Ba người cùng nhau ký tên, mỗi người giữ một bản!
Mục Kế Binh không đợi thêm một giây phút nào, cho dù trời đã tối, hắn ta vẫn dứt khoát thu dọn đồ đạc để chuyển nhà.
Mục Quý cố gắng tiễn khách, chờ đến khi mọi người đã về hết, cơ thể của ông thoáng chao đảo, phải đỡ thành cửa mới đứng vững được.
“Ông nó à, không sao chứ?”
Mục Quý giơ tay vẫy vẫy, ý bảo mình không có việc gì.
Đôi mắt của Vương Thải Hà cũng đỏ hoe, không ngờ chuyện chia nhà lại thành như vậy. Nếu biết sớm thì thà chia từ đầu còn hơn.
Mục Kế Quân thuyết phục Mục Kế Đông: “Chú ba, tiền trong nhà đều chia cho chú hai hết rồi, chú ở lại đây đi, chị dâu cả chú thế nào chú cũng biết mà, cô ấy sẽ không ức hiếp Lâm Ngọc đâu.”
“Em muốn dọn đi, anh chờ em hai ngày nữa thôi.” Mục Kế Đông đã hạ quyết tâm từ lâu.
Mục Thanh cố gắng tỉnh táo để không ngủ quên, cô còn đòi mẹ bế lên để nghe ngóng tình hình, bên ngoài ồn ào đến mức cô đứng ở bên cửa sổ cũng nghe được toàn bộ quá trình. Căn nhà ngói mà cha mẹ cô nhắm tới bị đưa cho chú hai rồi, cha cô vẫn kiên trì muốn dọn đi, vậy cả nhà bọn họ sẽ ở đâu bây giờ?
Nhà họ Mục phân chia tài sản, thằng cả được phân căn nhà gạch ngói cũ mà to, thằng hai cầm hết tiền trong nhà đi, vì để mua căn nhà của nhà chú Mục Tam còn cắt đứt ruột thịt với cha mẹ, hừ, đứa con bất hiếu. Chỉ có cả nhà thằng ba là không được phân cái gì có giá trị, còn phải chuyển ra ngoài ở, thiệt thòi, quá thiệt thòi rồi!
Người trong thôn đều đồng cảm với hai vợ chồng Mục Kế Đông, Mục Kế Đông muốn dựng một căn nhà tranh trên sườn núi, người trong nhà đều khuyên anh, cho dù muốn chuyển ra ngoài cũng không cần gấp gáp, đợi trong nhà gom đất trước, cho dù xây dựng nhà tranh thì cũng cần có tường đất mới vững chắc.
Mục Kế Đông không muốn đợi nữa, anh nghĩ bây giờ phải lập tức chuyển ra ngoài, chỉ là ở tạm thời thôi mà, đợi anh gom đủ tiền rồi thì trực tiếp xây một căn nhà gạch ngói không phải càng chắc hơn sao?
Mục Kế Đông tìm bạn bè thân thuộc trong thôn chào hỏi, buổi chiều tan việc mọi người đều cầm theo liềm lên núi giúp đỡ anh gặt cỏ tranh. Bọn họ gặt những cọng cỏ tranh cao bằng nửa người, mười mấy người khỏe mạnh lao động chân tay bắt đầu làm, vẫn chưa đợi đến trời tối thì mảnh đất trên sườn núi đã chất năm sáu đống rồi.
Mục Quốc Trụ giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, mồ hôi làm cay mắt, anh ấy híp mắt nhìn đống cỏ tranh: “Sao anh lại chọn nơi này để xây nhà, trên sườn núi chỉ có một nhà mấy anh, xung quanh không có lấy một người hàng xóm, lỡ như gặp phải gì đó không có người giúp đỡ thì sao.”
“Đúng vậy, đằng sau là núi hoang, lỡ như có thú hoang nhảy ra thì phải làm sao đây?”
Mục Kế Đông cười khẩy: “Nhảy ra thì càng đúng lúc, vừa hay bắt lại nấu.”
Mảnh đất này là anh tỉ mỉ lựa chọn, phía bên phải sườn núi là rừng rậm, đường khó đi, bình thường những người nhặt củi và nhặt nấm không đi qua đây, cũng giống như vậy, phía bên trái nhà bọn họ sau này cũng không có người tới. Mọi người lên núi đều là đi lên từ phía bên trái sườn đồi. Vị trí nhà của anh cách đường lên núi phía bên trái khoảng ba bốn mươi mét, chính giữa còn có cây bách cao lớn ngăn cách, vô ý nhìn thì cũng không nhìn thấy chỗ này.