Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 113

Cố Tư Kiều ngơ ngác đứng ngoài bệnh viện. Con người luôn lạnh lùng và độc ác như anh đột nhiên cảm thấy khó xử.

Anh kích động Phùng Kỳ – tài xế của Cố gia gây ra tai nạn xe để hại Cố Minh Uyên, làm cho Cố Minh Uyên biến mất khỏi thế giới này. Ai ngờ ba ruột của anh – Cố Yến Khanh lại ngồi trên cái xe đó.

Tai nạn này vô cùng nghiêm trọng, Cố Yến Khanh bị thương rất nặng, hiện tại ông còn đang nằm trong phòng cấp cứu. Nghe bác sĩ nói dù cho Cố Yến Khanh có sống sót qua tai nạn này thì có lẽ từ nay về sau ông ấy đều phải sống trong tình trạng liệt nửa người.

Cố Tư Kiều không định hại Cố Yến Khanh. Tuy rằng anh hận Cố Yến Khanh nhưng anh luôn cảm thấy tất cả sai lầm đều bắt nguồn từ Cố Minh Uyên mà ra.

Nhưng Cố Minh Uyên cứ như con cưng của trời vậy, dù anh dùng thủ đoạn nào để hãm mại anh ta, dồn anh ta vào hiểm cảnh như thế nào thì anh ta vẫn có thể hóa nguy thành an.

Không chỉ vậy, những khó khăn anh gây ra cho Cố Minh Uyên còn như một bước đệm để giúp Cố Minh Uyên thành công hơn và trưởng thành hơn.

Nếu lần này Cố Minh Uyên điều tra ra được người kích động gây ra tai nạn xe chính là anh, nhất định anh ta sẽ không bỏ qua cho anh.

Từ khi sinh ra, cuộc đời của Cố Tư Kiều chính là bi kịch. Mẹ của anh chính là một người phụ nữ tham tiền, tham vinh hoa phú quý. Bà ta dùng rất nhiều thủ đoạn ghê tởm để leo lên giường cậu chủ của Cố gia – Cố Yến Khanh, mang thai anh. Ban đầu bà ta định sinh anh ra rồi tìm Cố Yến Khanh, bắt Cố Yến Khanh phải chịu trách nhiệm.

Tiếc rằng khi đó cũng đúng là lúc Cố Yến Khanh tách ra khỏi công ty của Cố gia để tự gây dựng sự nghiệp của mình, phát triển ở thành phố C. Vì vậy mẹ của anh – Kiều Vãn Tình không thể tìm được Cố Yến Khanh.

Cuộc sống của Kiều Vãn lập tức trở nên nghèo túng và khó khăn.

Kiều Vãn Tình chính là một người phụ nữ tham lam, vì để bản thân ra dáng “người có tiền”, bà ta có thể nhịn cơm. Dù chết đói bà ta vẫn phải dành tiền để mua đồ hiệu mặc trên người, mua các bộ mĩ phẩm mà các phu nhân nhà giàu ưa chuộng. Nhưng mấy ngàn tệ tiền lương của bà ta lại không đủ để bà ta mua đồ cho mình.

Tuy rằng sau khi ngủ một đêm với Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình được Cố Yến Khanh cho 20 vạn tiền bồi thường nhưng sau khi bà ta sinh anh ra, bà ta quyết tâm sẽ được gả vào nhà giàu nên đã tiêu gần hết tiền mình có.

Bà ta nuôi một đứa nhỏ, ngoài bà nội chăm sóc bà ta ra thì chẳng có ai cho tiền bà ta nữa. Nhưng bà nội của Kiều Vãn Tình đã nhát gan từ nhỏ, hơn nữa bà cũng đã lớn tuổi, ngoài việc ở nhà giúp Kiều Vãn Tình trông con mua thức ăn thì bà cũng chẳng biết kiếm tiền.

Vì thế nhà Cố Tư Kiều lâm vào hoàn cảnh nghèo túng.

Tiền trong nhà ngày càng ít đi, Kiều Vãn Tình ngày càng tiêu nhiều tiền. Thêm vào đó mãi bà ta không tìm được Cố Yến Khanh nên tính tình bà ta ngày càng trở nên độc ác. Ban đầu bà ta còn ảo tưởng muốn dựa vào anh – Cố Tư Kiều để gả vào nhà giàu nên bà ta đối xử với anh khá tốt. Không chỉ vậy, ngày nào bà ta cũng nói cho Cố Tư Kiều rằng ba anh là một người tài giỏi như thế nào, gia cảnh của ba anh giàu có ra sao, xuất thân của anh cao quý như nào.

