Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 31

Thứ bảy, tiễn nhóm bạn thân của Khúc Phàm, chủ nhật mấy bạn học cùng phòng ngủ của Thước Nhạc liền gọi điện tới nói mọi người thật vất vả mới kiếm được ngày nghỉ, vừa lúc muốn tụ tập, Thước Nhạc nghĩ bọn nhỏ đều ở nhà, cha mẹ đến Khúc gia chắc đến muộn cũng không về, vậy thì cứ mời mấy bạn học đến nhà chơi đi, bọn họ chơi với nhau cũng sắp tám năm, quan hệ đều rất tốt, cũng không cần phải che dấu gì cả, kết giao bằng hữu là chuyện cả đời, vài người này cậu rất tin tưởng.

Sinh viên trong lớp của bọn họ được phân đến năm cơ sở phụ thuộc bệnh viện, đi theo các thầy hướng dẫn khác nhau, so sánh ra thì Thước Nhạc có điểm tốt hơn, thầy hướng dẫn cho thời gian nghỉ rất dài, còn cho cậu thêm thời gian viết luận văn, đương nhiên điều này cùng với nghiệp vụ vững chắc của Thước Nhạc có liên quan, hiện tại cậu ở khoa ngoại não, đãi ngộ vân vân trên cơ bản giống với bác sĩ, người khác tất nhiên có thể không tốt lắm, như Phương Dương cùng Khương Sâm bị phân đến cơ sở ba, thầy hướng dẫn của bọn họ có chút nghiêm khắc hơn, dịp nghỉ tết cũng chỉ cho nghỉ ba ngày, so với những người khác cũng ít hơn. Hôm nay được một ngày nghỉ, có thể cùng nhau tụ hội cũng không dễ dàng.

Vừa gọi điện xong, không lâu sau, năm người Vương Tôn, Phương Dương, Khương Phong, Khương Tân, Lý Duy Gia đi đến cửa nhà bọn họ, nhưng nhìn thấy đại môn rộng lớn kia thì lại ngập ngừng không dám vào.

Thước Nhạc nhận được điện thoại đi tới cửa, “Sao không vào đi, đi qua đi lại trước cửa làm gì?”

“Ai nha, nhà cậu đây là đại viện nhà cao cửa rộng nên không dám vào đó, bạn thân a, bạn quả thật rất biết che dấu đó.” Phương Dương cười hì hì nhìn ngó xung quanh.

“Đúng vậy, đến Yến Kinh nhiều năm như vậy, vẫn muốn đi thăm quan khung cảnh tứ hợp viện đặc sắc nơi này, nhưng mấy nơi mà tớ từng đi qua, không nơi nào giống được như nhà cậu, rất kinh điển.” Khương Tân mang vẻ say mê nói.

Vương Tôn cười nói, “Cảm giác như mình xuyên về thời Thanh ấy.”

Mấy người đi qua hai viện, đám nhỏ ở trong sân chơi đùa với Lam Tử, năm ngoái, Lam Tử ồn ào đòi ấp trứng, Thước Nhạc cùng Khúc Phàm đến chợ chim dạo vài ngày, vẹt lam tử không tìm được, đành mua trứng của vẹt xám, đã ấp nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng nở, vẫn luôn đặt trong không gian, hai con vẹt xám, một con kêu Đại Bụi, một con kêu tiểu Bụi, hiện tại cũng đã lớn, rất hoạt bát, Lam Tử bây giờ mỗi ngày đều chăm sóc cho hai con, tính cách cũng chín chắn hơn đôi chút.

Hôm qua, cậu thả mấy chú vẹt ra, bọn nhỏ hiện đang chơi vây quanh đám vẹt.

Khúc Phàm bước từ Đông sương ra, bạn học của Thước Nhạc tới tất nhiên phải thể hiện tốt một chút, hắn đang làm bánh chẻo đâu.

