần đầu tiên tới đây Hứa Trần không mang theo ba lô, lần này lại có, có khi nào muốn lừa anh, đoán được lần này sẽ đoán số mệnh nên mới đem dụng cụ theo?

Lại còn hóa đơn nữa?

Bất quá anh không dám nói ra, sợ Hứa Trần lại bỏ đi, nếu sau đó anh phát hiện mình lại hiểu lầm Hứa Trần thì muốn khóc cũng không biết chạy đi đâu khóc.

“Cậu… thực chính quy a.” Lục Văn Tây dối lòng cảm thán.

“Tôi thấy các vị sư thúc làm vậy, có không ít thương nhân tới tìm bọn họ coi đất, xem phong thủy.”

Lục Văn Tây có nghe qua chuyện này, không ít người tìm thầy tới xem phong thủy trước khi mua nhà, ba ba anh lúc nhận thầu cũng tìm thầy phong thủy tới xem. Ngay cả lúc bắt đầu khơi động máy cũng phải dâng hương cúng bái.

Chuyện này Lục Văn Tây hiểu được, do dự một chút mới gật gật đầu, chỉ chỉ nhà mình hỏi: “Chúng ta vào trong nhà nói chuyện kỹ hơn đi?”

“Ừm.” Hứa Trầm đáp ứng, lại bổ sung một câu: “Nếu cần hóa đơn thì nói, tôi hỏi lại rồi làm cho anh.”

“Phiền phức quá không cần đâu, anh cũng không biết mình có thể sống tới lúc đó không nữa.”

Hai người về nhà, Lục Văn Tây khóa trái cửa lại, sau đó nhìn thấy người máy quét dọn đang loay hoay cạnh tủ dép, anh xách nó lên định mang đi chỗ khác, cũng không biết Doãn Hàm Vi cài đặt thế nào, vừa mới xác lên nó đã gào to: “Trẫm bị ám sát, mau tới hộ giá!”

Lục Văn Tây tức giận đặt nó qua một bên rồi nhấn nút tắt, còn nói thêm một câu: “Bây giờ thì mày băng hà rồi.”

Hứa Trần nãy giờ vẫn đứng nhìn chằm chằm, liếc nhìn người máy quét dọn một cái rồi mới theo Lục Văn Tây vào phòng.

“Cậu đã nói mạng anh không còn lâu nữa nghĩa là thời gian bảo hộ cũng không dài, anh sẽ báo chuyện này cho trợ lý của anh biết, cậu ta là người quản lý tài chính. Anh sẽ đặt cọc trước cho cậu năm trăm vạn, chờ sau khi anh… [bad word]… móa nó… sau khi anh chết sẽ đưa nốt số còn lại, chúng ta có thể viết hợp đồng, đưa tài khoản ngân hàng với số di động của cậu cho anh.” Phải nói mấy câu như mình sắp chết tới nơi thế này, Lục Văn Tây thực khó chịu.

Nói xong, Lục Văn Tây đi vào phòng, từ trong vali lôi ra cuốn sổ chi phiếu, xé một tờ điền thông tin vào, đợi một lúc vẫn không nghe Hứa Trần ừ hử gì, Lục Văn Tây có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thiếu niên.

“Tôi không có tài khoản ngân hàng, cũng không có số di động.”

“Vậy hai ngàn vạn này cậu muốn lấy tiền mặt à? Dùng xe vận tải chở tới hả?”

“Vậy anh đóng học phí giùm tôi trước đi, được không?”


Lục Văn Tây sửng sốt, đánh giá Hứa Trần một chút, quần áo trên người Hứa Trần quả thật rất cũ, phỏng chừng cũng rất rẻ, không có tiền đóng học phí cũng không phải chuyện lạ.

“Vậy sao hôm qua anh đưa tiền cậu lại không lấy?”

“Loại tiền đó, tôi không cần.”

Lục Văn Tây ý thức được thái độ của mình hôm qua quả thực giống như nhục mạ người ta, Hứa Trần nhất định rất chán ghét nên không chịu nhận, không khỏi than thở: “Đã nghèo tới vậy lại còn thanh cao.”

Hứa Trần mím môi không lên tiếng, cậu thực sự chán ghét giọng điệu châm chích này.

Lục Văn Tây nâng tay vẫy vẫy Hứa Trần: “Học phí nộp thế nào? Nếu có thể thanh toán trên internet thì anh có thể lập tức chuyển tiền qua.”

Hứa Trần lấy một quyển vở trong balo ra nhìn nhìn, sau đó đưa cho Lục Văn Tây.