Nhưng sau đó, khi mọi thứ càng trở nên vô vọng thì Kiều Vãn Tình đối xử với Cố Tư Kiều ngày càng độc ác. Mới đầu, khi bà nội Kiều vẫn còn sống thì bà nội Kiều còn che chở được cho Cố Tư Kiều, nhưng đến khi anh 10 tuổi, bà nội Kiều nhắm mắt xuôi tay. Kể từ khi đó cuộc sống của Cố Tư Kiều chẳng khác gì địa ngục.

Kiều Vãn Tình cũng vì tiền mà không thể không làm những công việc ngày trước mà bà ta khinh thường. Kiều Vãn Tình xinh đẹp nên lựa chọn đi làm người mẫu, sau khi làm người mẫu thì bà ta cũng làm quen, biết được nhiều người hơn. Cũng từ đó mà bà ta dần sa đọa…

Thêm vào đó, cục vàng mang tên “Cố Yến Khanh” ngày càng trở nên mất hy vọng, điểm mấu chốt của Kiều Vãn Tình ngày càng hạ thấp hơn. Bà ta trở thành tiểu tam, tiểu tứ, làm t ình nhân ngầm của những kẻ nhà giàu.

Không chỉ vậy, Kiều Vãn Tình cũng bắt đầu hút thuốc uống rượu.

Khi Cố Tư Kiều còn nhỏ, mỗi lần Kiều Vãn Tình ra ngoài ăn chơi lêu lổng của người ta, lần nào bà ta về cũng ở trong trạng thái say mèm. Không chỉ vậy, Kiều Vãn Tình còn động chân động tay đánh đập anh, bảo anh là đứa con riêng, là đứa nhỏ không nên được sinh ra trên cuộc đời này, anh chính là người mà bà ta ghét nhất, là người kéo chân bà ta, làm cuộc sống của bà ta nghèo túng khó khăn.

Sống trong một cuộc sống như vậy, suy nghĩ của Cố Tư Kiều cũng dần bị ảnh hưởng, cậu cũng bắt đầu giao du với những kẻ xấu. Và từ đó, Cố Tư Kiều đã trở thành một người xấu xa, độc ác, yêu tiền, tham lam, keo kiệt và ích kỷ. Nói tóm lại là nhìn vào anh toàn thấy điểm xấu, chỉ có đúng một ưu điểm duy nhất là anh có thể tự lo cho được cuộc sống của mình.

Cố Tư Kiều ghét Kiều Vãn Tình, một người phụ nữ ngu ngốc ích kỷ. Nhìn bộ dạng say mèm rồi nổi điên của bà ta, đã có nhiều lần anh định bóp ch3t bà ta, thậm chí có lần anh còn mua cả thuốc diệt chuột định giết bà ta.

Nhưng anh không thể giết bà ta được. Anh cần tiếp tục sống. Anh chưa kiếm được tiền, vì thế anh chỉ có thể lấy tiền ở chỗ Kiều Vãn Tình – một người bán sắc để kiếm tiền.

Thêm vào đó, Cố Tư Kiều luôn nhớ rằng mình là con riêng của một gia tộc giàu có nổi tiếng – Cố gia, nếu anh có thể về lại Cố gia thì chắc chắn trong tương lai anh sẽ được kế thừa một khối tài sản khổng lồ. Vì thế anh tìm đủ mọi loại cơ hội để có thể gặp được Cố Yến Khanh.

Tiếc rằng tìm Cố Yến Khanh không phải là một việc dễ, đến gặp được người của Cố gia cũng là một việc khó như lên trời với Cố Tư Kiều. Có lần Cố Tư Kiều định bán tin mình là con riêng của Cố gia cho báo chí, nhưng bên báo chí nghe nói chuyện đó có dính đến người của Cố gia nên cũng không dám nhận.

Còn Kiều Vãn Tình, vì tuổi của bà ta ngày càng cao, rượu, chè, thuốc lá đã sớm làm suy kiệt sức khỏe của bà ta nên khi còn chưa đến 50 tuổi, bà ta đã bắt đầu già nua, lão hóa. Dù chát một lớp phấn dày lên mặt cũng không che được những nếp nhăn trên gương mặt. Người bao nuôi bà ta cũng dần chạy hết đi tìm các cô gái trẻ tuổi xinh hơn.

Kiều Vãn Tình không còn “mối”, không còn người bao nuôi. Do lêu lổng nhiều nên bà ta cũng mắc bệnh, cả người gầy ốm trông vô cùng xấu xí. Kẻ có tiền sợ bị bà ta lây bệnh nên cũng chẳng ai dám dính đến bà ta nữa.

