Mạng Không Còn Lâu

Chương 63

Sau đó Lục Văn Tây trở về phóng khách sạn ngủ bù, buổi sáng lúc rửa mặt thì Doãn Hàm Vi nhắn tin Wechat thông báo anh không phải gấp gáp, thành phố B đang đổ tuyết, thời gian chỉ định đã được dời lại ba tiếng.

Lúc nhận tin Lục Văn Tây còn đang ngậm bàn chải đánh răng, kinh ngạc một phen, sau đó đánh tiếp, bởi vì quá dùng sức nên nướu bị chà tứa máu.

Nếu là trước kia, chậm trễ là chuyện bình thường như cơm bữa, anh cũng không quá để ý, thậm chí còn từng qua đêm ở sân bay. Nhưng hiện giờ không được, về chậm một chút thì lòng sẽ nóng như lửa đốt.

Hứa Trần ở thành phố B.

Anh còn đang chờ mong tiểu biệt thắng tân hôn với Hứa Trần nữa đây!

Rửa mặt xong, từ phòng tắm ra ngoài, Lục Văn Tây cầm điện thoại suy nghĩ xem nên làm sao nói chuyện này với Hứa Trần thì đã nhận được tin đối phương gửi tới.

Hứa Trần: Tuyết rơi rồi.

Lục Văn Tây: Chỗ em sống không có tuyết rơi à?

Hứa Trần: Rất hiếm thấy, chỉ thỉnh thoảng thôi, cũng tan rất nhanh.

Lục Văn Tây nhìn điện thoại, tưởng tượng dáng vẻ của Hứa Trần lúc này, chắc chắn là giống như một đứa bé, đứng trong tuyết ngu ngơ ngắm nhìn.

Thật sự là một đứa bé làm người ta đau lòng.

Lục Văn Tây: Xem một chút thôi, đừng để bị cảm.

Hứa Trần: Ừ.

Lục Văn Tây: Bây giờ em đang ở bên ngoài hay ở trong nhà?

Hứa Trần: Đang đắp người tuyết.

Lục Văn Tây lăn một vòng trên giường, sau đó dùng chăn bọc lấy cơ thể, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn trở về cùng đắp người tuyết với Hứa Trần...

Lục Văn Tây: Hôm nay anh về muộn một xíu, tuyết rơi nên máy bay không thể cất cánh, có lẽ phải muộn hơn ba tiếng.

Qua một hồi lâu Hứa Trần không trả lời, làm Lục Văn Tây nghĩ, có lẽ Hứa Trần nghịch tuyết tới quên anh mất rồi. Nhưng qua ba phút sau thì Hứa Trần trả lời.

Hứa Trần: Đột nhiên không thích tuyết nữa.

Lục Văn Tây: Không đắp người tuyết nữa hả?

Hứa Trần: Đá rồi.

Xem ra tính tình của Hứa Trần cũng rất lớn.

Anh lập tức gửi yêu cầu trò chuyện video với Hứa Trần, Hứa Trần nhanh chóng đồng ý, mở video, Lục Văn Tây nhìn thấy cảnh tuyết trắng phau phau bên thành phố B. Hứa Trần có lẽ đang cầm điện thoại, lúc mới mở ra thì nhìn thấy mũi giày, còn đá một đống tuyết nhỏ, có thể nhìn ra cảm xúc buồn bực của chủ nhân.

Hứa Trần chỉnh một hồi mới chuyển được camera, sau đó giơ lên để Lục Văn Tây có thể nhìn thấy mình.

Lục Văn Tây nhìn gương mặt đẹp trai của Hứa Trần trên màn hình điện thoại, nhịn không được cười cong cong mắt, cứ cảm thấy có tuyết làm phông nền, Hứa Trần lại càng trắng hơn, cứ như một điểm sáng ở trong tuyết, chói mắt lại đẹp trai rạng ngời.

"Tướng công, anh nhớ em nhiều lắm!" Lục Văn Tây cố ý kéo dài âm than thở.

Hứa Trần không trả lời, tựa hồ lục lọi thứ gì đó trong túi, một lát sau thì lấy ra tai nghe điện thoại, nhét vào tai rồi mới nói: "Ừm, em cũng vậy."

"Sao phải mang tai nghe vậy, bên cạnh có người khác à?"

"Không muốn người qua đường nghe thấy giọng của anh."

"À, giọng anh dễ bị nhận ra."

"Không phải... loại âm thanh này, không muốn để người khác nghe thấy."

Lục Văn Tây lập tức hiểu được, Hứa Trần không muốn người khác nghe thấy giọng cố ý nũng nịu của mình, anh nhịn không được mỉm cười: "Sau khi anh trở lại sẽ nói bên tai em, nói cả đêm luôn."

"Ừ."