Chữ trong vở được viết bằng bút bi, bất quá rất dễ nhìn, là dạng chữ khải tiêu chuẩn, rất dễ đọc, hơn nữa gọn gàng quy cũ hệt như được in ra.

Trong vở có ghi một chuỗi con số, sau đó là những điều cần chú ý khi gửi tiền và cách gửi tiền, có cả mã số sinh viên của Hứa Trần.

Nhìn ghi chú trong sổ, Lục Văn Tây mở APP, dựa theo phương thức được ghi gửi tiền rồi chỉ con số ghi trong sổ: “Gửi số tiền ghi trong này là được à?”

“Ừm.”

Gửi xong, Lục Văn Tây đưa di động qua cho Hứa Trần xem: “Đã chuyển tiền rồi, hiện giờ cậu có phí sinh hoạt không?”

Hứa Trần không nói chuyện.

“Tối nay ăn gì chưa?” Lục Văn Tây lại hỏi.

Hứa Trần vẫn không lên tiếng.

Tiểu đạo sĩ này nghèo tới mức nào a…

“Đi thôi, anh dẫn cậu đi ăn.” Bỏ di động vào túi tiền, sau đó rút bóp lấy năm tờ tiền đưa cho Hứa Trần: “Anh không có nhiều tiền mặt lắm, cậu cầm tạm nhiêu đây đi.”

Hứa Trần do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy đút vào túi quần.

Lục Văn Tây mặc áo khoác đen, đội nón, đeo khẩu trang, cải trang một chút.

Hai người cùng rời khỏi nhà, Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần tới cửa thang máy, nhấn nút đi xuống.

Hứa Trần đứng phía sau, lẳng lặng nhìn động tác Lục Văn Tây, sau đó thấy cửa thang máy mở ra, Lục Văn Tây bước vào bên trong.

Sau khi tiến vào thang máy, Lục Văn Tây phát hiện Hứa Trần vẫn đứng im không nhúc nhích liền đưa tay lên cản không cho cửa đóng lại, đồng thời hỏi: “Cậu không vào à?”

“Đây là cái gì?” Hứa Trần chỉ thang máy hỏi.

“Cái này… là thang máy a.”

“Vào đó làm gì?”

“Xuống lầu.”

Hứa Trần nghi hoặc một hồi mới chịu tiến vào, vừa mới đứng vững, cửa thang máy đã đóng lại, tiếp đó bắt đầu đi xuống. Con số trên màn hình không ngừng biến đổi, sau đó cửa thang máy mở ra, Lục Văn Tây bước ra ngoài.

Hứa Trần cũng ra theo thì phát hiện đã xuống tới lầu một, Hứa Trần kinh ngạc mở to mắt nhìn nhìn xung quanh. Lục Văn Tây quay đầu lại vừa vặn thấy được, anh cảm thấy ánh mắt Hứa Trần sáng hơn một chút, tựa như vừa phát hiện một thứ mới mẻ, hoặc là vừa nhìn thấy thần tượng trong lòng mình vậy.

Tiểu đạo sĩ này… sống ở vùng sâu vùng xa không có điện hay sao mà ngay cả thang máy cũng không biết nhỉ?

Lục Văn Tây nghi hoặc hỏi: “Trước kia cậu sống ở đạo quan à? Ở trên núi hả? Chưa từng xuống núi sao?”

“Ừm, đây là lần đầu tiên tôi xuống núi.” Hứa Trần nghiêm túc trả lời.

“Hèn chi, bất quá các vị sư thúc của cậu có thể kiếm được tiền sao lại không giúp cậu đóng học phí?”

Hứa Trần mím môi, mới vừa nãy còn thực hưng phấn thoáng chốc lại biến thành hũ nút đi theo sau Lục Văn Tây, im lặng không nói gì.

Lục Văn Tây bắt đầu suy đoán, có lẽ gia tộc muốn hậu sinh kế thừa y bát, mà vị tiểu đạo sĩ này khư khư cố chấp muốn xuống núi học đại học nên không chịu chi tiền. Lục Văn Tây tự bổ não một hình ảnh một đứa bé đáng thương sống trong thâm sơn cùng cốc khao khát được đến trường, trong lòng cũng không khỏi có chút đồng tình.

Liếc nhìn di động, bây giờ đã là mười giờ bốn mươi bảy phút, Lục Văn Tây nghĩ nghĩ xem làm thế nào chuồn ra ngoài. Nhóm phóng viên đi chưa nhỉ? Anh đi ra như vậy có bị nhận ra không?

