Mạng Không Còn Lâu

Chương 65

Cái gì gọi là giả vờ chính đáng, Lục Văn Tây rốt cuộc cũng thấy được.

Ngày thường Hứa Trần chính trực, lương thiện, quả thực là hình tượng thanh niên tốt, một đóa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng tanh hôi mùi bùn, khẳng định là một đóa sen trắng thượng hạng, chỉ hận không thể chụp một cái lồng cách ly chân không, để cậu trở thành một vật trang sức.

Kết quả tắt đèn một cái thì giống như sói con vậy, hì hà hì hục, động tác không ngừng nghỉ.

Trước đó khi gọi video không thích nhìn bé Tây Tây, bây giờ lại cầm không chịu buông tay. Trước đó nói ở cùng Lục Văn Tây không phải vì làm chuyện này, kết quả vừa vào nhà liền không chịu ngừng miệng, từ trên xuống dưới, cứ như sợ bỏ sót nơi nào, trông có vẻ rất nhớ nhung Lục Văn Tây.

Ngón tay thật lạnh, nụ hôn lại thật nóng.

Thái độ lạnh nhạt, cơ thể nhiệt tình.

Đây chính là Hứa Trần.

Lúc trở lại Lục Văn Tây ăn mặc rất nghiêm túc, cho dù cởi áo khoác thì vẫn còn áo sơ mi, bên ngoài áo sơ mi có một lớp áo len, trong quần còn mặt quần giữ ấm.

Anh nằm trên giường, lúc bị hôn tới ý loạ.n tình mê thì vô thức ôm lấy đầu người yêu ở trên ngực mình, xoa sợi tóc một phen mới phát hiện áo len của mình sớm đã không thấy tăm hơi, nút áo sơ mi cũng bị cởi ra toàn bộ, đang phanh rộng.

Dây lưng lúc vào cửa đã bị cởi ra, quần bị kéo xuống tới đầu gối, lên không lên, xuống không xuống, chỉ có thể trói buộc động tác của Lục Văn Tây.

Vốn Lục Văn Tây còn nghĩ rằng ngày mai phải quay phim, hôm nay không nên quá lửa, kết quả bị đụng chạm một phen, hôn môi một phen liền mất lý trí, chỉ có thể để mặc Hứa Trần vui vẻ, chính mình còn rất hưởng thụ.

"Tướng công?" Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Hứa Trần hôn cơ thể anh, sau đó một lần nữa tới gần, hôn lên môi anh, anh cũng thuận thế chạm vào Hứa Trần. Lúc chạm vào dấu vết trên ngực Hứa Trần thì động tác của hắn vô thức khựng lại, cảm thấy thực đau lòng.

Động tác của Hứa Trần cũng khựng lại, một lần nữa nhìn Lục Văn Tây chằm chằm, ánh mắt biến hóa không lạnh nhạt như lúc bình thường, lúc này nó có chút ôn nhu, còn có chút d,ục vọng không tản đi được.

"Không sao cả, anh không để ý, bộ dạng em thế nào anh cũng yêu em." Lục Văn Tây nói, nhẹ nhàng mổ một chút lên môi Hứa Trần.

"Ừm."

Thế nhưng.... vì sao lại ngừng?

Anh nhìn Hứa Trần, nghĩ rằng mình có nên chủ động một chút hay không, kết quả nghe Hứa Trần nhỏ giọng hỏi: "Tiếp theo đó phải làm thế nào? Dùng miệng hả?"

"Hả?!"

"Lẽ nào... thật sự tiến vào phía sau? Nơi đó... trực tiếp tiến vào, có được thật không?" Hứa Trần tiếp tục hỏi.

Lục Văn Tây đã hiểu.

Hôn môi là trước đó anh dạy Hứa Trần, hiện giờ Hứa Trần dùng lại trên người anh.

Sờ loạn hôn loạn trên người Hứa Trần, anh cũng từng làm, Hứa Trần học xong, cũng dùng xong.

Thế nhưng Hứa Trần không biết bước kế tiếp.

"Em...." Tròng mắt Lục Văn Tây đảo một vòng, cuối cùng nhịn không được ôm lấy Hứa Trần, gặm một trận trên cổ cậu: "Tiểu tướng công nhà anh sao lại đáng yêu như vậy chứ, có phải em muốn tự mình ngồi lên không?"

"Không phải, chỉ là... em không biết nên làm thế nào để anh không đau."

"Như vậy à...." Thật ra anh biết, chỉ cần đồ chơi của Hứa Trần tiến vào thì anh sẽ nếm chút khổ sở, chẳng qua anh sẽ không nói, bởi vì anh vẫn luôn muốn làm: "Anh cho em xem chút hàng quý mà anh cất giấu, em xem rồi học tập."

Lục Văn Tây nói, kéo quần lên muốn đi tìm máy tính bảng mình ẩn giấu. Sau khi tìm được thì mở ra, tìm phim cho Hứa Trần xem.

Hứa Trần xem một hồi liền nhíu mày, còn trừng mắt với Lục Văn Tây: "Sao anh có thể xem mấy thứ này?"

