Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 23

“A, hai đứa biết nhau?” Thước phụ ngạc nhiên nói.

Khúc Phàm xấu hổ ho một tiếng “Dạ ba, chúng con biết nhau.”

“Chí Quốc, đây là con trai ông, thật đẹp trai nha.” Phan phụ ngạc nhiên nghĩ sao con của Thước Chí Quốc lại họ Khúc.

“Tiểu Uyển bà cũng thật là, còn giấu tôi.” Phan mẫu có chút không vui, hôm nay bọn họ tới mà muốn cho con gái xem mắt, thấy con gái đã lớn, sắp ba mươi hai rồi, hai vợ chồng bọn họ đều lo lắng, lúc này nghe nói, vợ chồng Thước Chí Quốc về định cư ở Bắc Kinh, còn nghe nói bọn họ có mọt người con trai học bác sĩ, hai người động tâm, tuy con gái mình lớn hơn con trai nhà họ, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu, học bác sĩ thì hẳn là cũng ba mươi tuổi rồi. Rất xứng với con gái mình, huống chi hai bên gia đình còn quen biết nhau.

Dương Hiểu Uyển dở khóc dở cười, hai người này thật là, “Á Cầm, không phải là tôi không giới thiệu cho bà, đây là con nuôi của tôi, Khúc Phàm, vừa rồi đi ra cùng với Nhạc Nhạc.” Lúc này bà có chút xấu hổ, hai người này ở đây cả đêm vừa chuẩn bị đi, thì lại gặp phải, giờ thì đi hay không đi.

“Chú Phan cô Phan phải đi rồi sao. Để con tiễn mọi người.” Khúc Phàm nhìn Thước phụ Thước mẫu có vẻ không vui, liền mở miệng tiễn khách.

Thước Nhạc thiếu chút thì cười ra tiếng, bình thường Khúc Phàm cũng không vậy a, sao giờ lại không có chút lễ phép.

Khóe miệng Phan mẫu nhếch lên, thằng nhóc này sao lại không khách sáo chút nào vậy. Nhưng nhìn kỹ, cậu ta bộ dạng thật tốt, cho dù chỉ là con nuôi, cũng không tệ, ánh mắt nhìn trong sân, trong lòng ngầm tính, cười nói “Ha ha, cô và chú giờ đi về, con và Gia Tuệ nhà cô có lẽ đã lâu không gặp rồi, hai đứa nói chuyện đi, lúc trước chúng ta và ba mẹ con đều là bạn học, chỉ tiếc ba mẹ con về nông thôn, chúng ta mới tách ra, cách nhiều năm như vậy, giờ hẳn là đối tốt với nhau.” Nói xong cười ha ha nhìn Khúc Phàm, vỗ tay con gái.

Thước mẫu trong lòng khinh bỉ, người này nhiều năm vẫn không thay đổi, luôn xem mình là trung tâm. Hoàn toàn không nhìn ra sự khó chịu của người khác.

Phan phụ Phan mẫu rời đi, Thước Nhạc ôm Phi Phi cùng cha mẹ về hậu viện, không ở lại, tuy nhìn ra quan hệ của hai người, nhưng cậu hoàn toàn không lo lắng, tin Khúc Phàm cũng là tin chính mình, không chỉ vì tình cảm của hai người thâm hậu, còn vì sự ràng buộc giữa hai người. Bọn họ là người sẽ làm bạn với nhau vĩnh viễn, sinh mệnh lại còn rất dài thêm một chút phiền phức cũng rất thú vị, chỉ tiếc người này không có giá trị khiêu chiến.