Sau đó Lục Văn Tây nhìn thấy dưới cột đèn cách đó không xa có hai bóng đen, một cao một lùn, rõ ràng là một nam một nữ. Nam quỷ chống một tay lên cột đèn, nữ quỷ đứng giữa cột đèn và nam quỷ, tựa hồ đang nói chuyện phiếm, sau đó bắt đầu hôn nhau.

Lục Văn Tây sửng sốt, đột nhiên nhớ ra mình có thể nhìn thấy quỷ, lập tức quan sát xung quanh, anh phát hiện trên sân vận động xa xa có vài bóng đen đang chơi bóng rổ, đương nhiên quả bóng đã được ai đó đốt cho bọn họ nên trong mắt Lục Văn Tây nó cũng là bóng đen.

Lấy lại tinh thần, Lục Văn Tây quay qua hỏi Hứa Trần: “Sau khi chết đi, hồn phách cũng có thể yêu đương à?”

Hứa Trần sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày, cũng không biết là đang suy nghĩ hay không thích trả lời vấn đề này. Ngay lúc Lục Văn Tây tiếp tục quan sát xung quanh thì Hứa Trần lên tiếng: “Hẳn là có thể.”


“Kia bọn họ có thể ba ba ba không?”

“Ba ba ba là gì?”

“Làm tình.”

“…” Hứa Trần vô ngữ, im lặng một lúc mới nói: “Không biết.”

Giọng điệu không tốt cho lắm.

Lục Văn Tây kết luận thiếu niên này thuộc hệ cấm dục.

Lục Văn Tây đút tay vào túi quần, cúi đầu đi tới trước, đi được một lúc thì quay đầu lại hỏi Hứa Trần: “Cậu muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được.”

“Giờ này chỉ còn vài cửa hàng mở cửa thôi, mua KFC đi.” Nói xong, Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần rời khỏi tiểu khu tới cửa hàng KFC gần nhất, tới nơi, anh dặn Hứa Trần chờ ngoài cửa rồi tự tiến vào chọn mấy món linh tinh rồi gọi thêm một phần cơm và thức ăn.

Lúc tính tiền, nhân viên phục vụ liếc nhìn Lục Văn Tây vài lần, tựa hồ đã nhận ra anh.

Lục Văn Tây vẫn bình thản như cũ, đứng chờ giao cơm.

Lúc nhân viên phục vụ tiến vào trong lấy cơm thì kéo ra thêm vài nhân viên phục vụ, cả đám chen chúc ló đầu ra nhìn Lục Văn Tây, có người lớn gan mở chức năng chụp hình, làm bộ như đang tự sướng nhưng kỳ thật là muốn chụp Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây nhìn nhìn một chút, sau đó cởi khẩu trang, bỏ nón xuống, nhìn về phía cô bé đang cầm điện thoại mỉm cười đưa tay lên làm hình chữ V, lập tức làm cả đám con gái hét chói tai.

Chụp ảnh xong, Lục Văn Tây một lần nữa cải trang, xách cơm rời khỏi KFC.

Đi tới cửa thì thấy Hứa Trần tựa hồ có chút nghi hoặc nhìn mình hỏi: “Bọn họ có thể nhìn thấy tử khí trên người anh không?”

“Chắc là không.”

“Vậy sao bọn họ lại hét lớn như vậy?”

Lục Văn Tây không trả lời được, nghẹn một hồi, cuối cùng cũng không giải thích, muốn giải thích cho vị tiểu đạo sĩ ngay cả thang máy cũng không biết hiểu cái gì là thần tượng là minh tinh có độ khó quá cao, mà Hứa Trần có lẽ cũng hiểu cái gì là hâm mộ.

Trên đường quay về, Lục Văn Tây lại thấy một bóng đen loạng choạng đi trên đường. Kỳ thật sau khi biết hồn phách không có khả năng tổn thương con người thì Lục Văn Tây cũng không còn quá sợ hãi, nhìn thấy cũng khá bình tĩnh. Kết quả bóng đen kia tựa hồ có chút không thích hợp, lúc nó xoay người nhìn thấy Lục Văn Tây thì đột nhiên đứng lại, sau đó lao thẳng về phía anh.

Lục Văn Tây có chút kinh ngạc, theo bản năng lùi về sau, ngay lúc này nghe Hứa Trần ở bên cạnh nói: “Mạo phạm.”

Sau đó Hứa Trần nhanh chóng bước tới trước nhanh tới túm lấy ót bóng đen, dùng sức nhấn ngã đối phương xuống đất, tốc độ cực nhanh, Lục Văn Tây chỉ vừa nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ thì bóng đen đã bị Hứa Trần hung hăng ấn ngã xuống đất, sau đó không thấy bóng đen phản kháng, tựa hồ đã bị hạ gục.