"Sau này anh sẽ bảo Doãn Hàm Vi làm hộ chiếu cho em, chờ tới kỳ nghỉ tết âm lịch, anh sẽ dẫn em đi nghỉ phép, nhà anh có mua một hòn đảo bên Nam Á, tết âm lịch thỉnh thoảng sẽ qua bên đó, năm nay hai chúng ta đi hưởng tuần trăng mật."

"Ừ, được."

"Dẫn em tới chỗ trượt tuyết, dẫn em đi lướt sóng nữa, đi đủ mùa luôn, thuận tiện đi khắp nơi, muốn đi đâu thì đi đó." Nói xong thì thấy Hứa Trần đang loay hoay gì đó, anh liền hỏi: "Em làm gì đó, không thấy camera quay hình em."

"Đang tra xem hưởng tuần trăng mật là có ý gì."

"Ồ, thế tra được chưa?"

"Ừm...."

Lục Văn Tây nhìn màn hình, Hứa Trần mím môi, có thể đoán được vành tai đang ẩn dưới chiếc nón của Hứa Trần chắc chắn đã đỏ ửng, anh không khỏi buồn cười hỏi tiếp: "Biết rồi vậy em cảm thấy có được không?"

Hứa Trần không nói chuyện.

"Thì hai chúng ta ở trên hòn đảo, không có gì để làm, có lẽ chỉ có thể nắm tay nè, hôn nè, sau đó... người văn nhã bọn em gọi chuyện này là gì nhỉ? Gia.o hợp đúng không? À đúng rồi, chúng ta có thể kết tóc." Lục Văn Tây tiếp tục ghẹo Hứa Trần, kết quả Hứa Trần dời camera đi.

Anh vội kêu lên: "Em dời đi làm gì, anh đang xem mà!"

"Em phải về nhà rồi."

"Oh." Anh tùy tiện đáp một tiếng: "Tinh lực hồi phục xong chưa?"

"Khôi phục một chút."

"Gia.o hợp nổi không?"

"..."

Chờ một hồi cũng không thấy Hứa Trần trả lời, Lục Văn Tây không hỏi lo lắng, tiếp tục truy hỏi: "Sao em không nói tiếng nào vậy?"

"Sao anh lại... không biết xấu hổ như vậy?"

"Nói chuyện với tướng công của mình sao phải xấu hổ chứ?"

"Sao có thể hỏi ra miệng được?"

"Hả? Không lẽ muốn anh dùng hành động biểu đạt? Được rồi được rồi, chờ anh về sẽ tự mình giang rộng chân cho em đè, được chứ?"

"Lục Văn Tây!"

"Anh đây anh đây!"

"Em quen anh không phải chỉ muốn chuyện này."

"Nhưng sau khi quen em, anh chính là muốn chuyện này."

"Không được."

"Vì sao chứ?"

"Trĩ của anh vẫn chưa khỏi hẳn đâu."

Lục Văn Tây im lặng.

Nhịn một hồi thì nhịn không được cười phá lên, giả trang làm người văn hóa gì chứ, không phải cũng muốn đấy sao, lại còn nghĩ tới trĩ của anh, lại còn nghĩ toàn diện như thế.

"Anh cảm thấy ổn, anh có thể chịu được." Lục Văn Tây nói.

"Vậy anh tranh thủ quay về đi."

Nháy mắt đó, Lục Văn Tây cảm thấy có lẽ mình đã hiểu nhầm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ý đó, vì thế lập tức nói: "Được, anh sẽ về sớm."

Nói xong thì nhảy bật dậy thay quần áo, để Lâm Hiểu tới giúp mình chỉnh lý tạo hình, anh rất gấp gáp muốn tới sân bay chờ đợi, sau đó lên máy bay lập tức trở về thành phố B.

...

Tới thành phố B, Lục Văn Tây vừa mới ra sân bay thì đã bị bám đuôi.

"Là lão Đạt." Doãn Hàm Vi quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau, nhịn không được trợn trắng mắt.

Lão Đạt là Paparazzi nổi tiếng trong giới giải trí, được xưng là chó săn số một, vẫn luôn giật được tin sốt dẻo, bởi vì từng tung ra không ít tin tức, vì thế cho dù thỉnh thoảng hắn vu vơ bịa đặt một phen thì cũng có người tin.

Lúc này lão Đạt lại nhắm vào Lục Văn Tây.

Lão Đạt nổi tiếng không biết xấu hổ, bám theo nghệ sĩ, tung tin của nghệ sĩ mà còn rất lý lẽ hào hùng. Từng gào thét với Lục Văn Tây một lần, nói rằng sợ Scandal thì đừng có làm nghệ sĩ, bình thường vẫn luôn tuyên truyền quảng cáo, bây giờ bị chú ý thì đòi riêng tư? Làm điếm mà muốn lập đền thờ, chuyện tốt gì cũng muốn hết sao?

Lục Văn Tây tính tình tốt, trực tiếp chộp lấy bình nước đập thẳng mặt lão Đạt, khi đó liền dính mác tính tình ngôi sao, tính cách kém. Hơn nữa lão Đạt thỉnh thoảng lại chạy tới quấy rầy Lục Văn Tây một phen, cũng coi như mang thù.