Khúc Phàm và Phan Tuệ đi tới tây sương, ngồi ở phòng khách không biết nên nói gì, ngã người ra sau, nhìn một Phan Tuệ trưởng thành, Khúc Phàm có cảm giác cảnh còn người mất. Rất nhiều ký ức xa xôi thoáng hiện lên trong đầu, lúc đó chính mình lòng đầy chính nghĩa, trong lòng lúc nào cũng là công việc, gặp rất nhiều phụ nữ nhưng đều không để trong lòng, lúc đó mình cũng có chút thích, nhưng còn chưa vượt qua lòng nhiệt tình với công việc, nếu không gặp được Thước Nhạc đời này có lẽ anh vẫn trôi qua như vậy. A, Phan Tuệ, hình như là người con gái đầu tiên anh có ý định kết hôn, thiếu chút nữa hai người đã đến với nhau rồi.

Phan Tuệ nhìn một Khúc Phàm hoàn toàn khác trước, trong lòng ngũ vị phức tạp, Khúc Phàm giờ đã ba mươi tư rồi, nhưng nhìn chỉ cỡ ba mươi tuổi, vừa có sự phấn chấn của thanh niên, vừa có sự ổn trọng của người trưởng thành, ngũ quan tuy không tinh xảo, nhưng góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt chính khí nghiêm nghị, sâu thẳm lại ẩn chứa một tia uy nghiêm. Anh thay đổi, so với trước kia càng thêm trưởng thành càng thêm mê người, trong lòng chua sót.

“Anh có khỏe không.” Phan Tuệ nhìn Khúc Phàm nói.

Sửng sốt một lát, Khúc Phàm cười cười, đương nhiên hạnh phúc, trong lòng xấu hổ biến mất, lại không có một chút hứng thú. “Ừ, rất tốt, còn em? Thế nào?”

Gật đầu, bất giác ánh mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Khúc Phàm, ngón áp út tay trái, ngọc lục bảo bị ánh đèn rọi xuống càng thêm chói mắt, “Anh kết hôn rồi?”

Khúc Phàm theo ánh mắt của Phan Tuệ nhìn về chiếc nhẫn trên tay mình, trong mắt tràn đầy ôn nhu “Ừ. Còn em? Kết hôn chưa?” Tiếc nuối là anh không thể cho Thước Nhạc một hôn lễ, có khi nào nên làm một buổi? Chuyện này cần suy tính.

Phan Tuệ nhìn Khúc Phàm, trong mắt hiện lên vẻ đố kị, nếu lúc trước cô kiên trì thì có khi mọi chuyện sẽ không thay đổi, thậm chí trong lòng sinh ra oán hận, gia cảnh của Khúc Phàm tốt như vậy, lúc trước lại không nói cho cô, có phải anh đùa giỡn cô không. Nếu biết gia đình Khúc Phàm như vậy, cô nhất định sẽ nắm chặt anh.

Trong lòng Khúc Phàm hoàn toàn không có gánh nắng, nụ cười của anh không hề có chút mất tự nhiên, giờ Phan Tuệ trong lòng anh chỉ là một người quen mà thôi, bạn cũng không phải.

Thấy thần sắc Khúc Phàm như thường đi về hậu viện, Thước Nhạc mất hứng trêu anh, thực không thú vị gì cả. Người đó không phải tình địch.

Dỗ mấy đứa nhóc ngủ, Thước Nhạc về tây ốc, “Nhạc Nhạc, em về rồi à?” Khúc Phàm nghe tiếng liền hỏi từ phòng tắm.

Thước Nhạc dọn giường, “Uhm, sao vậy.”

“Em vào đây.”

Thước Nhạc buông mền, vào phòng tắm, thấy Khúc Phàm đang nằm trong bồn tắm, “Sao vậy, muốn em chà lưng giúp sao?”

“Không phải, em nhìn này.” Khúc Phàm bỏ tay trái vào bồn tắm, nhất thời Thước Nhạc liền phát hiện cả bồn tắm biến thành màu xanh, càng lúc càng đậm, khiến thân người Khúc Phàm nhìn như tái hẳn đi.

“Đây là?” Thước Nhạc kinh ngạc nhìn bồn tắm.

