Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 43

Khẩu Khẩu vươn tay nhỏ ra, trong miệng kêu: “Ôm, ôm.”

Kiều Vãn Tình nhân cơ hội đó bế nó lên. Trong lòng cô thầm dựng ngón tay cái cho thằng nhóc, quả nhiên con cô là siêu anh hùng cứu người trong lúc nguy nan hoạn nạn mà.

“Lấy, lấy.” Khẩu Khẩu được cô ôm vào ngực, lại duỗi tay về phía Cố Yến Khanh muốn lấy thứ trong tay anh.

Cố Yến Khanh đi tới, giơ vòng cổ trong tay ra hỏi nó: “Bảo bảo muốn cái này hả?”

“Này, bây giờ Khẩu Khẩu còn chưa biết giữ gìn đồ đạc đâu, nó sẽ làm hỏng đấy. Anh đừng đưa cho nó chơi.”

Cố Yến Khanh sâu kín nói: “Dù sao tôi đưa em cũng không nhận, chỉ có thể đưa con tôi làm đồ chơi mà thôi.”

Kiều Vãn Tình: “…… Anh thì hay rồi.”

“Ma, ma.”

Khẩu Khẩu lấy được vòng cổ vô cùng vui vẻ. Nó giơ vòng cổ Cố Yến Khanh đưa cho nó dúi dúi vào người Kiều Vãn Tình, ý bảo cô đeo lên.

Cố Yến Khanh nhìn hành động của thằng nhóc nhà mình cười ra tiếng. Thằng nhóc thối này đúng là thần trợ công nha.

Ngày nào Kiều Vãn Tình cũng bế Khẩu Khẩu nên hiểu ý nó. Cô dở khóc dở cười. Mệt cho cô còn tưởng Khẩu Khẩu tới giải cứu mình, đây rõ ràng là gian tế Cố Yến Khanh phái tới.

Đúng là thằng nhóc ăn cây táo rào cây sung!

Cố Yến Khanh nhân cơ hội nói: “Ba ba đeo cho ma ma được không?”

“A, a.” Khẩu Khẩu đưa vòng cổ cho Cố Yến Khanh.

Vốn dĩ Kiều Vãn Tình còn định từ chối, Cố Yến Khanh nhẹ giọng nói: “Ngoan, Khẩu Khẩu còn đang nhìn đấy.”

Ngoan cái em gái anh. Kiều Vãn Tình nổi hết cả da gà.

Cuối cùng Kiều Vãn Tình đành mặc kệ Cố Yến Khanh đeo cho mình. Tay anh có như không chạm qua làn da cô. Rõ ràng chỉ hơi ấm một chút thôi nhưng Kiều Vãn Tình cảm thấy những chỗ anh chạm qua như bị bỏng.

Cô kiềm chế ý nghĩ muốn né tránh của mình. Rõ ràng chỉ có vài giây thôi mà dường như đã trải qua cả một thế kỷ.

“Phiêu phiêu, phiêu phiêu*.” Cuối cùng Cố Yến Khanh cũng đeo xong, Khẩu Khẩu hưng phấn khích lệ.

*ý của Khẩu Khẩu là “đẹp” nha các nàng (tui có giải thích ở chương trước rùi á)

Bây giờ thời tiết đã ấm hơn. Hôm nay Kiều Vãn Tình mặc một cái váy dài. Cái khác thì không nói nhưng nguyên chủ có mắt thẩm mỹ vô cùng tốt, váy cô ấy mua đều là váy vô cùng đẹp, mặc trên người trông vô cùng rực rỡ.

Cổ cô trắng nõn thon dài, đeo thêm vòng cổ này vào càng làm cô thêm đoan trang quý phái, như vẽ mắt cho rồng, đúng như Khẩu Khẩu nói, vô cùng xinh đẹp.

Uyên Uyên cũng cười tủm tỉm nói: “Dì Kiều đẹp quá.”

“Xem ra ánh mắt tôi không tồi.” Cố Yến Khanh nhìn thoáng qua, vô cùng vừa lòng, “Em cứ đeo đi.”

Kiều Vãn Tình được mấy người họ hùa vào khen có chút ngượng ngùng, cô không khỏi nghi ngờ: Đẹp như vậy thật sao?

“Ba cháu cũng tặng mẹ cháu một cái vòng cổ,” Uyên Uyên chen qua, Cố Yến Khanh bế cậu lên. Uyên Uyên dường như có chút không vui nói, “Nhưng lúc cháu đi tiểu vào ban đêm thấy ba mẹ cháu đánh nhau.”

“Đánh nhau?”

Kiều Vãn Tình không nghĩ tới con đường tình duyên của đôi vợ chồng này lại lắm chông gai lận đận đến vậy. Cô cảm thấy đau lòng cho Uyên Uyên, đôi cha mẹ này thật sự không đáng tin cậy.

“Đúng vậy,” Ngữ khí của Uyên Uyên vẫn nghiêm túc như cũ, “Mẹ cháu đè lên người ba cháu, cháu còn thấy ba cháu không cho mẹ cháu mặc quần áo. Cháu chạy tới cứu ba cháu thì bọn họ còn đuổi cháu về ngủ.”

Cố Yến Khanh nghe xong đen mặt, trong lòng yên lặng gạch cho đôi vợ chồng không đáng tin cậy này một bút. Uyên Uyên lớn như vậy rồi đáng ra là phải phân phòng ngủ. Nhưng đôi vợ chồng không đáng tin cậy kia đại khái cảm thấy mình chưa được kết thúc bổn phận của ba mẹ nên vẫn luôn ở chung một phòng với Uyên Uyên. Chỉ là Uyên Uyên có giường nhỏ của mình, bọn họ nằm trên giường lớn mà thôi.

Loại chuyện này làm xong bị con bắt gặp, bọn họ không xấu hổ à?

“Khi nào trở về cháu ra ngủ riêng đi,” Cố Yến Khanh quyết đoán nói, “Nếu không thì bảo ba mẹ cháu ra phòng ngoài mà ngủ…… Thôi, để khi nào trở về chú nói với họ.”

Mặc dù Uyên Uyên còn nhỏ tuổi nhưng gặp phải loại chuyện này sẽ không tốt cho sự phát triển của nó.

Kiều Vãn Tình không nghĩ tới “đánh nhau” chính là cái này. Cô đỏ mặt, xấu hổ ho khụ khụ. Thấy vẻ mặt Uyên Uyên còn đang rối rắm, cô nói: “Ba mẹ cháu không phải đang đánh nhau đâu, cháu không cần lo lắng.”

“Thế ba mẹ cháu đang làm gì vậy ạ?”

“……” Vấn đề này quá khó trả lời, Kiều Vãn Tình nhìn về phía Cố Yến Khanh.

Cố Yến Khanh nhìn cô thật sâu một cái, nói: “Bọn họ đang tạo em trai cho cháu.”

“Thật vậy ạ?” Uyên Uyên sáng mắt lên, “Thế buổi tối chú cùng dì Kiều cũng tạo em trai cho Khẩu Khẩu sao?”

Kiều Vãn Tình: “……”

Nam chủ, logic của cháu có vấn đề gì không thế?

Đề tài này không thể tiếp tục được nữa.

Cố tình Cố Yến Khanh còn cười như không cười nhìn cô. Kiều Vãn Tình ôm Khẩu Khẩu ra ngoài: “Tôi đi tắm cho Khẩu Khẩu.”

“Vãn Tình.” Cố Yến Khanh gọi cô lại.

“Làm, làm gì?”

“Toilet ở hướng này.”

Kiều Vãn Tình: “……”

……

Lần này Cố Yến Khanh tới đây là để trải qua sinh nhật một tuổi cùng Khẩu Khẩu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt Khẩu Khẩu đã 1 tuổi rồi. Cái này đồng nghĩa với việc Kiều Vãn Tình cũng tới đây được 1 năm.

Thôn này có truyền thống chọn đồ vậy để đoán tương lai. Bà nội Kiều cũng hỏi cô có chuẩn bị cho Khẩu Khẩu không. Kiều Vãn Tình cũng không quá tin vào cái này, nhưng nếu là truyền thống thì chơi chút cũng được.

Sáng hôm sinh nhật Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình mặc cho nó quần áo mới, lại cho nó ăn mấy miếng mỳ trường thọ lấy hình thức.

“No no.”

Sau khi Khẩu Khẩu ăn no, nó vỗ vỗ bụng nhỏ tròn tròn của mình, tỏ vẻ mình đã ăn no rồi.

Hiện tại nó rất háu ăn, thường xuyên ăn no đến tròn cả bụng. Nhưng thằng nhóc này cũng chỉ hơi mũm mĩm thôi chứ không béo.

Kiều Vãn Tình hôn hôn cậu nhóc, khích lệ nói: “Khẩu Khẩu giỏi quá đi.”

Có thể nói Khẩu Khẩu là một đứa trẻ ngoan, không làm người ta phải lo lắng. Trừ khi nó cáu kỉnh, hoặc là bị ép ăn mấy món nó không thích như rau xà lách, cà rốt, còn đâu lúc ăn cơm chỉ cần khích lệ nó vài câu thì nó sẽ ngoan ngoãn ngồi ăn từ đầu đến cuối, không nghịch không ngúng nguẩy.

Sau khi cho Khẩu Khẩu ăn xong, Kiều Vãn Tình ôm nó đi vào phòng khách, chơi trò chọn đồ vật đoán tương lai. Chỉ thấy bà nội Kiều chuẩn bị một khay phủ vải đỏ, bên trên có giấy, bút mực, bàn tính. Trông khá giống đoạn miêu tả phong tục chọn đồ vật đoán tương lai cô từng đọc trong mấy tiểu thuyết cổ đại.

Uyên Uyên cùng Hoàng Đại Tiên cảm thấy vô cùng hứng thú đứng vây xem. Hình như Hoàng Đại Tiên rất thích mấy thứ này, ngồi dưới đất không chớp mắt xem bà nội Kiều chuẩn bị.

Lúc này chắc là Cố Yến Khanh đang nhận điện thoại bàn chuyện công việc. Hai ngày nay cơ bản ban ngày anh đều có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, có thể thấy được anh vô cùng bận rộn.

“Được rồi ạ?” Kiều Vãn Tình hỏi bà nội Kiều.

“Được rồi, thắp hương trước đã.”

Bà nội Kiều nói xong thắp ba nén hương, bà bế Khẩu Khẩu cầm tay nhỏ của nó bái ba cái trước lư hương, nói vài câu rồi đặt Khẩu Khẩu trên vải đỏ để nó đi lấy đồ vật.

Cố Yến Khanh nhận điện thoại xong thì đi vào trong phòng khách thấy thằng con ngốc của mình đang chơi chọn đồ vật đoán tương lai. Vì mong đứa nhóc mai sau sẽ là người tài giỏi nên những đồ vật cho thấy tương lai tốt nhất sẽ được ba mẹ đặt ở chỗ thuận tay đứa nhỏ.

Nhưng Khẩu Khẩu cũng không giống những đứa trẻ khác.

Chỉ thấy nó vui vẻ nhìn đồ vật đặt ở đó một chút. Nhưng nó không nắm lấy những đồ vật bà nội Kiều chuẩn bị mà xoay đầu lại. Khi nhìn thấy đồng tiền không biết bà nội Kiều đánh rơi lúc nào thì nó sáng mắt lên, duỗi tay bắt lấy.

Kiều Vãn Tình: “……”

Tuy rằng cô không tin chuyện tâm linh, nhưng cái này phù hợp với hình tượng được thiết lập của đứa con vai ác của cô.

Bạn nhỏ Uyên Uyên là một người ngay thẳng, nói: “Em trai thích tiền!”

Khụ khụ, đương nhiên là thằng nhóc này thích tiền rồi.

Khẩu Khẩu bắt được tiền, tưởng là đồ ăn ngon nên định cho vào miệng. Cố Yến Khanh thấy vậy bế nó lên, lấy đồng tiền trong tay nó ra, đưa cho bà nội Kiều, nói: “Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy đã biết cầm tiền rồi, tương lai khẳng định sẽ là một nhân vật lớn trên thương trường. Có phải vậy không bảo bối?”

Khẩu Khẩu ngây ngô cười, giàn giụa nước miếng.

Uyên Uyên cổ vũ nói: “Lợi hại giống như chú! À không đúng, lợi hại hơn chú!”

“Lợi hại như vậy thì ba ba có người kế nghiệp rồi,” đối với việc thằng nhóc bắt lấy tiền, Cố Yến Khanh vô cùng vừa lòng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nó, cười khẽ nói: “Về sau đi theo ba học tập cách kinh doanh, xưng bá một phương, trở thành nhà giàu số một nha!”

Kiều Vãn Tình giật mình, sau đó cầm khăn giấy lau nước miếng của Khẩu Khẩu, nói: “Chờ đến lúc thằng nhóc này không ch ảy nước miếng nữa thì tiếp tục khoác lác.”

……

Vì là sinh nhật Khẩu Khẩu nên Kiều Vãn Tình làm một bàn đồ ăn phong phú, mời người quen tới đây ăn cơm tối. Coi như là cảm ơn bọn họ bình thường giúp đỡ Khẩu Khẩu cùng bà nội Kiều, cũng coi như là tổ chức sinh nhật tương đối long trọng cho Khẩu Khẩu.

Nếu người ta hỏi quan hệ của cô cùng Cố Yến Khanh thì Kiều Vãn Tình quyết định sẽ mỉm cười cho qua. Bởi vì cô cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Ngoài cậu hai ra thì những người khác cũng không quá thân với Cố Yến Khanh. Thân thể cậu hai cũng đã hồi phục hoàn toàn rồi nên không bị cấm uống rượu nữa. Bởi vậy cậu lôi kéo Cố Yến Khanh cùng uống…… rượu trắng.

Hai người đều uống khá nhiều. Cuối cùng cậu hai bị mợ hai nhéo lỗ tai mang về nhà. Cố Yến Khanh bảo Trần Phong lái xe đưa họ về nhà.

Tan cuộc, Kiều Vãn Tình dọn dẹp xong thì cũng không còn sớm, Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đều đi ngủ hết rồi.

Cố Yến Khanh ngồi một mình chỗ bàn làm việc trong sân của cô, chống đầu không biết suy nghĩ cái gì.

“Này,” Kiều Vãn Tình qua đẩy đẩy anh, “Ngủ rồi hả?”

Cố Yến Khanh ngẩng đầu. Nương theo ánh đèn có thể thấy được biểu tình mê mang của anh. Cố Yến Khanh ngày thường đứng đắn nghiêm túc lúc này ánh mắt lại mê ly, biểu tình có chút ngơ ngác.

Bộ dáng này, rõ ràng là…… uống say rồi.

“Vãn Tình.” Anh ngây người một lúc mới nhận ra người trước mắt là ai, nhẹ giọng gọi tên cô. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng cười nói, “Nhiều Vãn Tình ghê.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Xem ra không chỉ say thôi đâu, mà còn say không nhẹ.

Cũng đúng thôi, anh uống nhiều rượu trắng với cậu hai như vậy cơ mà, không say mới là lạ.

“Anh vào trong phòng nghỉ ngơi đi.” Bộ dáng này chắc là không về khách sạn được rồi.

Cố Yến Khanh vươn tay: “Đỡ tôi.”

Kiều Vãn Tình do dự một chút rồi duỗi tay đỡ anh.

Cố Yến Khanh bước đi không vững lắm, nhìn qua là biết vô cùng say rồi. Anh cao to, cô đỡ có chút cố sức. Nhưng may là không phải đi rất xa.

Kiều Vãn Tình đỡ anh vào phòng trước kia anh ngủ. Vì lo lắng hôm nay có người uống say sẽ ngủ lại nên Kiều Vãn Tình dọn phòng cho khách. Cô vừa trải chăn mới nên không cần phải dọn lại lần nữa.

“Mợ hai tôi ủ rượu rất giỏi, cậu hai tôi lại là con sâu rượu, lần sau cậu mà tìm anh uống rượu thì anh uống một chút thôi là được rồi, không cần khách sáo.” Kiều Vãn Tình đỡ anh lên giường, đứng thở hồng hộc.

Nếu hôm nay mà mợ hai không bắt cậu hai đi thì có lẽ Cố Yến Khanh say quá gục xuống luôn rồi.

Cô nhớ rõ trong sách có viết tửu lượng của Cố Yến Khanh cũng không quá tốt.

Nhưng Cố Yến Khanh uống rượu xong cũng rất ngoan, không vì mình say mà điên lên hay chiếm tiện nghi người ta giống như lưu manh. Anh vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ừ.”

Kiều Vãn Tình bị bộ dáng ngoan ngoãn của anh chọc cười, nói: “Ngủ đi, chờ tí nữa tôi ôm Uyên Uyên qua đây ngủ với anh.”

Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu đều đang ngủ trên giường cô.

“Hôn ngủ ngon.” Cố Yến Khanh chỉ chỉ mặt mình nói, giống như Khẩu Khẩu khi muốn được người khác hôn hôn.

“…… Tránh ra!” Mệt cho cô còn cảm thấy sau khi uống say người này ngoan, “Mau đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

Cố Yến Khanh không sợ chết trêu chọc một câu: “Mộng xuân sao?”

Kiều Vãn Tình trừng anh: “Còn vớ vẩn nữa tôi đuổi anh ra ngoài đấy.”

Cố Yến Khanh lập tức nằm xuống.

Kiều Vãn Tình cảm thấy Cố Yến Khanh sau khi uống say giống như Khẩu Khẩu phiên bản lớn, ấu trĩ như nó. Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lúc cô đang định ra ngoài thì Cố Yến Khanh gọi: “Vãn Tình.”

“Hả?” Kiều Vãn Tình quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh cười: “Ngủ ngon.”

Kiều Vãn Tình cũng không khỏi tươi cười: “Ngủ ngon.”
Bình Luận (0)
Comment