Ngày qua ngày, từ Cố Tư Kiều sống dựa vào Kiều Vãn Tình trở thành Kiều Vãn Tình sống dựa vào Cố Tư Kiều. Cố Tư Kiều cũng nhân đó mà hành hạ Kiều Vãn Tình, thậm chí khi Kiều Vãn Tình bệnh đến không thể xuống giường, anh còn cố ý đặt thuốc ở trên mặt đất cách chỗ bà ta không xa. Anh nhìn bộ dáng Kiều Vãn Tình bò trên mặt đất để lấy thuốc thì tâm hồn bị Kiều Vãn Tình đối xử độc ác suốt nhiều năm cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.

Cùng lúc ấy tin tốt cũng đến với anh: Cuối cùng thì anh cũng có thể gặp được Cố Yến Khanh.

Vào một buổi chiều nắng đẹp, Cố Yến Khanh hẹn anh ở một quán cà phê nổi tiếng. Cố Tư Kiều chải chuốt một phen, anh mang chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm của mình, đưa đến tiệm giặt đồ nhỏ dưới tầng nhờ họ giặt. Anh quyến rũ cô bé giặt đồ ở tiệm đó nên được giặt là miễn phí. Sau đó Cố Tư Kiều mặc cái áo đó vào, phối với quần jean, đi đôi giày thể thao màu trắng mình mới mua, tự tin đi đến chỗ hẹn.

Cố Tư Kiều của năm 20 tuổi là một chàng trai vô cùng đẹp trai và phong độ. Sau khi thay quần áo mới, đổi phong khách thì đi trên đường, ai nhìn thấy anh cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Cố Tư Kiều thấy vậy thì càng tự tin hơn.

Anh nghe nói cả đời Cố Yến Khanh không cưới vợ, cũng không có con ruột, trong nhà chỉ có một người con nuôi tên Cố Minh Uyên. Người này cũng chẳng có uy hiếp gì lớn đến quyền thừa kế của anh.

Chờ đến khi Cố Yến Khanh nhận anh về Cố gia thì anh sẽ là người thừa kế duy nhất của Cố gia.

Cũng từ đó mà anh sẽ đi lên đ ỉnh cao của cuộc đời.

Vì mải mê suy nghĩ đến cuộc sống giàu có ở tương lai của mình, suýt chút nữa Cố Tư Kiều đâm thẳng vào cửa kính của quán cà phê. Cũng từ đó mà anh thấy được Cố Yến Khanh trong lời đồn.

Cố Yến Khanh vừa 50 tuổi. Ông rất chú trọng sức khỏe của bản thân, không có “bụng bia” mà những người từng tuổi đó hay có. Cả người Cố Yến Khanh tản ra hơi thở lạnh lùng, nghiêm túc làm người ta không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Chỉ liếc mắt một cái thôi là có thể nhận ra hai người là ba con ruột rồi, gương mặt của hai người vô cùng giống nhau. Khuôn mặt của Cố Tư Kiều như được đúc cùng một khuôn với Cố Yến Khanh vậy, hai người chỉ khác nhau một chút xíu mà thôi.

Cố Yến Khanh nhìn thấy Cố Tư Kiều thì sửng sốt. Ánh mắt vốn bình tĩnh của ông lại trở nên bối rối và sung sướng. Nhưng vài giây sau Cố Yến Khanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh nghiêm trang của mình rồi. Ông gật đầu nhìn Cố Tư Kiều, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đi.”

Cố Tư Kiều hơi sợ Cố Yến Khanh. Nhưng Cố Tư Kiều vẫn giả vờ mình tĩnh hỏi Cố Yến Khanh: “Con nên gọi chú là chú Cố hay ba?”

Chữ “ba” này làm Cố Yến Khanh không nhịn được nắm chặt tay. Ông nói: “Cái nào cũng được, tùy con.”

Cố Tư Kiều ngồi vào vị trí đối diện Cố Yến Khanh. Chờ sau khi hai người gọi xong đồ uống, người phục vụ đi ra ngoài, không khí lập tức yên tĩnh. Ngồi đối diện Cố Yến Khanh, không hiểu sao Cố Tư Kiều lại cảm thấy rất bối rối. Anh chẳng thể nói được những lời mình đã chuẩn bị trước trong lòng.

“Ba sẽ nhận con sao?” Cố Tư Kiều hỏi thẳng.

“Sẽ.”

