Mạng Không Còn Lâu

Chương 84

Lục Văn Tây rời khỏi căn phòng tầng hầm, bước lên bậc thang thì thấy Du Ngạn ngồi trong phòng khách hút thuốc, một người có hình tượng không hút thuốc ở trước mặt người khác, lúc này lại có năm sáu tàn thuốc ở trước mặt, hiển nhiên... anh ta đang bất an.

Thuốc lá chính là nú.m vú cao vu trấn an của người lớn, có thể làm bọn họ tìm lại cảm giác an toàn.

Du Ngạn vẫn luôn nhẹ nhàng thản nhiên, lúc này cũng không thể bình tĩnh nổi.

Lục Văn Tây vốn định lên đây hút thuốc, thấy một màn này thì đột nhiên không muốn hút nữa.

Lúc này Du Ngạn ném cho Lục Văn Tây chiếc bật lửa, nói: "Cám ơn."

Lục Văn Tây đưa tay chụp, phát hiện là chiếc bật lửa mình làm mất trước kia, không ngờ lại ở chỗ Du Ngạn.

"Vốn tôi định giữ lại làm kỷ niệm, có điều trải qua chuyện này, có lẽ tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ." Du Ngạn cười khổ.

"Lúc anh quẩy nhiệt tình với anh ta thì có nghĩ tới tôi không? Tôi thật sự cám ơn anh đấy." Lục Văn Tây cười giễu cợt, cũng không muốn nhìn Du Ngạn nữa, liếc mắt một cái liền đi thẳng ra ngoài, đứng ngoài cửa hóng gió.

Con mẹ nó chứ...

Lục Văn Tây đang suy nghĩ chuyện này.

Từ mệnh cách của Du Ngạn thì chính là người yêu được số mệnh an bài cho anh, nghe có vẻ rất cao lớn, nhưng hiện giờ chỉ nghĩ tới tôi cũng làm anh cảm thấy ghê tởm. Nếu không trải qua chuyện này, không thể nhìn thấy quỷ, cuộc sống vẫn thuận lợi, dựa theo kế hoạch của Du Ngạn và tính toán của Hứa Trần, có lẽ sự việc sẽ như vầy...

Sau khi Du Ngạn lấy được giải thưởng Nam Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất, anh ta sẽ thổ lộ với anh rồi bắt đầu theo đuổi, anh có chút dao động, nói không chừng sẽ có quan hệ với nhau, tiếp đó thật sự ở cùng một chỗ. Tô Lâm thì vì kiêng kỵ khí tử kim trên người anh mà không tổn hại anh, cả đời này anh cũng không biết Du Ngạn từng có một người bạn trai cũ, từng trải qua chuyện gì.

Anh và Du Ngạn, chỉ cần anh vẫn thuận lợi thì hai người sẽ không có khúc chiết, Du Ngạn cũng không lộ bộ mặt khác, có lẽ hai người sẽ ở chung rất tốt.

Hiện giờ thì sao đây? Đây là mớ chuyện tệ hại gì vậy chứ?

Du Ngạn bảo anh tới chỉ vì giải quyết hậu quả, Tô Lâm có video đen của Du Ngạn, Du Ngạn vẫn không thể nào yên tâm.

Hiện giờ Du Ngạn hiểu được Lục Văn Tây đã biết chân tướng nên mới làm như thế.

Lục Văn Tây đứng hơn mười phút thì Hứa Trần mới đi ra.

Hứa Trần cần phải bày trận, còn phải thiết lập giám sát trong phòng, không để người khác tiến vào phá hỏng trận pháp giải cứu Tô Lâm, dù sao thì bọn họ không thể để Du Ngạn ở đây trông coi mãi. Hứa Trần thiết lập trận pháp xong, phải là người hiểu đạo pháp mới có thể phá vỡ, khi đó Hứa Trần cũng có thể cảm ứng được.

"Chúng ta đi thôi." Hứa Trần chỉnh lại cổ áo Lục Văn Tây một chút, kéo dây kéo lên tới mức cao nhất, nhỏ giọng nói.

"Đi thế nào bây giờ? Nơi chết tiệt này, xe lại còn bị hư." Tâm trạng của Lục Văn Tây thực sự rất tệ.

