Thước Nhạc ngồi trong tây nhĩ phòng dỗ Phi Phi ngủ, lúc đứa bé sắp ngủ, Khúc Phàm từ bên ngoài vào “Ngủ rồi?”
“Uhm, chơi cả ngày đêm rồi, còn chưa kể truyện được một nửa đã ngủ.”
“Mai anh nghỉ đúng không?”
“Đúng vậy. Sao?” Lấy nội y chuẩn bị đi tắm.
“Mai anh đưa Kì Kì tới chỗ em đi, Kì Kì mọc một cái răng vĩnh viễn, răng sữa vẫn chưa rụng, sợ cái răng viễn vĩnh mọc lệch, đi nha khoa nhổ cái răng sữa đi.”
“Thay răng rồi? Có quá sớm không.”
“Sớm cái gì, mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, từ nhỏ đã ngâm nước hồ, thân thể rất tốt, vả lại Kì Kì cũng sáu tuổi rồi, là lúc thay răng, không cẩn thận là mọc sai thì không tốt. Em thấy nó đã mọc kha khá rồi, giờ nhổ vừa kịp, nếu đợi nữa không chừng mọc lệch.”
“Em nhổ cho con không phải là được rồi sao.”
“Em không hạ thủ được.” Tuy nói chỉ cần nhẹ tay là được, nhưng Thước Nhạc vẫn không làm được.
“Vậy sáng mai anh dẫn con qua. Đều là chuyện nhỏ. Lão tam nhà chúng ta em cũng phải quản đi. Không thể để nó chơi máy tính hoài được, nhìn tay chân gầy như sấu ấy.”
“Nói em, là anh chiều nó, cái máy tính đầu tiên của nó cũng do anh mua. Sao anh không quản con.”
“Anh quản, cũng phải con nghe anh mới được nha.” Khúc Phàm bĩu môi, vòa nhà vệ sinh.
Thước Nhạc nhìn anh, có chút buồn cười, Khúc Phàm ở bên ngoài thực nghiêm túc, nhưng về nhà tuyệt đối là lão ba thập nhị tứ hiếu, lúc không cẩn thận có Tiếu Tiếu, Khúc Phàm tuy yêu thương cậu không muốn cậu nhận nỗi đau đó, nhưng Thước Nhạc vẫn nhận ra anh rất chờ mong, cuối cùng Thước Nhạc kiên trì muốn sinh đứa bé ra, lần này cũng không thống khổ như trước. Sau đó có Phi Phi, Khúc Phàm cũng không còn kiên quyết. Đối với con rất tốt, lúc Kì Kì và Tiếu Tiếu mới sinh đều do Khúc Phàm mang, vì năng lực tổ chức và khả năng phá án, bắt giam của anh, tổ chức rất coi trọng anh, rèn đúc ba năm, lên làm tổ trưởng tổ bốn, coi như có chiếu cố tới anh, tổ bốn phụ trách chuyện ở Bắc Kinh, không cần rời nhà. Khúc Phàm ở nhà càng nhiều chơi đùa thả ga với bọn nhỏ, giáo dục bọn trẻ toàn bộ do Thước Nhạc phụ trách
Nhẹ nhàng đặt Phi Phi đang ngủ lên nôi trẻ em. Đứng dậy ra ngoài, nhìn hai cậu bé đang ngủ ở đông ốc, sau đó qua tây sương phòng thì thấy đèn phòng Quả Quả còn sáng.
Quả Quả đang ngồi bên bàn đọc sách “Sao còn chưa ngủ, xem cái gì vậy?”
“Học mấy từ vựng ạ.” Quả Quả đã cao một mét sáu, mi thanh mục tú, tướng mạo có phần giống mẹ cậu bé, nhưng khí chất càng giống Thước Nhạc, hai người đứng cùng nhau không giống cha con mà càng giống anh em.