Hai mắt Cố Tư Kiều sáng lên. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, ban đầu anh còn nghĩ Cố Yến Khanh sẽ làm khó mình, bắt mình xét nghiệm ADN chứng minh thân phận cơ.

Do quá bất ngờ nên Cố Tư Kiều không biết nên nói gì thêm. Giọng anh lắp bắp: “Ba, ba không làm xét nghiêm ADN gì đó sao?”

“Không cần,” Giọng điệu Cố Yến Khanh vẫn nhẹ nhàng như cũ, nhưng lại vô cùng chắc chắn, “Ba biết con đúng là con ba.”

Cứ như vậy, Cố Tư Kiều cùng Cố Yến Khanh về Cố gia. Trước khi trở về, Cố Tư Kiều cùng Cố Yến Khanh có đến bệnh viện nhìn qua Kiều Vãn Tình đang bệnh liệt giường.

Để ấn tượng đầu tiên của Cố Yến Khanh với mình không quá xấu, trước khi đưa Cố Yến Khanh tới đây, Cố Tư Kiều vô cùng “chu đáo” ném Kiều Vãn Tình vào bệnh viện.

Tuy rằng Cố Yến Khanh nhận lại con mình nhưng điều đó không có nghĩa là Cố Yến Khanh tha thứ cho việc Kiều Vãn Tình đã làm. Thái độ của Cố Yến Khanh với Kiều Vãn Tình cũng chẳng tốt cho lắm, nhìn Kiều Vãn Tình đang nguy kịch nằm trên giường bệnh, cảm xúc của Cố Yến Khanh cũng chẳng thay đổi gì. Ông chỉ miễn cưỡng đi nhìn qua Kiều Vãn Tình một cái, không nói câu gì rồi rời đi.

Cố Tư Kiều nhìn dáng vẻ hiện tại của Kiều Vãn Tình, thầm nghĩ bà ta cũng chẳng chống chọi được mấy ngày. Sau khi được nhận về Cố gia, anh còn giả vờ chăm sóc bà ta mấy ngày. Ai ngờ người phụ nữ này rất ngoan cố, mãi không chịu chết. Có lẽ là chưa leo lên được vị trí Cố phu nhân nên không cam lòng nhắm mắt xuôi tay.

Cuối cùng người giúp Kiều Vãn Tình giải thoát chính là Cố Tư Kiều. Nhân lúc bác sĩ không để ý, anh trực tiếp rút ống thở – thứ cứu giúp Kiều Vãn Tình duy trì mạng sống ra.

Tuy rằng bác sĩ cảm thấy trong chuyện này có chỗ lạ, nhưng vì người nhà không quá để tâm, bệnh viện cũng không muốn rước chuyện vào người. Cố Tư Kiều cũng không quá lo lắng vì Cố Yến Khanh cũng chẳng để ý đến chuyện của Kiều Vãn Tình, càng không điều tra sâu chuyện này.

Từ đó, Cố Tư Kiều nhẹ nhàng, bình thản làm cậu chủ nhỏ của Cố gia.

Vào Cố gia, cuối cùng thì Cố Tư Kiều cũng thấy được con nuôi của Cố Yến Khanh – Cố Minh Uyên.

Cố Minh Uyên là con lai, anh ta rất đẹp trai, hơn nữa anh ta vô cùng tốt tính, thấy Cố Tư Kiều được nhận về thì trực tiếp coi Cố Tư Kiều là em trai của mình, đối xử với Cố Tư Kiều cũng rất tận tâm nữa. Thời gian đầu khi Cố Tư Kiều trở về Cố gia, do Cố Yến Khanh cũng không có quá nhiều thời gian nên đều là một tay Cố Minh Uyên đảm nhận việc chăm sóc Cố Tư Kiều.

Nhìn bên ngoài hai người chính là hai anh em thân thiết.

Vì sao nói là bên ngoài ư? Bởi lẽ Cố Tư Kiều không thật sự coi Cố Minh Uyên là anh của mình. Cố Minh Uyên lớn hơn anh 4 tuổi, đã tốt nghiệp đại học. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta còn vào làm việc tại công ty của Cố Yến Khanh. Dựa vào tài năng và bản lĩnh của mình, Cố Minh Uyên đã lên được chức phó tổng giám đốc của công ty, chuẩn bị nắm quyền công ty.

Cố Yến Khanh hoàn toàn coi Cố Minh Uyên là người thừa kế của mình nên dốc lòng dạy dỗ anh ta.