Hứa Trần không nói chuyện, từ trong túi rút bùa ra dán vào trên cửa, sau đó mở cửa bước vào, vừa vào trong thì cũng tiến vào phòng khách sạn mà bọn họ đã nhận phòng.

Lục Văn Tây trợn mắt há hốc, sau đó quay sang giơ ngón tay cái với Hứa Trần: "Trâu bò."

Tiếp đó cắm thẻ vào, mở đèn, đi vào phòng ngủ nằm ngửa mặt trên giường, để bình bày ra hình chữ 太, thở dài một hơi.

"Gần đây sao cứ gặp chuyện phiền lòng ấy nhỉ?" Lục Văn Tây hỏi.

Hứa Trần tùy tiện uống một ngụm nước khoáng, sau đó trả lời: "Thể chất của anh đặc biệt, đụng trúng đều là chuyện liên vong tới chết chóc bị thương, nhưng chuyện đã liên quan tới chết chóc thì được mấy chuyện không khiến người ta khổ sở chứ?"

Lục Văn Tây cũng cảm thấy vậy, sau đó ngồi dậy, đi qua bên cạnh mở hành lý, chuẩn bị lấy đồ đi tắm.

Tìm quần áo một hồi thì Lục Văn Tây cảm thấy hành lý có chút là lạ, tiếp đó từ trong tầng sâu nhất lôi ra con Robot quét nhà.

"Ui...." Lục Văn Tây cầm Rot nhìn Hứa Trần.

Hứa Trần thấy nó thì tựa hồ mới nhớ ra gì đó: "Lúc sắp xếp đồ đạc ở phòng cũ đã mang đi, quên đặt ở nhà anh thường ở rồi."

"Trong nhà anh có rồi, không chỉ loại này, còn có cả loại chuyên hút bụi."

"Nhưng bị bỏ lại một mình nó ở trong nhà cũ..."

"Một mình?! Nó thành tinh rồi sao?"

"Nó có thể nói chuyện mà."

Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần, lại nhìn Robot quét rác trong tay, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.

Lục Văn Tây anh cho dù tự xưng là người đẹp trai nhất trong giới giải trí cũng không thái quá.

Lục Văn Tây anh là con trai độc nhất trong nhà, tình cảm của cha mẹ rất tốt, không có con riêng, nếu như mang hết toàn bộ tài sản và cổ phần công ty của Lục Vũ Thương ra tính toán, cho dù lấy trăm triệu làm đơn vị thì phía trước vẫn còn ba con số.

Lúc này, Lục Văn Tây lại ghen tị với một con Robot quét rác.

Suýt chút nữa anh đã hỏi Hứa Trần: "Em yêu anh hay yêu nó?"

"Vậy... em chơi với nó một chút đi, anh đi tắm." Lục Văn Tây cảm thấy mình không nên cố tình gây sự, vì thế trả Robot lại, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, trong lúc tắm vẫn còn bực bội khó chịu.

Lúc ra ngoài thì thấy Hứa Trần đang chơi game, anh liền nói: "Đi tắm đi."

"Ừm." Hứa Trần cầm điện thoại, không ngẩng đầu lên đi về phía phòng tắm.

Một lát sau, Hứa Trần lại cầm điện thoại đi ra, sau khi ra ngoài thì xốc chăn ngồi ở đầu giường, tiếp tục chơi game.

Lục Văn Tây nằm trong chăn, cố ý bày ra tư thế thật đẹp trai, kết quả chờ nửa ngày mà Hứa Trần không hề chạm vào anh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh một cái.

"Không ngủ à?" Lục Văn Tây hỏi, thật ra là muốn hỏi hôm hay không ba ba ba à?

"Em chơi một chút."

"Không thể nghiện đâu nha."

"Tốn nhiều tiền như vậy, không chơi thì tiếc lắm." Hứa Trần trả lời thẳng thắn.

Lục Văn Tây cảm thấy cũng có lý, vì thế ngáp một cái, cũng có chút mệt nhọc. Hôm nay đi xe mệt mỏi, sau đó lại tiếp tục chạy tới chỗ Du Ngạn, vì quá mệt nên không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, Lục Văn Tây cảm nhận được người bên cạnh cũng ngủ, vì thế mới yên tâm.

Đêm khuya, Lục Văn Tây nghe thấy người bên cạnh nhúc nhích, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Hứa Trần vẫn còn đang chơi điện thoại, anh không khỏi sửng sốt hỏi: "Còn chưa ngủ à?"