"Anh độc thân nhiều năm như vậy, xem phim cũng không được hả? Lúc tự sướng cũng cần chút thức ăn tinh thần chứ." Lục Văn Tây trả lời thực hùng hồn, anh xem phim cũng rất kén chọn, cố ý lên mạng mua chút bản gốc về, chủ yếu chọn người đẹp có vóc dáng không tệ, nước nào cũng có.

Hứa Trần xem đám đàn ông không mảnh vải che thân trên màn hình, lập tức nghiêng đầu đi không nhìn, còn che mắt Lục Văn Tây lại: "Sau này không được xem người khác."

"Loại giấm chua này mà em cũng ăn nữa hả?"

Hứa Trần không trả lời, tựa hồ muốn ném máy tính bảng qua một bên.

Lục Văn Tây vội cướp lại: "Rồi rồi rồi, chúng ta không xem người thật, xem phim hoạt hình được không? Là nhân vật vẽ ra."

Vừa nói, Lục Văn Tây vừa tìm phim hoạt hình 18+ cho Hứa Trần xem.

Hứa Trần xem một hồi, lúc này mới bất đắc dĩ tiếp nhận, cầm lấy máy tính bảng, nhìn hai nhân vật ở bên trong bắt đầu học tập.

Lục Văn Tây biết hôm nay không có bầu không khí, cũng không gấp gáp, chỉnh lại quần áo ngay ngắn, nghiêng người nhìn dáng vẻ Hứa Trần, cảm thấy thực vui vẻ. Anh đưa tay sờ quần Hứa Trần, phát hiện nơi đó vẫn còn ngạo nghễ dựng thẳng thì lập tức rúc vào trong chăn, bò lên người Hứa Trần, sau đó từ trong chăn lộ đầu ra, ngậm lấy Hứa Trần.

Hứa Trần vẫn còn có chút mất tự nhiên, Lục Văn Tây liếm như vậy, cậu ngồi ở vị trí này có thể thấy rõ động tác và biểu cảm của Lục Văn Tây, lập tức lại càng cứng hơn.

"Em xem của em đi, anh ăn của anh, thứ đồ chơi này của em rất bổ, anh ăn xong có thể phấn chấn được vài ngày." Lục Văn Tây nói xong thì còn mỉm cười, cảm thấy cục diện này thực hỏng bét, anh lớn như vậy nhưng chưa từng nghĩ tới nuốt thứ này lại là hút tinh nguyên của người khác.

Kết quả hiện giờ lại có chút nghiện...

Lúc phun trào, Hứa Trần ném máy tính bảng qua một bên, phát hiện Lục Văn Tây vẫn còn nhìn mình chằm chằm, sau khi từng ngụm nuốt xuống, Lục Văn Tây sáp tới gần, gần gũi quan sát bộ dạng Hứa Trần: "Tướng công, để anh nhìn dáng vẻ của em lúc đạt c.ao trào."

Hứa Trần lập tức dùng tay che lại, kết quả bị Lục Văn Tây ngăn cản, nhìn chằm chằm dáng vẻ vừa thẹn thùng lại thỏa mãn của Hứa Trần, Lục Văn Tây yêu thích ôm chặt Hứa Trần không buông tay: "Tướng công, tiểu tướng công của anh, sao anh lại thích em đến vậy chứ, sao em lại đáng yêu đến như vậy chứ, thực muốn cắn một cái."

Hứa Trần ngậm miệng, thẹn tới mức muốn chui xuống đất, một màn trước đó đã làm quần áo hỗn loạn, Lục Văn Tây thuận thế cắn vai Hứa Trần, không tính là đau nhưng kíc/h thích Hứa Trần hừ khẽ một tiếng, bị đối xử như vậy nhưng rõ ràng lại cảm thấy là một loại hưởng thụ kỳ quái.

Vợ thích cắn người, điều này cũng làm người ta cảm thấy thực bất đắc dĩ.

Nhưng biết làm sao đây? Cứ để vợ cắn tiếp thôi.

"Em học xong chưa?" Lục Văn Tây chỉ máy tính bảng.

"Khi nãy vẫn chưa..." Sao có tâm trí xem?

"Oh, em xem tiếp đi." Lục Văn Tây nói xong thì nằm trong lòng Hứa Trần, lấy điện thoại ra xem tin tức.

Hứa Trần có chút do dự, ôm lấy Lục Văn Tây, để đối phương có thể nằm thoải mái hơn một chút, sau đó mới cầm lấy máy tính bảng.

An tĩnh nằm cùng một chỗ khoảng tầm ba mươi phút, Hứa Trần đột nhiên đặt máy tính bảng xuống, đẩy Lục Văn Tây ra nhanh chóng xuống giường, từ trong túi đồ của mình lấy la bàn ra, cầm trong tay nhìn gì đó.

Lục Văn Tây bị dáng vẻ của Hứa Trần hù dọa, lập tức hỏi: "Xung quanh có ác linh à?"

"Bị bao vây."

Mấy từ này dọa hoảng Lục Văn Tây.