Khúc Phàm vươn tay “Là nhẫn chiếu ra đó, trước đây tuy bỏ trong nước có thể thấy ánh sáng xanh nhưng phạm vi không lớn thế này. Không xanh thế này. Ha ha nhà chúng ta không thiếu tiền, bằng không hai chúng ta đi bán ngọc thạch cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.” Khúc Phàm cười đùa nói.

“Không tệ, ngày mai anh đi lấy hộ chiếu xong theo đi xem cửa hàng vàng, em muốn mua chút vàng bạc để khảm ngọc vào, đeo cho bọn nhỏ, còn có ngọc bài chúng ta làm lúc chiều cũng để người trong nhà mang theo, tốt cho thân thể.”

“vậy em hỏi cha mẹ thử, trong nhà còn thiếu thứ gì, mai đi mua luôn, đã lâu không dạo phố rồi.”

“Uhm.” Cầm dầu gối bên cạnh gội đầu cho Khúc Phàm.

Nằm ngửa hưởng thụ, cảm giác động tác trên đầu mềm nhẹ “Giờ anh cảm thấy phi thường may mắn lúc trước cô ta làm những chuyện đó, lúc đó thật sự anh đã định kết hôn với cô ta, giờ nghĩ lại thực may mắn, em nói hai chúng ta có phải quá hạnh phúc rồi không.” Mở mắt ngã ngửa nhìn Thước Nhạc, nhìn gần da thịt cậu nhẵn nhụi trắng nõn cứ như lòng trắng trứng vậy. Thị lực quá tốt cũng không phải chuyện tốt, hôm nay nhìn mặt Phan Tuệ, lỗ chân lông thô to, lốm đốm, còn có nếp nhăn dưới lớp trang điểm dầy cộm. Thật là vô cùng thê thảm. So ra da của bác Thước Nhạc còn tốt hơn một chút, bác tới Bắc Kinh ăn đồ trong không gian vài ngày, da cũng đẹp ra. Càng đừng nói là Nhạc Nhạc, da thịt trắng như ngọc, non mịn còn hơn da trẻ con, lông mi đen như mực, trắng đen đối lập khiến cậu thoạt nhìn rất sạch sẽ nhẹ nhàng. Nhìn Thước Nhạc cầm gáo gội đầu cho mình, tay trái che cẩn thận không để nước chảy vào mắt mình, thần sắc chăm chú khiến anh mê ly, lông mày nhíu lại.

Dùng tay vỗ mặt Khúc Phàm, bọt nước trên tay dính lên mặt anh “Anh nghĩ gì vậy, còn cau mày.” Dùng tay xoa mi tâm anh, như muốn vuốt phẳng nếp uốn ở đó.

Khúc Phàm ngồi dậy, si mê nhìn cậu, vươn tay miêu tả gương mặt cậu, “Anh muốn giấu em đi, không cho bất cứ ai thấy.” Khẽ hôn môi cậu, anh thích nhìn vợ mình tỏa ánh sáng, nhưng không thích có người mơ tưởng tới bảo bối của anh.

Hai người rời nhau, Thước Nhạc đặt khăn lên người anh, hắng giọng “Còn nói em, người ta tìm tới tận cửa, em có nên đặt anh trong không gian để anh cả đời không ra được.”

Khúc Phàm nhìn bộ dạng xoay người đi ra ngoài của Thước Nhạc, hơi sững sờ, đây là ghen sao? Cười khúc khích gọi theo Thước Nhạc “Em phải đi theo anh, hai chúng ta vĩnh viễn ở trong đó không ra.”