Mấy người nhìn thấy Khúc phàm thì sửng sốt, người này nhìn thật quen nha. Thước Nhạc giới thiệu với bọn hắn, “Đây là Khúc Phàm, mấy cậu trước đó đều đã gặp qua rồi, anh ấy là vợ tớ.” Nói xong khiến cho mấy đứa nhỏ gào lên, Quả Quả Kỳ Kỳ cùng Tiếu Tiếu ôm chặt lấy cậu, ngay cả Phi Phi cũng bị Quả Quả kéo qua, ngồi trên xe đẩy vươn hai tay muốn được ôm. Cậu tiến lên bế Phi Phi lên, “Mấy đứa này là con tớ, Quả Quả thì các cậu đã biết, đây là Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu, còn nhóc này là Phi Phi.” Nói xong liền khẽ cười, cảm thấy mấy bạn học này của cậu như bị điện giật vậy, đều không nói lời nào.

Mấy năm đại học, Thước Nhạc vẫn luôn là trung tâm bát quái trong trường, về cơ bản thì hôm nào cũng có tin mới về cậu trên diễn đàn, chưa từng gián đoạn, thế nhưng mấy bạn học như họ đây cũng chưa bao giờ tin vào mấy tin đó, nhưng vào năm thứ tư đại học ấy, có một đàn em năm ba ở trên diễn đàn thảo luận nói nhìn thấy Thước Nhạc cùng một nam nhân ôm đứa nhỏ đi dạo phố, cử chỉ hai người rất thân mật, đàn em đó còn dùng di động chụp lại, có điều bức ảnh đó chụp ở khoảng cách khá xa, có chút mơ hồ, nhưng bọn họ đã quá quen thuộc nên vừa liếc mắt đã có thể nhận ra đó chính là Thước Nhạc, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ mơ hồ biết Thước nhạc có thể là gay, bọn họ cũng không để ý lắm. Loại chuyện thế này hiện tại đã thoáng hơn, lề lối xã hội đã thả lỏng, năng lực tiếp nhận của mọi người cũng rất cường đại.

Bọn họ đều biết Khúc Phàm, từ lần phát sinh án mạng trong trường học năm ấy, Khúc Phàm đi điều tra án bọn họ đều đã thấy qua, hơn nữa Khúc Phàm cũng từng đến trường đón Thước Nhạc, mọi người cũng đều biết, nhưng hai người chênh lệch tuổi nhiều như vậy, không nghĩ rằng hai người có thể phát triển đến mức này, không hề giống với những gì bọn họ từng nghĩ, cả đám bọn họ đây còn chẳng biết được một nửa còn lại đang ở nơi nào, người ta thế nhưng đã có thể ổn định cuộc sống gia đình, còn có đến bốn đứa con. Điều này rất không có thiên lý a. Hơn nữa, hai người bọn họ thoạt nhìn thật xứng đôi.

Thước Nhạc biết trong nhất thời bọn họ cũng chưa kịp tiếp nhận, trao Phi Phi cho Quả Quả, xoay người nói với Khúc Phàm, “Làm chút bánh chẻo đi, chờ lúc bọn họ về thì mang theo, thức ăn trong bệnh viện ăn nhiều cũng chán. Em mang bọn họ vào trong sân đi dạo một chút.”

Khúc Phàm nở nụ cười, “Anh cũng đang muốn hỏi em đó. Đợi lát nữa làm thêm hai ổ, trong tủ lạnh thì để mẹ anh cầm đi, bọn họ đến bên kia hấp ăn.”

“Được, anh đi băm thịt ướp gia vị trước đi.” Xoay người lại nhìn mấy người bạn học, “Đi nào, tớ mang các cậu đi dạo trong vườn một chút.”

