Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 35

“Bác dĩ Thước, đây là giấy chứng nhận cùng thẻ của cậu, hiện tại tôi mang cậu đi thăm quan căn cứ, về sau cậu sẽ làm việc ở đây.” Diệp bí thư giao túi hồ sơ cho Thước Nhạc, đẩy đẩy kính mắt, quan sát người trước mắt, quả thật là người xuất sắc, thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi, vẻ ngoài tuấn mỹ, dung nhan hắc bạch phân minh tựa như bước ra từ trong tranh thủy mặc, khí chất sạch sẽ thản nhiên, ánh mắt bình thản tạo hảo cảm cho người khác, bọn họ làm trong ngành đặc thù nên hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều người đặc biệt, mặc kề là người tu luyện tinh thần lực hay ty luyện chân nguyên, cũng giúp thân thể có chút ưu biệt, nhưng trên người bọn họ luôn mang theo chút yêu dị, không có được sự thản nhiên như người trước mắt này.

Thước Nhạc tiếp nhận hồ sơ, khẽ cong môi cười một chút nói, “Vậy làm phiền Diệp bí thư rồi, sau này còn cần ngài chiếu cố nhiều.”

Diệp bí thư đứng sau bàn đi tới khoát khoát tay, “Phiền toái gì đâu, sau này nếu có chuyện gì cứ nói với tôi, quan hệ của tôi với Khúc đội trưởng không tồi, chuyện của hai người tôi cũng rất rõ ràng, chúng ta cũng đừng khách sáo làm gì, lại nói, cậu sau này thuộc ngành trang bị, cũng không có ai dám làm khó cậu, có điều tính cách mấy người trong căn cứ chúng ta có chút đặc biệt, sau này tới phòng y tế có thể sẽ gặp, không để ý đến bọn họ là được.” Khúc Phàm thân là một “người thường” ở trong Cục của họ có thể lên tới chức đội trưởng khu vực là vô cùng tài giỏi, huống chi đám người dưới tay hắn cũng bị hắn thu phục đến ngoan ngoãn, rất hiếm thấy, trong lòng hắn (Diệp bí thư) cũng rất khâm phục, bản thân hắn cũng là người thường tất nhiên biết người thường ở nơi này làm những công việc này là khó khăn đến mức nào, Khúc Phàm bình thường cũng giúp đỡ hắn không ít, Diệp Kình biết quan hệ của hai người tất nhiên sẽ nói rõ ràng cho cậu về những việc trong căn cứ, miễn để khi cậu làm việc sẽ xảy ra chuyện.

Vừa nghe Diệp bí thư căn nhằn liên miên, vừa quan sát hoàn cảnh trong căn cứ, nơi đặt căn cứ cách nội thành rất xa, buổi sáng lái xe cũng phải mất nhiều giờ, ở sâu trong rừng, hoàn cảnh địa lý không tồi, tìm được ở Yến Kinh một hoàn cảnh tự nhiên như vậy cũng không dễ gì, khi tiến vào cũng rất khó khăn, có đến mười trạm gác, Khúc Phàm bởi vì không ở nơi này, nên sáng nay đưa cậu lại đây rồi trở về. Nơi này không có kiến trúc cao tầng gì, nhà lầu cao nhất chính là tòa nhà hành chính, chỉ có năm tầng, bởi vì ở sâu trong rừng, phòng ở rất thưa thớt, hai người đi về phía tòa nhà hành chính, một buổi sáng mới thăm quan chưa được một nửa nơi này. Thật sự quá rộng, còn chưa đi vào xem xét bên trong đâu, nhưng Thước Nhạc cũng đã nhận ra, nơi này quả nhiên là một căn cứ bí mật, ngoài mặt thì nhìn có vẻ thuộc về một quân khu, trong ngoài khác biệt, có rất nhiều nơi với quyền hạn của cậu còn chưa thể tiến vào, rất nhiều kiến trúc mới nhìn tưởng một tầng, hai tầng những thực tế còn được xây dựng sâu dưới lòng đất, hoặc sâu trong núi, nếu không phải cậu có thần thức cường đại, chỉ sợ cũng không biết.

“Chúng ta đi ăn cơm trước, chiều tôi lại mang cậu đi tới sở nghiên cứu, viện trưởng phụ trách sở nghiên cứu sáng nay có việc, vừa lúc chiều nay đi gặp luôn, công việc cụ thể của cậu sẽ do ngài ấy an bài.” Hắn chỉ quản lý phương diện hành chính, công việc cụ thể của Thước Nhặc hắn thật sự không nắm rõ.