"Mới vừa ngủ rồi."

"Thế sao lại đột nhiên tỉnh lại?"

Chẳng lẽ đêm khuya nhắn tin tâm tình với con tiểu tam nào? Anh lập tức lên tinh thần, nhìn màn hình điện thoại thì phát hiện Hứa Trần vẫn đang chơi game.

"Em giải tỏa thể lực."

"..." Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần một hồi, sau đó trực tiếp đưa tay tới nhéo tai Hứa Trần: "Nhóc con, em quá đáng quá rồi nhé, anh nói cho em biết, sau này ngoại trừ ba ba ba với anh thì tuyệt đối không được thức đêm, biết không?"

Bộ dáng của Hứa Trần có chút ủy khuất, chẳng qua vẫn thỏa hiệp, thoát game để điện thoại ở dưới gối, sau đó nằm xuống, đưa tay ôm lấy Lục Văn Tây, ngủ tiếp.

Vợ nói gì chính là cái đó, phải nghe lời.

Lục Văn Tây dựa vào lòng Hứa Trần, đột nhiên hiểu được một việc, trước kia Hứa Trần không tiếp xúc với những chuyện này, hiện giờ lần đầu tiên tiếp xúc với nơi phồn hoa, khó tránh cảm thấy hiếm lạ.

Chỉ là nghiện game với trở thành bạn tốt của Robot quét rác...

Anh nên làm sao mới có thể giúp Hứa Trần nhanh chóng thích nghi hơn?

"Ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi một chút nha?" Lục Văn Tây hỏi.

"Ẩn thân à?"

"Ừ, hẹn hò."

"Ừm." Hứa Trần đáp ứng, rất vui vẻ.

...

Trước khi Lục Văn Tây gặp Hứa Trần, chưa bao giờ anh nghĩ tới mình có thể thản nhiên ra ngoài mà không cần hóa trang, cũng không cần để ý tới hình tượng, chỉ cần mặc quần áo ấm áp thoải mái, còn nắm tay người yêu.

Rời khỏi khách sạn, Hứa Trần nắm tay Lục Văn Tây bỏ vào trong túi áo khoác của mình, hai người sóng vai đi tới, tới bãi đậu xe tìm xe Lục Văn Tây đã thuê, lên xe, đóng cửa lại mới đóng năng lực ẩn thân của dây chuyền, thản nhiên ngồi trên xe.

Anh dự định dẫn Hứa Trần tới thành phố điện ảnh dạo một vòng, mặc dù không tính là chân thật nhưng cũng thiết kế không tiện, ngắm cảnh một phen vẫn rất tốt.

Dù sao thì nơi này cũng không tính là lớn, cũng chỉ có nơi này để đi.

Xuống xe, hai người một lần nữa ẩn thân, sau đó nắm tay cùng đi vào bên trong, Lục Văn Tây đặc biệt vui sướng khi trốn được phần soát vé, cười khanh khách đắc ý như đang nấc cụt.

Hứa Trần không hiểu điểm buồn cười của Lục Văn Tây, chẳng qua cảm thấy Lục Văn Tây cười rất vui vẻ, vì thế cậu cũng cười.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, dạo chơi khắp nơi, Lục Văn Tây còn lấy điện thoại ra để chụp hình. Hiện giờ điện thoại của anh ngoại trừ không thể kết nối, không có tín hiệu thì mọi công năng khác vẫn còn bình thường, chỉ cần Hứa Trần thu lại khí tràng thì có thể chụp hình chung.

Trong hình, Lục Văn Tây cười đặc biệt ngọt, giống như con Triết Siberia trộm được gà. Nụ cười của Hứa Trần rất nhạt, chỉ hơi nhếch mép mà thôi nhưng đã đẹp trai tới chấn động lòng người.

Hai người còn gặp một đoàn phim đang quay hình, bên cạnh còn có vài quần chúng vây xem.

Lục Văn Tây trực tiếp kéo Hứa Trần vào trong, chỉ diễn viên đang quay phim nói: "Em xem kỹ thuật diễn của bọn họ có phải không bằng anh không?"