Vui vẻ nhìn con, lúc đầu cậu bé chỉ lớn cỡ Kì Kì, giờ đã cao thế này, lật lật cuốn sách đã cũ của cậu bé “Không cần sốt ruột, tháng hai sang năm mới đi, chuyện ở trường lão ba con đã làm tốt rồi, học kỳ này kết thúc con cũng không cần đi học nữa, cùng ông bà nội đi học khẩu ngữ. Việc học ở trung học Pháp cũng rất chặt, con học cấp sáu, chương trình hẳn là còn nhẹ, vốn định cho con vào cấp năm, nhưng ba nghĩ năm đầu chủ yếu là để con thích ứng hoàn cảnh ở đó. Không cần quá khó.”
(Thể chế giáo dục ở Pháp khác Trung Quốc,tiểu học năm cấp, trung học bốn cấp, cao trung ba cấp, mới vào trung học thì học sinh được gọi cấp sáu, sau đó lần lượt lên cấp năm cấp bốn, cuối cấp ba tham gia thi tốt nghiệp, sau đó lên cao trung, năm cuối của cao trung gọi là lớp tốt nghiệp.)Quả Quả dựa vào người Thước Nhạc “Ba ba yên tâm đi, con sẽ làm tốt.”
Sờ đầu Quả Quả “Vốn muốn sau khi con tốt nghiệp cao trung thì qua, nhưng thấy hàng năm con phải thi nhiều cuộc thi, báo chí đưa tin không ít, ba không muốn ngoại vật quấy rầy con, qua bên kia theo thầy Bloom học sẽ giúp con nhiều hơn.”
“Con biết ạ, nhưng ba ba nhớ thăm con nha.” Tuy chuyện qua Pháp đã định, cậu bé cũng rất muốn đi, nhưng luyến tiếc người trong nhà, nhất là Thước Nhạc.
“Ngày nghỉ sẽ về, bình thường có thể cùng ông bà nội đi du lịch Châu Âu. Môi trường nghệ thuật bên đó rất tốt. Ba và lão ba con cũng sẽ thường qua thăm con. Đến lúc đó còn phải nhờ con làm hướng dẫn viên du lịch đâu.”
“Ha ha, nói giờ cũng thấy khẩn trương rồi.”
“Trễ rồi, đi tắm rồi ngủ đi.”
Sáng sớm Thước Nhạc đi bệnh viện, cùng bác sĩ Từ tra phòng bệnh, sau đó về phòng làm việc chỉnh ly ca bệnh, chờ tới lúc Khúc Phàm gọi điện thoại đã gần mười một giờ.
Tới khoa răng hàm mặt, thấy Khúc Phàm ôm Phi Phi, Kì Kì đứng bên cạnh “Sao giờ mọi người mới tới?” Nói đi qua hôn Phi Phi, con nhỏ nhà bọn họ mở to miệng cười vui vẻ, lộ ra bốn cái răng sữa nhỏ như hạt gạo.
“Cũng tại tiểu tử này, vốn định nhờ mẹ trông giúp, không biết có phải nó biết tới chỗ em không, cố chấp muốn theo, nói sao cũng không chịu, còn tự mình bay lên đỉnh.” Khúc Phàm nhìn Phi Phi trừng mắt.
Thước Nhạc nhịn không được cười, vỗ mông Phi Phi “Phi Phi, lại không nghe lời rồi.” Đứa con bé này của cậu rất biết uy hiếp lão ba của nó.
Khanh khách…Phi Phi mở to mắt vô tội gặm mặt Thước Nhạc một cái, tiếp tục cười khúc khích.
Nhổ răng rất đơn giản, nhất là răng sữa, Kì Kì có chút sợ, nhưng vị bác sĩ nha khoa này, vừa hỏi một câu, Kì Kì chưa kịp trả lời, cái răng sữa đã bị nhổ, một chút cảm giác đau cũng không có, chỉ cảm thấy trống trống. Cậu bé xấu hổ mím môi không nói.
Nhổ răng xong, Thước Nhạc mang Khúc Phàm và bọn nhỏ về phòng làm việc, y tá trong viện len lén nhìn bọn họ, nhỏ giọng thảo luận.