Tiếp đó Lục Văn Tây nhìn thấy Hứa Trần từ túi quần rút ra một lá bùa vàng ném lên không trung, lá bùa cư nhiên cố định ở giữa không trung. Sau đó Hứa Trần rút quạt, trên quạt là đồ án phức tạp xếp thành từng hàng.

Hứa Trần mở quạt, miệng lẩm bẩm, ngay sau đó Lục Văn Tây nhìn thấy đồ án trên mặt cây quạt đột nhiên bay lên khắc vào lá bùa.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Lục Văn Tây cảm thấy hiệu ứng trong phim truyền hình cũng không đạt được trình độ này, cũng không thể nào chân thật được như vậy. Trước đó thấy Hứa Trần mang theo cây quạt, Lục Văn Tây cảm thấy cậu nhóc sẽ nhân cơ hội mình không chú ý đột nhiên xòe quạt hát ‘ali ali’, kết quả nó được dùng như vậy?

Hứa Trần thu quạt, cầm lấy lá bùa lơ lửng trên không dán lên người bóng đen nằm trên mặt đất, giọng điệu vẫn lãnh tĩnh không chút sợ hãi nói ra một câu làm Lục Văn Tây run sợ: “Yên nghỉ đi.”

Bóng đen dần dần rã ra, hóa thành bột mịn rồi tan biết trong bóng đêm hệt như một ngọn lửa màu đen đột nhiên bùng lên, cộng thêm ngọn lửa màu lam từ lá bùa, trong ban đêm yên tĩnh thoạt nhìn có chút khủng bố.

Từ lúc bắt đầu tới khi chấm dứt tựa hồ chỉ trong một nhịp hít thở.

Lục Văn Tây lùi lại vài bước mới đứng vững, bóng đen kia thoáng chốc bị Hứa Trần xử lý, đám bóng đen khác ở xung quanh lén lút nhìn qua bên này mà khiếp sợ.

“Vừa nãy chính là ác linh à?” Lúc lên tiếng, Lục Văn Tây mới phát hiện giọng mình đang run rẩy.

Chuyện phát sinh ngay trước mắt thực sự gây ra chấn động mãnh liệt.

“Đúng vậy, nhưng chỉ là loại cấp bậc thấp, rất ngốc.” Hứa Trần đáp, sau đó một lần nữa cất cây quạt ra sau lưng.

Lục Văn Tây đột nhiên có suy nghĩ, nếu trước đó anh cũng chọc Hứa Trần tực giận nhấn đầu một cái như vậy thì liệu có nát đầu không nhỉ? Theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh, hi vọng không có người nào nhìn thấy một màn vừa nãy. Phát hiện xung quanh vắng lặng, thậm chí không có xe phóng viên, Lục Văn Tây mới yên tâm.

Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy lần biểu hiện xuất sắc này của Hứa Trần thực sự làm anh rung động.

“Sao tự dưng nó lại nhào về phía anh?” Lục Văn Tây hỏi.

“Anh có một thân tử khí, ác linh có thể chiếm đoạt cơ thể anh.”

“Có thể chiếm được à? !” Tin này hệt như một tin dữ, Lục Văn Tây khiếp sợ không thôi.

“Đúng vậy, nhưng nếu anh có ý chí kiên định, thân thể cũng khỏe mạnh thì sẽ rất khó thành công.”

“Nếu không kiên định, thân thể cũng không tốt thì rất dễ chiếm được à?”

“Đúng vậy.”


“Fuck….” Lục Văn Tây vội vàng truy hỏi: “Vậy anh nên làm thế nào?”

“Sinh bệnh, bị thương sẽ làm cơ thể suy yếu, mệt nhọc quá độ cũng vậy, với lại đừng miệt mài quá độ, thương thân. Còn nữa, cố gắng không đụng tới ác linh.”

Lục Văn Tây mím môi, đột nhiên cảm thấy lời này thực trào phúng, làm anh có chút không thoải mái. Quay đầu lại nhìn Hứa Trần, bộ dáng thiếu niên vẫn nghiêm cẩn như cũ, hoàn toàn không có chút sơ hở nào, Lục Văn Tây mới không nói gì.

Yên tĩnh lấy lại tinh thần một lúc Lục Văn Tây mới tiếp tục quay về nhà, anh cảm thấy chỉ qua một đêm mà anh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, xung quanh đều là quỷ, anh thì đang sóng vai đi cạnh một tiểu đạo sĩ.