Ngược lại, Cố Yến Khanh chỉ mời một gia sư tới dạy kèm cho Cố Tư Kiều chỉ vừa mới học xong kiến thức cấp hai. Ông cho người dạy cho Cố Tư Kiều những thứ chẳng liên quan đến việc kinh doanh. Tuy rằng Cố Tư Kiều không ngốc, anh học kiến thức mới rất nhanh nhưng anh phát hiện những thứ mình học chẳng có tác dụng gì trong việc quản lý công ty cả. Vì vậy Cố Tư Kiều cảm thấy rất thất vọng.

Hơn nữa, lúc nói chuyện với Cố Yến Khanh, Cố Tư Kiều thường rơi vào trạng thái cạn lời, không biết nói gì cho phải. Anh thường nói những chủ đề nhạt ngắt hoặc gây ra sự bối rối cho hai bên. Ngược lại, khi Cố Minh Uyên nói chuyện với Cố Yến Khanh, hai người đều nói được chuyện trên trời dưới biển. Ngày nào ngồi ở bàn ăn cũng chỉ có mình Cố Yến Khanh cùng Cố Minh Uyên nói chuyện với nhau, còn Cố Tư Kiều ngồi im một bên không biết nói gì.

Dần dần sự ghen ghét của Cố Tư Kiều với Cố Minh Uyên ngày càng cao hơn. Đôi khi Cố Minh Uyên chỉ nói những thứ rất nhỏ thôi mà Cố Tư Kiều cũng nghĩ là Cố Minh Uyên không có ý tốt với mình nên mới nói vậy. Anh bắt đầu giả như vô tình nhắm vào Cố Minh Uyên, thầm ngáng chân Cố Minh Uyên muốn hãm hại Cố Minh Uyên.

Cố Minh Uyên cũng từng gặp riêng Cố Tư Kiều nói chuyện hai lần nhưng chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng Cố Minh Uyên cũng nản lòng, không còn đối xử với Cố Tư Kiều như trước nữa.

Nhưng kẻ có điểm xuất phát cao hơn mãi mãi là kẻ chiến thắng. Cố Minh Uyên được sống trong một điều kiện tốt hơn Cố Tư Kiều rất nhiều, được dạy dỗ rất cẩn thận, vì thế khi Cố Tư Kiều đấu với Cố Minh Uyên, anh không chỉ thua thảm hại mà còn giúp cho Cố Minh Uyên kiếm thêm được không ít chỗ tốt.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Cố Tư Kiều, cuối cùng Cố Yến Khanh cũng đồng ý cho anh vào làm ở công ty. Tuy rằng ban đầu, từ những kiến thức cơ bản nhất Cố Tư Kiều cũng không biết nhưng anh vẫn luôn nỗ lực học hỏi, vươn lên, cuối cùng anh đã chiếm được vị trí chủ tịch của công ty. Anh cũng không quên tung một số tin đồn xấu về Cố Minh Uyên ở công ty, có ý đồ muốn phá hỏng hình ảnh, địa vị của Cố Minh Uyên trong lòng các nhân viên ở công ty.

Nhưng trong công ty, Cố Minh Uyên vẫn luôn giữ thái độ thân thiện, mối quan hệ rất tốt với mọi người nên những lời đồn nhảm đó chẳng ảnh hưởng đến anh ta chút nào.

Ngược lại, Cố Tư Kiều giống như một con hề nhảy nhót trước mặt Cố Minh Uyên.

Trước mặt người khác, hai người vẫn diễn rất tốt, không ai vạch mặt ai.

Mâu thuẫn giữa hai người bùng nổ là khi một cô gái tên Thẩm Vân Húc xuất hiện.

Thẩm Vân Húc chính là một cô gái mới được tuyển vào làm ở bộ phận tài vụ trong công ty. Cô rất xinh, nếu phải dùng từ nào để miêu tả về vẻ đẹp của cô thì phải dùng từ “hoa nhường nguyệt thẹn”, “nghiêng nước nghiêng thành”. Hơn nữa tính cách của cô nàng cũng rất tốt, vô cùng dịu dàng. Cố Tư Kiều yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Cố Tư Kiều dùng hết sức của mình để theo đuổi Thẩm Vân Húc, nhưng Thẩm Vân Húc chỉ coi Cố Tư Kiều là em trai của mình. Ngược lại do cô có cơ hội làm việc chung với Cố Minh Uyên nên dần nảy sinh tình cảm với Cố Minh Uyên.