Sáng hôm sau Khúc Phàm và Thước Nhạc chuẩn bị đi dạo phố, đồ cho năm mới không còn thiếu gì, hôm nay đã hai mươi chín rồi, cần mua đều đã mua, sáng nay Tiếu Tiếu hơi sốt, bám lấy Thước Nhạc khiến cậu ôm, tình trạng của cậu bé không khác lắm với Kì Kì lúc trước, Kì Kì cũng từng như vậy, sốt nhẹ một thời gian sau thân thể đột nhiên tốt hơn, cảm ứng với động thực vật mạnh hơn nhiều. Qua sự kiểm tra cẩn thận của cậu thì quả thực là giống tình trạng của Kì Kì, không cần lo lắng. Ôm cậu bé theo, chỉ là phải mặc rất nhiều quần áo.

Ba người đến cục mật vụ lấy hộ chiếu trước, hai người và bốn đứa nhỏ, nếu không có cục mật vụ, khẳng định còn phải lâm vào thế bí.

Tới cửa hàng vàng bạc trước, nơi nay chuyên môn làm khảm nạm, chọn loại khảm hoa, dùng bạc làm vỏ, sao đó khảm cánh hoa vào bên trong, mặt trái của khắc dây hoa, hoa lệ mà phức tạp. Nhưng từ chế tạo tới thành hình, cần công nghệ rất phức tạp, thời gian rất lâu. Thước Nhạc chuẩn bị cho mỗi đứa nhỏ là cánh hoa lúc bọn chúng sinh ra, tìm ra cánh hoa nhỏ nhất trong đó, to cỡ đồng tiền, Quả Quả thì dùng một cánh thức hải của cậu rơi xuống, ba mảnh đỏ, một mảnh trắng. Đưa cho sư phụ trong cửa hàng kiểm tra, khiến mọi người cảm thán kinh diễm. Toàn bộ quá trình đều là do Thước Nhạc cùng ba người làm, thứ này không phải vật thường, không thể sơ suất.

Đo kích thước, Thước Nhạc lấy cánh hoa lại, trong lòng nghĩ cần nghiên cứ thủ pháp tương khảm, những thứ như cánh hoa không nên lấy ra nữa.

Rời khỏi cửa hàng bạc, hai người cùng con tới trung tâm giao dịch châu báu, hôm nay bọn họ không tới xem ngọc, mà là tới mua ngọc bích Nephrite, chiều hôm qua hai người thử thí nghiệm trên bạch ngọc dương chi mà Bàn ca đưa, linh khí trong Nephrite khá ôn hòa, sau khi linh khí vào thì khối ngọc nhìn càng thêm sắc sảo, tự nhiên, cả khối ngọc ánh sáng nội liễm và ôn nhuận, ngọc bích có độ cứng và mật độ đều cao hơn ngọc thạch, thế nhưng làm thành đồ trang sức lại quá hoa lệ chói mắt. Bạch ngọc thì hàm súc hơn.

Mua Nephrite là vì, sáng sớm lúc tỉnh dậy Khúc Phàm phàn nàn cảm quan quá linh mẫn, cảm giác linh khí xung quanh quá ít, không khí vẩn đục. Nói nói hai người liền nghĩ tới việc dùng khối ngọc thạch lớn khắc trận pháp, đặt trong sân, có thể hấp thu linh khí, mà người trong nhà thân thể cũng tốt hơn. Linh khí trong ngọc bích quá hoạt bát, sau khi tra tư liệu, biết tác dụng của ngọc thạch với cơ thể, bạch ngọc trấn tĩnh an thần, thanh ngọc trừ tà khiến tinh thần tràn đầy, mã não sáng mắt mát người, tụ nham ngọc đề cao khả năng tự lành, ngọc bích cũng giúp người tránh hậm hực khó chịu. Linh khí sau khi tiến vào lúc phóng ra sẽ phóng đại tác dụng của ngọc, nên ta cảm nhận được cảm giác về các loại ngọc khác nhau. Nếu đặt Nephrite trong viện rất tốt.