Hẳn cũng có thể xem là một nhân vật lớn đi?

Nếu là thời cổ đại thì chính là anh hùng loạn thế rồi?

Về tới nhà, hai người tiến vào phòng ăn, Lục Văn Tây đưa mấy món ăn đã mua cho Hứa Trần, mình thì mở hộp cơm, lấy chân gà cho Hứa Trần rồi ngồi ăn cơm với rau dưa.

Hứa Trần nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, nghi hoặc hỏi: “Anh không ăn à?”

“Nghề nghiệp không cho phép ăn nhiều, đặc biệt là mấy thứ nhiều chất béo này, cậu ăn đi.” Lục Văn Tây đáp.

Hứa Trần cắn một ngụm chân gà nói: “Thầy cũng nói loại thức ăn này không tốt cho sức khỏe, quả thực không nên ăn nhiều.”

Nói xong lại ăn một ngụm, lại tiếp một ngụm, ăn xong thì lấy một cái chân gà khác.

Lục Văn Tây đoán tiểu đạo sĩ này có lẽ chưa từng ăn KFC, theo biểu tình của Hứa Trần thì hẳn là rất thích ăn. Anh cảm thấy tiểu đạo sĩ thực thú vị, tuổi không lớn, bộ dáng non nớt hệt như một con dê con thuần khiết, rõ ràng rất non nhưng lại có chòm râu.

Tùy tiện ăn vài muỗng cơm, cảm thấy no rồi nên không ăn nữa, đột nhiên nhớ tới gì đó, Lục Văn Tây bật dậy nói: “Đã sắp chết rồi mà còn phải kiểm soát ăn uống à? Mình nên phóng túng một chút, cứ tùy tiện ăn mấy thứ mình thích cho đã đi!”

Nói xong anh liền cầm lấy một cái cánh gà nướng bắt đầu gặm, gặm xong liền cảm thấy hối hận, không ăn thêm nữa: “Đáng sợ không phải phải chết mà là sau khi phóng túng một phen thì kết quả lại không chết, khi đó làm sao đối mặt? Bị chụp hình soi mói nói mình là minh tinh mới nổi đam mê trụy lạc, còn không thì bị giới giải trí mang ra so sánh, nói là thời gian là một lưỡi dao tàn nhẫn?”

Hứa Trần vừa gặm chân gà vừa nhìn Lục Văn Tây, bởi vì không hiểu nên không đáp lại.

Lục Văn Tây đi qua toilet rửa tay, sau đó đứng ở cửa hỏi: “Cậu ở đâu?”

“Trường tôi cách đây không xa.”

“Ồ, hôm qua cậu làm thế nào qua đây?”

“Đi theo chỉ dẫn của la bàn, phát hiện linh hồn kia vẫn chưa biến thành ác linh, vốn định khóa lại tinh lọc, bất quá đã để cô ta chạy mất.”

Nhớ tới sợi xích trên cổ tay Hứa Trần hôm qua, phỏng chừng dùng để khóa ác linh đi.

“Vậy hôm nay cậu ở lại đây đi, ở phòng khách, anh sẽ lấy đồ của anh cho cậu mặc, dáng người chúng ta cũng không khác biệt lắm.” Lục Văn Tây nói.

“Ừm.” Hứa Trần vẫn còn đang ăn, miệng chưa từng ngừng lại.

Một lát sau, Lục Văn Tây đem tới một bộ đồ ngủ, Hứa Trần liếc mắt một cái, có chút do dự hỏi: “Tôi có thể không mặc không?”

“Sao vậy? Không đẹp à?” Lục Văn Tây giơ cao áo ngủ cho Hứa Trần xem.

Áo ngủ có màu trắng, trên thân áo in hoa văn màu lam, thoạt nhìn rất đẹp, hơn nữa còn là nhãn hiệu nổi tiếng, hoa văn là hình cơ thể phụ nữ với nhiều tư thế khác nhau, vô cùng gợi cảm.

“Đồi phong bại tục.” Hứa Trần trả lời.



Hoàn Chương 6.

[Tác giả] Lục Văn Tây: sau này chúng ta sẽ càng đồi phong bại tục hơn nữa.

Giải thích một chút, tiểu công bị nhốt trong thâm sơn mười tám năm, hiện giờ chỉ mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài chưa được một tháng nên có rất nhiều thứ không hiểu không biết. Tiểu công học trường đại học tư, người cầm tù tiểu công có quen biết nên dựa vào quan hệ để vào hệ cao đẳng.






Bình Luận (0)
Comment