Sự ghen ghét làm Cố Tư Kiều trở nên điên cuồng. Quan hệ giữa anh cùng Cố Minh Uyên cũng ngày càng đi vào bế tắc. Cố Yến Khanh cũng từng thử can thiệp vào khuyên giải một lần nhưng chẳng được kết quả gì. Thậm chí Cố Yến Khanh còn cảm thấy thất vọng về Cố Tư Kiều, nghĩ Cố Tư Kiều đã sai rồi. Vì một cô gái mà bỏ bê công việc của mình.

Trước đó, khi thấy Cố Tư Kiều chăm chỉ làm việc, tiến bộ vượt bậc thì Cố Yến Khanh cảm thấy rất vui. Tuy rằng Cố Yến Khanh vẫn luôn biết những suy nghĩ trong lòng của Cố Tư Kiều, nhưng Cố Yến Khanh chỉ nghĩ đây là dã tâm của Cố Tư Kiều mà thôi. Cái đó giúp Cố Tư Kiều ngày càng tiến bộ, vì thế nó chẳng có gì xấu cả. Nếu về sau Cố Tư Kiều có khả năng gánh vác toàn bộ công ty thì Cố Yến Khanh cũng sẽ tận tâm dạy dỗ, chỉ bảo cho con mình.

Tiếc là Cố Tư Kiều không hiểu nỗi lòng của Cố Yến Khanh. Anh chỉ một lòng muốn theo đuổi, cướp Thẩm Vân Húc về phía mình. Thậm chí anh còn không tiếc dùng hết thủ đoạn xấu xa, độc ác của mình.

Lúc Cố Minh Uyên cùng Thẩm Vân Húc chính thức yêu nhau, hai người đăng bài khoe tình cảm lên vòng bạn bè, Cố Tư Kiều nhìn thấy được thì tức đến suýt nữa ngất đi. Cuối cùng anh mới quyết định tạo ra một tai nạn giao thông “tặng” cho Cố Minh Uyên.

Kết quả người ngồi trên xe lại là Cố Yến Khanh…

Cố Tư Kiều tìm một góc khuất không người. Anh ôm đầu ngồi xổm xuống. Anh nên làm gì bây giờ? Cuộc đời của anh cứ giống như một trò đùa vậy, chỉ toàn những đau khổ. Mãi mới có thể khiến Cố Yến Khanh nhận anh về Cố gia, anh tưởng rằng cuộc đời mình sẽ tươi đẹp, thế mà đột nhiên lại lòi ra một Cố Minh Uyên.

Anh hận.

Đúng lúc này, đột nhiên Cố Minh Uyên cảm thấy choáng váng, đầu óc lâng lâng. Một sức mạnh vô hình nào đó đang mạnh mẽ kéo linh hồn của anh ra khỏi cơ thể.

Sau đó Cố Tư Kiều cảm nhận được cơ thể mình đang bay lên trên như một đám mây. Đang lúc anh ngơ ngác tự hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra thì anh thấy một căn phòng.

Đó là một căn phòng cũ kỹ nằm giữa đồng ruộng bao la bát ngát. Vừa nhìn là biết đây là một thôn xóm xa xôi.

Đây là… nơi nào?

Đang lúc Cố Tư Kiều ngơ ngác tự hỏi thì anh thấy trong sân xuất hiện một người. Hình như… đó là Kiều Vãn Tình đã chết từ lâu.

Mọi thứ trước mắt anh cứ giống như một bộ phim điện ảnh tua chậm vậy. Cố Tư Kiều phát hiện “Kiều Vãn Tình” kia còn rất trẻ. Tuy rằng cách ăn mặc của cô hơi quê mùa một chút nhưng có thể thấy được cô đang độ đẹp nhất của tuổi xuân, sắc mặt hồng hào. Khuôn mặt cô nhiễm ý cười, chẳng có chút mệt mỏi nào cả.

Đây là “Kiều Vãn Tình” hoàn toàn khác so với Kiều Vãn Tình trong trí nhớ của Cố Tư Kiều.

Cố Tư Kiều còn chưa kịp tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra thì thấy Kiều Vãn Tình ngồi xổm xuống, vẫy tay về một phía, gọi: “Khẩu Khẩu, đến chỗ mẹ nào!”

Sau đó anh thấy có một bạn nhỏ chạy từ trong bụi cây ra. Bạn nhỏ đó ngồi trong xe tập đi, đi nhanh tới chỗ Kiều Vãn Tình.

Cố Tư Kiều cảm thấy bạn nhỏ này khá quen mắt, cứ như anh đã gặp nó ở đâu rồi.