"Em..." Hứa Trần quan sát người đang đóng phim, lại nhìn xung quanh một chút, cảm thấy đám người này có thể "diễn" trong hoàn cảnh như vậy cũng rất lợi hại, những cái khác thì cậu xem không hiểu. Suy nghĩ một chút cũng đáp: "Ừm, kỹ thuật của bọn họ không bằng anh."

"Phải không, nói xem là chỗ nào không bằng anh?"

"Bọn họ lớn lên không dễ nhìn bằng anh."

"Còn gì nữa không?"

"Giọng đọc thoại không dễ nghe bằng anh."

Cái này... có vẻ không liên quan gì tới diễn xuất thì phải....

Bỏ đi, anh cũng không làm khó Hứa Trần, anh dẫn Hứa Trần tiếp tục đi dạo, thoáng chốc đã từ sáng sớm dạo chơi tới tận chạng vạng.

Bởi vì đang là mùa đông nên trời tối rất sớm, cảnh đêm ở thành phố điện ảnh cũng không tệ, vì ẩn thân không bị ai quản lý nên Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần lên tầng hai của động Bình Nham, nhìn xuống phong cảnh ở bên dưới.

"Có mệt không?" Hứa Trần nhéo lòng bàn tay Lục Văn Tây, ôn nhu hỏi.

Bởi vì bọn họ không thể hiện thân, vì thế buổi trưa cũng không ăn, Lục Văn Tây vì cắt dạ dày nên không cảm thấy đói, Hứa Trần là vì đã có thể ích cốc, vì thế cũng không có vấn đề gì.

"Ổn không em, anh đi hết nổi rồi." Lục Văn Tây nói, tựa vào lan can ưỡn người mệt mỏi.

"Em cõng anh nha?"

"Không cần đâu, không đến mức như vậy."

"Thật ra em muốn cõng anh, như vậy có thể được anh ôm." Hứa Trần nhìn chằm chằm Lục Văn Tây một hồi, trong mắt đầy thâm tình làm Lục Văn Tây cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đột nhiên... có cảm giác được cưng chiều.

"Cho anh xem một thứ." Hứa Trần nói, từ trong quần áo lấy ra... cây quạt.

Tới đây mà còn mang theo quạt?!

Tiếp đó thấy Hứa Trần mở quạt ra, nhắm mắt lại lẩm bẩm, lúc Lục Văn Tây đang nghi ngờ thì anh nhìn thấy thứ xuất hiện trên quạt không phải chữ viết mà là những con bướm tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm.

Đó là đám bướm lấp lánh màu xanh, có chút khác nhau, quanh cánh có màu đen, trung tâm là màu xanh đậm loang ra ngoài, có chút lấp lánh, nhìn kỹ thì phát hiện phần màu xanh kia hơi mờ. Hàng trăm hàng ngàn con bướm từ cây quạt bay ra ngoài, chúng bay lượn xung quanh bọn họ, chiếu sáng xung quanh.

Lục Văn Tây nhìn mà kinh hô, thế nhưng ngôn từ hình dung quá thiếu thốn, chỉ có thể nói ra mấy từ đơn giản: "Con bà nó! Con bà nó!"

Hứa Trần thì vẫn nhìn Lục Văn Tây, trong mắt ẩn chứa ý cười cưng chiều, dáng vẻ đặc biệt ôn nhu, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, làm con ngươi phản chiếu ánh sáng màu xanh đặc biệt mơ màng.

Lục Văn Tây chỉ đám bướm nói: "Em nuôi à, hay là thứ gì? Đẹp quá đi!"

"Không đẹp bằng anh." Hứa Trần trả lời.

Trong mắt Hứa Trần, Lục Văn Tây là con bướm đẹp nhất mà cậu từng thấy.

"Em thích bướm hả?" Lục Văn Tây hỏi.

"Không, trước khi gặp anh, em không thích những thứ sặc sỡ.

"Là anh đã thay đổi em hả?"

"Bởi vì em yêu anh."

Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy kỹ năng nói lời tâm tình của Hứa Trần đã đạt tới Lv Max, anh nhào tới ôm lấy Hứa Trần, sau đó hôn lên môi cậu.

Đám bướm vẫn còn bay lượn, tựa hồ có ý thức mà xoay tròn xung quanh bọn họ, đẹp như tranh vẽ.

Hai người hôn thực nghiêm túc, giống như không có bất cứ thứ gì có thể tách rời bọn họ vậy.

[hết 84]
Bình Luận (0)
Comment