Về phòng làm việc, không có ai nhìn, Thước Nhạc lấy đồ ăn từ không gian ra, bốn người ăn bữa trưa đơn giản “Sao anh không dẫn Tiếu Tiếu tới, nhân tiện chiều dẫn chúng đi trung tâm giải trí.”
“Từ sáng nó và Quả Quả cùng hai đứa cháu nhà bác Lý đi khu điện tử rồi.”
“Thằng nhóc này. Hay là tháng chín cho nó đi nhà trẻ đi.”
“Thôi cứ để nó tự do đi.” Con thứ ba nhà bọn họ là một thiên tài, không giống trẻ con bình thường.
Liếc Khúc Phàm, Thước Nhạc lấy khăn lau cằm Kì Kì, cật dính đầy miệng, cậu cũng không có cách nào với Tiếu Tiếu, đứa trẻ đó trừ học tập, thực nghiệm, những thứ khác đều có chút ngốc, lại cứng đầu.
“Ba ba con ăn xong rồi, có thể ra ngoài chơi không ạ?” Kì Kì lau miệng hỏi.
“Đây là bệnh viện, có cái gì mà chơi. Ngoan đi.”
Kì Kì liếc ngang liếc dọc, tìm bảo bối trong phòng, Thước Nhạc thấy cậu bé không ra ngoài, cũng không quản, cầm chén bột đút cho Phi Phi. Nói vài ba câu với Khúc Phàm.
Kì Kì đi đi lại lại trong phòng, một phòng làm việc khoảng hai mươi mét vuông, bên cạnh còn có một phòng vệ sinh, bên trong có bồn tắm cho một người.
Khoa nằm viện của bệnh viện trực thuộc đại học Hoa Cảnh mới hoàn thành được hai năm, thiết bị hoàn toàn mới, là một hai toàn quốc, phòng làm việc của Thước Nhạc ở khoa não ngoại, vốn cậu cũng không thể có phòng riêng, nhưng biểu hiện của Thước Nhạc ở trường và bệnh viện đều rất tốt, thành tích các khoa toàn ưu, thực tập ở bệnh viện cũng toàn ưu, trên cơ bản nửa năm sau tiếp tục ở bệnh viện không thành vấn đề, chỉ cần suy nghĩ về khoa nào thôi, khoa não ngoại bọn họ cũng muốn tranh thủ. Chỉ có điều Thước Nhạc còn đang suy nghĩ không biết có nên qua nghiên cứu ở phòng thí nghiệm ba năm không, nếu có thành quả, có thể có bằng tiến sĩ thứ hai. Ở điểm này cậu vẫn còn do dự.
Kì Kì vào phòng điều trị, ở trong có mùi thuốc tiêu độc, cậu bé này rất hứng thú với kim tiêm và thuốc, chỉ là mấy thứ này không thể đụng vào. Tiếc hận lắc đầu, nghĩ thầm không biết nói ba ba sắp một bộ thiết bị chuyên nghiệp cho mình có được không. Tiểu tử này hứng thứ với dược vật không chỉ bởi mình có lực tương tác với thực vật, hiểu đặc tính của chúng, mà còn vì khi bé Thước Nhạc mang Kì Kì tới bệnh viện, cậu bé nhìn qua cửa kính phòng thí nghiệm thấy nhân viên mặc áo blouse đeo khẩu trang, trên tay cầm đủ thứ ống thuốc tạo ra đủ loại phản ứng hóa học, sinh ra các kết quả khác nhau, trông rất oai phong.
Hai mắt sáng to tìm bảo bối, trái phải không dám đụng, vì khi bé Thước Nhạc dẫn cậu bé tới bệnh viện, mỗi lần đều dặn đồ trong bệnh viện không được chạm lung tung, ánh mắt nghiêm túc của ba ba cậu bé vẫn luôn nhớ.
“Kì Kì, qua rửa tay, chiều lão ba mang con đi công viên vui chơi. Không được ồn ào đòi đồ ăn vặt ven đường nghe chưa?”
“Dạ. Ba ba con mua vợt tennis được không ạ?”