Trên tay của bạn nhỏ tên Khẩu Khẩu kia còn cầm một bông hoa nhỏ. Bạn nhỏ đó đưa hoa tới trước mặt Kiều Vãn Tình, nói: “Ma, ma, a a ~”

Ma ma?! Đây là… con của Kiều Vãn Tình?!?

Trong lúc nhất thời Cố Tư Kiều sững sờ. Chẳng lẽ đây là anh? Nhưng có ai gọi anh là Khẩu Khẩu đâu?

Hay đây là cuộc sống của Kiều Vãn Tình ở một “thế giới khác”?

Tiếc là không có ai trả lời cho những câu hỏi của Cố Tư Kiều. Cố Tư Kiều cũng chẳng thể thoát khỏi nơi này, anh đành phải tiếp tục xem những thứ xảy ra trước mắt.

Kiều Vãn Tình cười nói: “Cái này tặng cho mẹ à? Cảm ơn Khẩu Khẩu nhé!”

Khẩu Khẩu vô cùng vui vẻ. Cậu nhóc nghiêng khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó chỉ vào mặt mình, nói “A a” tỏ ý muốn được mẹ thơm.

Kiều Vãn Tình cười bế cậu nhóc lên sau đó thơm một cái thật kêu lên mặt Khẩu Khẩu.

Khẩu Khẩu cũng bắt chước cô, thơm một cái trên mặt Kiều Vãn Tình một cái. Cậu nhóc cũng không quên học cách để lại tiếng “chụt” như Kiều Vãn Tình.

Kiều Vãn Tình dịu dàng xoa đầu Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu cũng bắt chước cô xoa đầu Kiều Vãn Tình. Cả hai người cười vô cùng hạnh phúc.

Cố Tư Kiều nhìn chuyện trước mắt, không hiểu sao mắt anh hơi cay cay. Từ khi anh hiểu chuyện đến bây giờ, Kiều Vãn Tình chưa từng đối xử dịu dàng với anh bao giờ. Đừng nói là thơm anh hay bế anh, thậm chí đến cả chạm vào anh bà ta cũng ngại bẩn tay, cứ như anh là một thứ dơ bẩn gì vậy.

Anh không ngờ Kiều Vãn Tình còn dịu dàng như vậy.

Cảnh trước mắt Cố Tư Kiều thay đổi, anh bước vào khung cảnh khác.

Khẩu Khẩu ngồi trên xe tập đi, đang mở một cái lon, dùng tay lấy cái gì trắng trắng từ trong đó ra cho vào miệng ăn. Cậu nhóc ăn vụng dính đầy mặt, sau khi ăn xong thì cười sung sướng.

Khẩu Khẩu đang tiếp tục cho tay vào lon, định lấy đồ ra tiếp thì giọng nói của Kiều Vãn Tình truyền đến: “Khẩu Khẩu, con đang ăn vụng cái gì đó!!”

Có lẽ là do bị bất ngờ trước giọng nói của Kiều Vãn Tình, Khẩu Khẩu không cẩn thận làm rơi lon trong tay xuống đất. Đồ trong lon rơi tung tóe trên mặt đất.

“Thằng nhóc thúi này, ra là con ăn vụng sữa bột!”

Có lẽ là giọng điệu của Kiều Vãn Tình hung dữ nên Khẩu Khẩu hơi sợ. Cậu nhóc nhìn Kiều Vãn Tình, sau khi thấy người đứng sau cô thì hai mắt sáng lên, ngọt ngào gọi: “Ba ba, ba ba!”

Cố Tư Kiều đờ người. Sau đó anh nhìn thấy người đứng sau Kiều Vãn Tình là… Cố Yến Khanh.

Vì thế Cố Yến Khanh cũng đã chết sau đó tới đây sao?

Ở chỗ này, Cố Yến Khanh cũng còn rất trẻ. Bạn nhỏ tên Khẩu Khẩu kia chạy như bay tới chỗ Cố Yến Khanh. Cố Yến Khanh mỉm cười bế Khẩu Khẩu từ xe tập đi lên, dịu dàng thơm mặt cậu nhóc: “Con yêu, có nhớ ba không nè?”

Ba? Vì thế… đứa nhỏ này là con của Kiều Vãn Tình và Cố Yến Khanh?

Cố Tư Kiều càng khó hiểu hơn. Anh không hiểu mình đã vào cái thế giới quái quỷ gì. Không phải Cố Yến Khanh nên hận Kiều Vãn Tình sao? Làm sao hai người bọn họ có thể yêu nhau được?

Khẩu Khẩu chưa biết nói nhưng đã hiểu người khác nói gì. Cậu nhóc gật đầu, tỏ vẻ mình rất nhớ ba.