Nếu có một ác linh thì chỉ là vừa vặn, nhưng nếu là một đám ác linh tổ chức thành đoàn thể xuất hiện, lại còn bao vây bọn họ thì tức là cố ý. Lục Văn Tây thậm chí nháy mắt nghĩ tới có lẽ đám ác linh này vì theo chân anh mà tìm tới.

Có người muốn kiếm Hứa Trần, thế nhưng biết tung tích Hứa Trần thì không dễ dàng, nhưng muốn biết hành tung của Lục Văn Tây lại rất đơn giản, bọn họ cố ý theo Lục Văn Tây tới nơi này, sau đó phát hiện chỗ ở của Hứa Trần, hiện giờ muốn vây công.

Còn nữa, sau sự việc của Đỗ Mạt Lục Văn Tây mới ý thức được ác linh có thể cố gắng thu lại khí tràng của mình, anh không nhìn thấy khí tràng sẽ không phát hiện ác linh, vì thế... bị theo dõi.

Hàn Dục sao?

Lục Văn Tây nháy mắt nghĩ tới khả năng này.

Hứa Trần vẫn không rảnh tay, nhanh chóng từ trong túi lấy ra năm lá bùa ném lên không, sau đó rút ra cây quạt, xòe quạt lẩm bẩm, năm lá bùa đồng thời kích hoạt.

Lục Văn Tây từ chân giường bước xuống, Hứa Trần vừa kết thúc động tác, anh liền kéo quần Hứa Trần lên.

Hứa Trần lập tức đỏ mặt, tiếp đó dán bùa lên bốn vách tường trong phòng: "Anh ở yên trong phòng đừng ra ngoài."

Kết quả Lục Văn Tây còn chưa trả lời thì có một âm thanh khàn khàn từ phòng để quần áo truyền tới, tiếp đó mở rộng cửa: "Ơ hay, vẫn còn một cánh dùng được."

Người nọ bước vào phòng ngủ, Lục Văn Tây thấy sát khí trên người người này nồng đậm, nếu so với Hứa Trần và Hàn Dục thì còn nồng đậm hơn.

Người này vóc dáng không cao, chỉ hơn một mét bảy một chút, tóc hơi xoăn, đứng trong bóng đêm, Lục Văn Tây vẫn có thể nhìn ra đường nét mũi ưng của đối phương.

Từ dáng vẻ thì người này không phải Hàn Dục, giọng nói cũng không phải.

Hứa Trần theo bản năng bảo vệ Lục Văn Tây ở sau lưng, trừng mắt nhìn người tới.

Lá bùa Hứa Trần tung ra trước đó chính là sợ có người dùng bùa dịch chuyển, trực tiếp tiến vào phòng này, chẳng qua vẫn chậm một bước, người này đã trực tiếp tiến vào phòng để quần áo.

Cùng lúc đó Lục Văn Tây chú ý tới sau lưng hắn có không dưới năm luồng khí tràng tử khí đằng đằng, hẳn là ác linh chăn nuôi. Hứa Trần nói bị bao vây, chứng minh bên ngoài vẫn còn ác linh mai phục.

Có âm mưu từ trước.

Mục tiêu là Hứa Trần.

Người nọ tiến vào thì xòe quạt phe phẩy, có cảm giác cố ý giả ngầu, dù sao thì hiện giờ cũng đang là mùa đông, nơi cũng coi như là phương Bắc.

Ngay sau đó, người nọ búng tay một cái, đèn trong phòng sáng ngời.

Nháy mắt nhìn thấy Hứa Trần, ánh mắt mũi ưng sáng lên rõ rệt, ánh mắt đó làm người ta cảm thấy khó chịu, sau đó mỉm cười hèn mọn: "Mấy năm nay... ngoại hình thực không tệ. Lần trước khi nhìn thấy, chỉ mới bảy tám tuổi gì đó, gầy trơ xương, lời nói cũng không lanh lẹ, lúc ngực bị cắt thì ào ạt chảy máu, hình ảnh đó đẹp biết bao nhiêu. Không ngờ sau khi lớn lên lại hào hoa phong nhã tới vậy."

Sau đó hắn nhìn sang Lục Văn Tây, đánh giá tử khí trên người Lục Văn Tây, tựa hồ rất nghi hoặc, sau đó đi nhanh về phía bọn họ.

"Báu vật! Đúng là báu vật, cả hai đều không tệ, sau khi chết em đi theo tôi đi, tôi sẽ làm cho em không cảm thấy đau đớn, còn rất thoải mái, tôi sẽ thực cưng chiều em." Những lời này là nói với Lục Văn Tây, trực tiếp làm Hứa Trần tức giận.

Kết quả mũi ưng tựa hồ nghĩ tới gì đó, tiếp đó tra hỏi: "À đúng rồi, người mà tên nhóc Du Ngạn gì đó coi trọng chính là em đúng không? Ánh mắt của tên nhóc này đúng là không tệ..."

Đệt!

Lục Văn Tây muốn đập hắn!

[hết 65]

[tác giả] Lục Văn Tây: tướng công quá nhỏ, chuyện gì cũng phải tận tay chỉ dạy, bây giờ còn phải chỉ xem làm thế nào chơi mình. 
Bình Luận (0)
Comment