Trung tâm giao dịch châu báu có rất nhiều ngọc thạch, hai người chọn một hồi, lựa ra không ít khối Nephrite, tuy thạch anh trắng giá rẻ hơn, nhưng Thước Nhạc nhìn ra Nephrite ẩn chứa linh khí nhiều hơn.

Mua ngọc xong, bọn họ còn mua một ít mã não, thủy tinh, bích tỳ, mắt mèo, về thí nghiệm sự hấp thu và tỏa linh khí của chúng, có thể có tác dụng gì khác không. Mua không ít đồ, chuẩn bị về, thì ông chủ lại tìm bọn họ, nói vừa có một đợt ngọc thạch mới tới kinh, hỏi hai người muốn xem không, dù sao bọn họ vừa mua không ít ngọc, coi như là khách hàng lớn rồi.

Hai người nghĩ, coi một chút vậy, không biết chừng có thể có thứ tốt, dù sao đã qua giờ cơm, đi ăn cơm chiều rồi quay lại là vừa kịp.

Chỗ này cách phố ẩm thực rất gần, có một quán thịt dê quen ăn rất ngon, ba người vào, đồ ăn vừa đem lên, Khúc Phàm chưa ăn được mấy miếng, đơn vị gọi tới, nói anh đi lấy tài liệu, là tài liệu về phía Pháp.

Ăn mấy khối liền đứng dậy, tốc độ hoàn toàn là từ khi huấn luyện lính đánh thuê luyện thành, lau miệng, “Anh đi lấy rồi quay lại, hai người từ từ ăn.” Nhéo khuôn mặt bóng dầu nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu.

“Anh đi đi, bọn em chờ ở đây.”

Khúc Phàm vẫy tay đi.

Thước Nhạc không vội, cùng Tiếu Tiếu chậm rãi ăn. Tiếu Tiếu tinh thần khá hơn, đang ăn ngon miệng.

Thước Nhạc cầm khăn lau miệng cho Tiếu Tiếu, cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu sang.

Một nam nhân tướng mạo hèn mọn đang nhìn cậu, ánh mắt mê đắm. Thước Nhạc bực bội, nhíu mày. Quay đầu đi. Người này được một tấc lại tiến một thước, không che dấu nhìn thẳng vào cậu, hai người đàn ông khác ngồi cùng bàn với hắn không rõ ràng như hắn, nhưng ánh mắt cũng bất chính.

Cảm thấy không còn ngon miệng, Thước Nhạc trả tiền, ôm Tiếu Tiếu đi. Ba gã đàn ông đó theo sau cậu. Nhanh chóng dồn Thước Nhạc vào giữa, “Ai da, cậu em chúng ta kết bạn đi.” Gã trêu đùa.

“Cút ngay.” Cơn tức của Thước Nhạc trỗi dậy, vừa rồi cậu không muốn tính toán, người này lại không biết đúng mực.

“A, cơn tức thật lớn nha, anh em chúng ta chỉ là muốn làm bạn với cậu thôi…A…” gã vừa nói vừa vươn tay muốn sờ mặt cậu, nghĩ thầm chưa từng thấy ai đẹp hơn người này, không biết sờ thì có cảm giác gì. Kết quả chưa đợi tay hắn đụng vào, Thước Nhạc đã nâng chân đá gã ngã xuống đất. Bụng gã lập tức đau muốn rút gân.

Tuy Thước Nhạc không có công phu giỏi như Khúc Phàm, nhưng đã học một ít Sanda với Khúc Phàm, vả lại tố chất cơ thể của cậu không tệ, tốc độ và lực lượng đều cao hơn người thường, mà giờ trong lòng cậu lại đang ôm Tiếu Tiếu, nên cú đá này hoàn toàn không lưu tình, gã đàn ông hèn mọn trong một thời chắc chắn sẽ không đứng lên nổi.