Cố Tư Kiều thấy chuyện trước mắt, trong lòng anh có nhiều cảm xúc phức tạp. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy Cố Yến Khanh dịu dàng như vậy bao giờ. Kể cả khi nói chuyện với anh hay với Cố Minh Uyên, lúc nào anh cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, khó gần chứ không cười như này.

Cố Yến Khanh trước mắt Cố Tư Kiều này như được tiêm một chút dịu dàng vào linh hồn, nhìn anh người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu và không bị sợ hãi như trước nữa. Cố Yến Khanh véo má Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu vui vẻ véo lại mặt anh. Trên tay Khẩu Khẩu dính sữa bột nên sữa bột cũng dính đầy lên mặt Cố Yến Khanh.

Nhưng Cố Yến Khanh chẳng để ý chỗ sữa ấy chút nào cả. Thậm chí anh còn thơm tay nhỏ của Khẩu Khẩu, nói: “Tay nhỏ của con ngọt quá!”

Khẩu Khẩu được ba khen nên vô cùng vui vẻ. Cậu nhóc nhét tay vào trong miệng, mặt dính đầy sữa bột.

Cố Yến Khanh vội bỏ tay cậu nhóc ra, nói: “Con à, không ăn được đâu, bẩn lắm!”

Tuy rằng Khẩu Khẩu rất thèm nhưng do ba bảo không được ăn nên cậu không ăn nữa.

Nhìn hai người ở chung với nhau vô cùng ấm áp và hòa thuận, hạnh phúc đến mức chói mắt.

Trong lúc nhất thời, Cố Tư Kiều không nhịn được mà ghen ghét với đứa nhỏ tên Khẩu Khẩu kia. Dựa vào cái gì mà nó được cả Kiều Vãn Tình và Cố Yến Khanh yêu quý. Đây chính là nỗi khát khao sâu trong trái tim của Cố Tư Kiều, điều mà trước nay anh chưa từng có được.

Lúc anh còn nhỏ, có trời mới biết anh yêu mẹ mình đến mức nào. Nhiều đến mức chỉ cần Kiều Vãn Tình dành một chút sự chú ý cho anh, nói với anh vài câu anh có thể vui suốt một buổi sáng.

Tiếc là Kiều Vãn Tình chưa từng cho anh một chút tình yêu thương nào, khi gặp anh, lúc nào bà cũng lạnh lùng nhìn anh, nói những lời cay đắng……

Kiều Vãn Tình lấy chổi cùng hót rác tới dọn chỗ sữa bị Khẩu Khẩu làm đổ trên mặt đất. Cô vừa dọn vừa trách móc cậu nhóc: “Con đúng là đồ gây sự mà. Đã bảo đừng nghịch linh tinh rồi, bây giờ con nhìn xem, chỗ nào cũng là sữa!”

Kiều Vãn Tình nghiêm mặt nói với Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu biết mình sai nên dúi đầu vào ngực Cố Yến Khanh, làm bộ tủi thân.

Cố Yến Khanh an ủi cậu nhóc vài câu, sau đó nói với Kiều Vãn Tình: “Con còn nhỏ, nghịch đổ một lon sữa bột thôi, không sao đâu em.”

“Không cho anh bảo vệ nó!” Kiều Vãn Tình chính trực nói.

Cố Yến Khanh luôn uy nghiêm trong lòng Cố Tư Kiều lập tức im miệng.

Cố Tư Kiều: “……”

Kiều Vãn Tình tiếp tục mắng Khẩu Khẩu: “Lần sau con còn nghịch như thế nữa thì mẹ cắt sữa, không cho con uống nữa luôn!”

Khẩu Khẩu nằm yên trong ngực Cố Yến Khanh, cậu nhóc mở miệng định nói cái gì. Cố Yến Khanh kéo cậu nhóc từ trong ngực mình ra, nghe cậu nhóc nói nhỏ: “Sữa, sữa sữa.”

Cố Yến Khanh bị cậu nhóc chọc cười: “Khẩu Khẩu muốn uống sữa chứ gì?”

Khẩu Khẩu lau đôi mắt dính chút nước mắt của mình, gật đầu thể hiện quyết tâm muốn uống sữa của mình.

“Thế chờ mẹ đi rồi ba trộm cho con một ít sữa, được không?” Cố Yến Khanh nhỏ giọng nói.

Khẩu Khẩu nghe xong thì lập tức vui vẻ. Cậu nhóc thơm một cái thật kêu trên mặt ba mình để thể hiện tâm trạng vui sướng.
Bình Luận (0)
Comment