Vẫn là Khương Tân lấy lại tinh thần đầu tiên, giơ ngón cái lên, “Đi thôi Thước Nhạc, tớ cũng ăn rồi.” Mấy người khác cũng gật gật đầu, nhìn người ta mà xem, không chậm trễ việc đến trường, trong bệnh viện cũng như cá gặp nước, ngay cả đãi ngộ cũng tốt, thử nói xem trong đám bác sĩ thực tập như bọn họ có ai thanh nhàn được như vậy, những mặt khác thì khỏi nói nữa. Trong cuộc sống cũng không có chuyện gì phải u sầu, lão bà đứa nhỏ bếp sưởi màn giường đều có, đương nhiên lão bà này là nam, nhưng người ta cũng rất quang minh chính đại, có vẻ cha mẹ cũng đồng ý rồi. Người so với người tức chết người đó, có thể không phục được hay sao.

Đi theo Thước Nhạc dạo một vòng, trong mắt mấy người tràn ngập hâm mộ, bọn họ đều không phải người Yến Kinh, tuy nói rằng còn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp bác sĩ, nhưng hai chuyện lớn công việc cùng mua nhà cũng chưa có tin tức, công việc còn tốt chút, về cơ bản đều có thể ở lại những bệnh viện phục thuộc của Hoa Cảnh, nhưng nếu như muốn trở thành bác sĩ điều trị thì phải mất rất lâu nữa, hiện tại giá phòng ở tại Yến Kinh càng ngày càng cao, cho dù nhận được sự giúp đỡ từ gia đình thì muốn mua được nhà ở cũng phải đi vay, nhìn thấy tứ hợp viện tinh mỹ như vậy khiến cho họ không thể không hâm mộ, hơn nữa nhìn thấy gia đình người ta hòa thuận vui vẻ, cảm thấy kết hôn cũng là một chuyện rất tốt, có phải chăng cũng nên tìm một cô gái để kết hôn hay không?

Cứ như vậy mấy người ăn chơi một ngày, đều vô cùng vui vẻ mang theo sự xúc động rời đi.

Cứ như vậy qua thêm hơn một tháng nữa, năm mới cũng đã thành năm cũ, cuộc sống của họ lại dần quay lại quỹ đạo, tháng ba, Thước Nhạc cùng Từ giáo sư làm mấy cuộc giải phẫu, công việc cũng dần bận rộn, tháng tư quay lại trường học, chuẩn bị bảo vệ luận văn, tháng năm tham gia cuộc thi viết luận văn bác sĩ, tháng sáu mới chính thức được giải phóng, công cuộc học tập y học lâm sàng trong tám năm cuối cùng cũng kết thúc.

Chuyện công việc của Thước Nhạc, về cơ bản đã được ấn định rồi, theo Khúc Phàm tới phòng y tế của Cục Đặc vụ nhìn qua, Thước Nhạc cuối cùng cũng đặt quyết tâm, tới Cục Đặc vụ, chủ yếu bởi vì phòng y tế của Cục Đặc vụ có thể gặp được không ít dị năng giả, giúp đỡ nhiều trong việc nghiên cứu dị năng cùng tu luyện, cậu nghĩ Khúc Phàm đã bắt đầu tu chân, bọn nhỏ hẳn cũng sẽ bước lên con đường này, cậu nếu không thể tu luyện, vậy thì nghiên cứu một chút việc tu luyện cùng dị năng, sau này có thể giúp đỡ họ đôi chút. Hơn nữa phòng y tế của Cục Đặc vụ cũng có công việc bên ngoài, có quan hệ hợp tác với mấy bệnh viện quân y, hàng năm còn được phái đến công tác tại các bệnh viện đó, cũng có thể tích lũy được không ít kinh nghiệm làm việc. Đương nhiên, cậu đến Cục Đặc vụ trước hết là muốn giúp đỡ xây dựng vườn cây.

Chuyện ở Cục Đặc vụ đã xác định xong, hồ sơ cá nhân của Thước Nhạc cũng đã chuyển qua đó, tư liệu thân phận cũng đã ổn thỏa, nhưng cậu cũng chưa vội đi làm, mà xin nghỉ ngơi một tháng. Bởi đóa hoa sen thứ tư trên người cậu sắp nở, hiện tại cậu đều phải ngủ đến mười mấy tiếng, đóa sen lần này có chút khác biệt, chỉ sợ có điều không ổn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment