Mang Theo Của Hồi Môn Xuyên Về Thập Niên 60 (Dịch Full )

Chương 14 - Chương 14: Chương 14

Chương 14: Chương 14 Chương 14: Chương 14

Để nấu món cá chạch hầm khoai tây này, Trương Lan Hoa còn xa hoa cho liền nửa muỗng cà phê dầu vào chảo, sau đó cho gừng, tỏi và tương đậu vào phi thơm, xong mới đổ cá chạch vào xào cho đến khi ráo nước, cuối cùng mới cho khoai tây vào hầm chung. Người phụ nữ này còn cố tình rắc một đống ớt bột, một nồi cá chạch hầm khoai tây lớn mà vừa nhìn vào nước dùng đã thấy một màu đỏ tươi cay xè, xem ra là ý định không cho Lâm Ngọc ăn đây mà.

Bởi vì Trương Lan Hoa bảo nấu đồ ngon cho bốn đứa trẻ nên hôm nay cô ta cũng không được ăn. Cả nhà ngồi ăn ngon lành, ngay cả Lâm Ngọc không ăn cay được cũng ăn cháo trứng gà ở trong phòng, cô ta là người duy nhất chỉ có thể ăn cháo loãng với dưa muối.

Trương Lan Hoa tự cổ vũ chính mình, mẹ cô ta nói đúng, mới gây chuyện có hai lần mà chú ba đã đề nghị chia nhà ra ở riêng rồi, kiếm chuyện thêm vài lần thì còn lo gì cái nhà này không tan đàn xẻ nghé chứ?

Trương Lan Hoa lại oán hận trừng mắt nhìn Mục Kế Binh, tên đàn ông này đúng là đồ nhu nhược bất tài! Mục Kế Binh lại chỉ quan tâm đến cái bụng của mình, hoàn toàn không nhận ra vợ mình có vấn đề.

Sau khi ăn xong, Mục Kế Đông để lại bát đũa rồi vội vàng lên núi tìm đồ ăn. Người trong nhà chuẩn bị về phòng để đi ngủ, ai dọn bếp thì loay hoay thu dọn, không có ai có tâm trạng nói chuyện phiếm gì với nhau.

Vương Xuân Linh đi vào phòng đóng cửa lại, nhìn hai đứa con trai của mình, hai đứa đều đã ngủ say.

Cô ta nghiêng người về phía chồng mình, thấp giọng lẩm bẩm vài câu, Mục Kế Quân mở mắt ra nói: “Em là dâu cả mà cũng nuôi hi vọng mong nhà chúng ta chia ra ư?”

“Lòng người đã muốn chia thì cố gắng níu kéo có gì tốt? Mỗi ngày không phải đánh nhau thì cũng là cãi nhau, sao phải khổ như vậy? Không bằng thừa dịp chưa ồn ào nháo ra chuyện lớn thì chia ra luôn, cho dù trong lòng có khó chịu nhưng không ở cùng thì sẽ không cọ xát, không chừng còn gỡ được khúc mắc ở trong lòng, vậy không phải vẫn là người một nhà sao?”

“Mấy lời em dâu hai nói em cũng không thấy sai, ai phải trả giá nhiều hơn cho cái nhà này, ai trả ít hơn lòng mọi người đều rõ cả. Có người cảm thấy không vui nên không thể nhịn thì biết làm sao bây giờ? Chúng ta là anh chị cả không thể bênh một bên được, trong lòng em dâu hai không cân bằng, ba ngày hai bữa đều kiếm chuyện, anh nhìn tính tình của chú ba xem, có thể nhịn em dâu hai được mấy lần? Cứ một hai phải đợi đến cảnh đập đầu chảy máu thì mới chịu chia ra hay sao?”

Thấy chồng mình không nói lời nào, Vương Xuân Linh tiếp tục nói: “Anh cũng đừng chê em nói chuyện khó nghe, ba anh em các anh cũng lấy vợ sinh con hết rồi, trong nhà có năm gian phòng miễn cưỡng cũng chỉ ở đủ. Nhưng qua mấy năm nữa thì sao? Hồng Vệ nhà ta năm nay đã mười tuổi rồi, còn ở cùng một cái phòng với chúng ta, anh cảm thấy như vậy cũng được ư?”

Mục Kế Quân liếc cô ta một cái: “Không phải mình nhà chúng ta đâu, trong thôn có nhà nào mà không ở chen chúc như vậy?”

Vương Xuân Linh dựa vào trong ngực hắn, dịu dàng nói: “Chia nhà ra riêng thì các người vẫn là anh em, anh là anh cả, đương nhiên sẽ không trơ mắt ra nhìn bọn họ chết đói. Huống chi nhà chú hai còn có hai đứa con trai, tương lai sẽ không thiếu sức lao động, nhà bọn họ nhất định sẽ sống tốt.”

Bình Luận (0)
Comment