Cậu không chờ hai gã kia kịp phản ứng, một cú chém, gã đàn ông không vóc dáng không cao lắm liền nằm xuống. Gã cuối cùng thấy tình huống không tốt liền vung một quyền về phía Thước Nhạc, ba người bọn họ vốn là du thủ du thực, bình thường đi trộm cắp, đùa giỡn con gái, không ai dám nói gì. Lại không ngờ người thanh niên nhìn có vẻ nhu nhược này lại giỏi đánh nhau.

Thước Nhạc cũng nghiêm túc, tay trái ôm con, Tiếu Tiếu không sợ dùng tay chân ôm chặt ba mình. Nghiêng người dùng tay phải kéo tay gã, chân phải giơ lên đá xương sườn gã. Rắc…một tiếng xương gãy vang lên, hẳn là gãy xương.

Khúc Phàm nhận được điện thoại liền chạy tới cục Triêu Dương, vào cục cảnh sát thì thấy Thước Nhạc ôm Tiếu Tiếu ngồi đó, cau mày tức giận.

Một người đàn ông bị người khác đùa giỡn có thể không tức giận sao? Ba người kia tuy bị đánh, nhưng cơn tức của Thước Nhạc cũng không giảm. Vả lại năm mới vào cục cảnh sát là chuyện tốt ư!

“A Khúc ca, cơn gió nào thổi anh tới.” Lưu Minh đang xử lý vụ án của Thước Nhạc thấy Khúc Phàm liền nhiệt tình nói.

Khúc Phàm cười cười, vỗ vai Thước Nhạc “Đây là vợ ta.” Nói phi thường thản nhiên, lúc trước anh rất nổi tiếng trong hệ thống cảnh sát, cục Triêu Dương cũng hợp tác với cục của anh rất nhiều lần, chuyện của anh hầu như trong lòng mọi người đều biết chỉ có điều không nói ra thôi. Hôm nay xảy ra việc này, anh cũng rất tức giận, ngay lập tức ra mặt bảo vệ Thước Nhạc, không quan tâm mặt mũi hay không mặt mũi, dù sao giờ anh cũng chẳng để ý đến nó.

Thước Nhạc nghe lời này mặt liền đỏ lên, cơn tức cũng tan dần, thần sức khôi phục bình thường nhìn Khúc Phàm. Trong lòng vui vẻ.

Khụ…Trương Cẩm phun nước ra, vừa mới uống nước, thấy Khúc Phàm liền định qua chào hỏi, ai ngờ nghe được câu nói bất ngờ như vậy.

Khúc Phàm ôm Tiếu Tiếu từ trong lòng Thước Nhạc, nhìn anh “Trương Cẩm, ngươi thực là không có chút tiến bộ nào, uống nước cũng có thể bị sặc.”

Trương Cẩm quơ quơ tay giơ ngón cái lên “Được lắm, bạn thân, ta bái phục ngươi.”

Khúc Phàm vẫy tay “Có chuyện lát nữa nói. Đại Lưu, vụ này rốt cuộc là thế nào? Hẳn xem như là phòng vệ đi.” Thước Nhạc đã gọi điện thoại nói trước với anh rồi. Khúc Phàm không lo việc này sẽ gây ra ảnh hướng xấu.

Lưu Minh vừa hoàn hồn lại, sắc mặt đỏ lên nói lắp “Khúc ca, việc này có chút phiền phức, ba người đó có một người bị thương bên trong, một người gãy xương bả vai, một người gãy xương sườn, thương khá nặng, phòng vệ thì hơi quá.”

Khúc Phàm mị hí mắt, “Ba kẻ đó là du thủ du thược trên đường, trước đây gây án không ít, khẳng định không quá sạch sẽ.”

Lưu Minh bất đắc dĩ nhìn Khúc Phàm, không nói thêm gì, tra thôi, những kẻ du thủ du thực như chúng, án lớn không có án nhỏ nhiều vô cùng, toàn bộ gộp lại cũng đủ tám mười năm.
Bình Luận (0)
Comment