Lục Văn Tây hiểu được hôm nay không có cách nào dẫn Hứa Trần ra ngoài chơi, cũng không thể nào cùng Hứa Trần đắp người tuyết, lão Đạt có thể bám theo anh tới cùng trời cuối đất, như bóng với hình, anh chỉ có thể gửi Wechat cho Hứa Trần.

Lục Văn Tây: Em ở nhà đừng ra ngoài, anh bị chó săn nhắm tới, anh mua đồ về, chúng ta ở nhà ăn lẩu.

Lẩu nấu khá đơn giản, ăn lại ngon, thuận tiện tiết kiệm công sức, vì thế liền chọn món này.

Hứa Trần: Anh bình an trở về là tốt rồi.

Lục Văn Tây bảo anh Lưu lái xe tới siêu thị, sau đó bảo Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu giúp mình vào mua đồ, phần lớn là nguyên liệu nấu lẩu, vốn là danh sách cho hai người ăn, suy nghĩ một phen lại thêm vào rất nhiều nguyên liệu và thức uống, còn mua thiệt nhiều rượu. Anh nhìn sơ qua một chút, có lẽ đủ cho bảy tám người ăn.

Lâm Hiểu và Đặng Huyên Hàm nghĩ, Lục Văn Tây muốn mua phần của mình, còn khách sáo một phen, kết quả Lục Văn Tây hùng hồn nói: "Lễ tết thế này bọn em không về nhà à? Ở chỗ anh ăn cái gì chứ?"

Doãn Hàm Vi nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hỏi: "Vậy sao anh mua nhiều đồ vậy?"

"Anh thích, anh thích ăn một miếng rồi ném một nồi đấy, cậu quản à?" Lẽ nào lại nói cho bọn họ biết, anh muốn mang số thức ăn này về cho quỷ ăn chứ?

Doãn Hàm Vi không còn lời nào để nói, Lâm Hiểu nháy nháy mắt với Doãn Hàm Vi. Lúc này Doãn Hàm Vi mới không nói thêm gì, biết Lục Văn Tây muốn ở riêng với Hứa Trần, bọn họ tới không tiện, vì thế chỉ nhận mệnh đi mua đồ.

Lục Văn Tây ngồi trong xe gửi Wechat tám chuyện, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy lão Đạt đứng hút thuốc quang minh chính đại cách xe mình không xa thì thực không còn gì để nói. Anh hạ cửa sổ xuống một khe nhỏ, hướng về phía lão Đạt chụp một tấm, sau đó gửi vào vòng bạn bè.

Lục Văn Tây: Các anh chị em, có người nào muốn chữ ký không? [hình ảnh]

Gửi không bao lâu thì vòng bạn bè giống như biến thành khu tai nạn, không ít người cùng nghề gửi lời chúc mừng, có người bày tỏ đồng cảm, anh lựa chọn trả lời.

Bạch Đẳng Nhạn: Cả giới giải trí đều nợ mẹ ông ta một liều phá thai không đau.

Lục Văn Tây trả lời Bạch Đẳng Nhạn: Ông gan đấy.

Bạch Đẳng Nhạn: Chả sao, bạn bè Wechat của tôi không nhiều.

Đỗ Tử San: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Lục Văn Tây trả lời Đỗ Tử San: Cô chờ đó, ngày mai tôi về Studio, sẽ đưa hắn tới bên cạnh cô.

Đỗ Tử San trả lời Lục Văn Tây: Tôi sợ quá, à đúng rồi, không phải cậu ở bên đó biểu diễn buổi hòa nhà à, biết gì về vụ Hứa Tĩnh Không không? Tình huống của cổ sao vậy? Bây giờ Weibo bên đó hóa yêu ma luôn rồi, ôi zời ạ..

Lục Văn Tây trả lời Đỗ Tử San: Không biết.

Hàn Phạm Minh: Gần đây danh tiếng của cậu rất tốt, đừng để lão Đạt phát hiện được gì, biết chưa?

Lục Văn Tây trả lời Hàn Phạm Minh: Oh.

Du Ngạn: [ôm]

Lục Văn Tây nhìn thấy tin của Du Ngạn, có chút muốn xóa, hoặc điều chỉnh thành không hiển thị trong vòng bạn bè.

Có điều thấy tin tức của Du Ngạn thì anh bắt đầu nghĩ tới Tô Lâm, Tô Lâm vẫn còn đi theo Du Ngạn sao? Thật không biết ác linh này muốn theo bao lâu, muốn làm gì, nghĩ tới thôi cũng thấy đáng sợ.

Lục Văn Tây không khỏi suy nghĩ nhiều một chút, chờ đến khi anh chết rồi, liệu có trở thành hồn phách bám theo Hứa Trần ba năm hay không?

[hết 63]
Bình Luận (0)
Comment