“Kì Kì muốn đánh tennis sao?”
“Dạ, anh Quả Quả cùng anh Văn, Vũ đều chơi, Kì Kì cũng muốn bắt chước.”
“Uhm vậy để lão ba mua cho con, nhưng giờ con nhỏ như vậy, dùng loại cho nhi đồng đi.”
Kì Kì suy nghĩ một chặp, vợt tennis của anh Quả Quả hình như cao tới cằm cậu, sợ là cậu không dùng được, “Chỉ có thể thế.” Nói xong gật đầu như thể bất đắc dĩ, nghĩ nếu cầm vợt tennis nhi đồng có bị anh Văn, Vũ cười không.
Thước Nhạc ôm Phi Phi, Khúc Phàm ôm Kì Kì, vào thang máy, ở tầng mười ba có một bệnh nhân mặc đồ người bệnh tiến vào, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đùi đánh thạch cao, tay chống nạng, đầu chảy đầy mồ hôi, thần sắc thoạt nhìn rất bất ổn, nhìn Khúc Phàm và Thước Nhạc, ánh mắt đầy cảnh giác đề phòng, nhưng khi thấy bọn nhỏ trong tay hai người, thì lại thả lỏng.
Khúc Phàm ôm Kì Kì qua tay trái, thân thể nghiêng qua che Thước Nhạc, người đàn ông này có vẻ kì lạ.
Trong thang máy im lặng, hô hấp của gã rất trầm trọng, hai người nhìn nhau, người này có chuyện. Khúc Phàm đã trải qua khảo nghiệm sống chết, Thước Nhạc ngũ quan thập phần linh mẫn, đều cảm giác người này có chỗ khiến người khác khó chịu, Khúc Phàm thì nhận ra mùi máu tươi trên người gã, Thước Nhạc lại cảm nhận được sát khí của gã. Thân thể của Khúc Phàm căng cứng, tuy đưa lưng về phía gã, nhưng anh cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần gã có một dị động nào, trong vòng năm giây anh sẽ xử lý gọn gã, qua hô hấp tim đập của người này, anh có thể nhìn ra tình trạng cơ thể của hắn qua đó xác nhận thực lực của đối phương. Có điều giờ có Khúc Phàm và bọn nhỏ tại, tất cả phải cẩn thận. Không biết tại sao ở bệnh viện lại có người thế này.
Thang máy rốt cục tới lầu một, người đó bước ra ngoài nhìn quanh, rồi đi nhanh, cái chân đánh thạch cao cũng không ảnh hưởng tới hoạt động của gã.
Đặt Kì Kì xuống mặt đất, “Anh đi theo xem chút. Em mang con đi.”
Thước Nhạc kéo tay Kì Kì nhìn anh nói “Anh cẩn thận.” Người này hễ đụng tới phá án hay chuyện có liên quan tới tội phạm, khẳng định không chịu đứng nhìn. Giờ thực lực của Khúc Phàm đã được nâng cao, cậu cũng không quá lo lắng.
Chưa đợi Khúc Phàm đi, chợt nghe một tiếng rầm, cửa thủy tinh của bệnh viện nát bấy, người đàn ông vừa đi ra lăn vào, rơi khá xa.
Khúc Phàm vội kéo tay Thước Nhạc lui vào một góc thang máy.
A… bệnh nhân trong viện thấy khuôn mặt đầy máu của người đàn ông hoảng sợ hét lên.
Lúc này một người từ ngoài đi vào, kéo áo người đàn ông, “Thứ đó đâu.”
Khụ khụ…người đàn ông ho hai tiếng, “Không ở chỗ ta.”
Thịch thịch… người đàn ông bị đá nằm trên đất, thạch cao ở đùi vỡ, miệng chảy đầy máu.
Thấy tình huống này, Thước Nhạc không hề nghĩ ngợi, dưới sự bảo vệ của Khúc Phàm, đưa hai đứa con vào không gian. Trong lúc khẩn trương cậu không thấy Kì Kì lượm một viên hạt châu bên chân lên, đem theo vào không gian.