Hai người đi vào căn tin, sáng nay khi đi thăm quan, không thấy bao nhiêu người, nhưng đi vào trong căn tin thấy thật nhiều người, căn tin chiếm diện tích trên mặt đất rất lớn, rất giống với suy nghĩ của cậu, bên trong vô cùng sạch sẽ, hơn nữa rất hiện đại hóa, ở giữa đặt từng dãy từng dãy bàn dài, được làm bằng kim loại màu trắng sáng bóng, bàn đều được cố định trên mặt đất, đối diện cửa ra vào là một loạt cửa sổ, không ít người đứng xếp hàng lấy thức ăn, Thước Nhạc cùng Diệp bí thư đi vào, ven đường thấy mọi người nhìn cậu vài lần, cậu có thể cảm thấy được đây đều là những ánh mắt đánh giá, thậm chí còn có tinh thần lực bồi hồi trên người cậu. Cậu không phản ứng, Khúc Phàm từng nói qua, hắn không cách nào cảm giác được tinh thần lực trên người Thước Nhạc, nếu không phải hai người quá thân thiết chỉ sợ không thể nào phát hiện tình trạng thân thể cậu, cho nên cho dù biết cậu là dị năng giả hệ thực vật, phía trên cũng không để ý, bởi bọn họ không cảm giác được sự cường đại của cậu. Thước Nhạc những thật ra biết rõ tình huống của mình, bởi vì hoa hợp thành một thể với chủ thể hoa sen, cậu rất gần với tự nhiên, cậu không thể tu luyện giống như Khúc Phàm, thậm chí không thể tu luyện như người bình thường, phương pháp tu luyện của cậu hiện tại rất giống như cách thực vật quang hợp, tuy rằng chậm chạp nhưng vững vàng, cứ tu luyện như vậy chưa tới một tuần, không phát hiện khác biệt nhưng lại càng thêm che dấu hơi thở của cậu, giống như một người thường. Dù sao những người này cũng không thể đoán ra được gì, chính cậu cũng chẳng cần biểu hiện, cậu tới nơi này vốn lấy thân phận của nhân viên kỹ thuật.

Bưng thức ăn đến cạnh bàn thì những ánh mắt thăm dò cũng thu hồi, nhưng những ánh mắt nhìn cậu vẫn không ít, dù sao nơi này của bọn họ có quá ít gương mặt mới, huống chi những người giống như Thước Nhạc, ừ, là mỹ thiếu niên thanh xuân, hoặc là mỹ thanh niên, mọi người tất nhiên cảm thấy hứng thú hơn nhiều.

“Ui, Diệp Kình, ai vậy nha, mới tới hả?” Thức ăn ở nơi này không tồi, phần lớn là rau dưa do cậu cung cấp, trong lòng đang hơi ngạc nhiên, chợt nghe thanh âm từ phía đối diện truyền đến.

Thước Nhạc nâng mắt lên nhìn, một thanh niên mặc áo da màu đen cà lơ phất phơ đứng đối diện, mùa hè nóng như vậy mà mặc áo da, không bệnh đó chứ?

“Viêm Tinh, đây là đồng chí mới đến, bác sĩ Thước Nhạc không cùng một dạng với các cậu, khách khí chút.”

Viêm Tinh nhíu nhíu hàng mi đẹp, dường như có chút ngoài ý muốn, “Chào bác sĩ Thước, tôi là Viêm Tinh thuộc bộ tác chiến, sau này còn cần cậu chiếu cố nhiều.” Vươn tay.

Không khí trong căn tin hơi thay đổi, những ánh mắt làm càn có chút thu liếm, bác sĩ là một chức nghiệp đặc thù, đặc biệt đối với những người như bọn họ vậy.

Trong lòng có chút buồn cười, trên mặt lại không thể hiện gì, chỉ mìm cười bắt tay với hắn, làm như không cảm giác được từ nơi bàn tay truyền đến chút thăm dò, “Xin chào.” Loại tình huống này Khúc Phàm đã nói qua với cậu.

Thước Nhạc đang ăn cơm thì cảm thấy một chút hàn khí, vừa ngước mắt lên, Viêm Tinh ở đối diện cầm một chiếc thìa được tạo thành từ băng, bên trên tỏa ra hàn khí, khi thìa đưa vào trong bát canh nóng hầm hập, rất nhanh xuất hiện một lớp sương mỏng, Viêm Tinh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, há to mồm ăn, mắt còn không quên nhìn về phía cậu.

Nuốt cơm trong miệng xuống, “Ăn cơm lạnh không tốt cho dạ dày.” Mặt người đối diện cứng đờ, quả thực ăn mấy thứ lạnh thì không tốt cho thân thể, nhìn người này mà xem, lạnh đến mức cơ thể cũng cứng luôn rồi.

Ăn xong một bữa cơm tiềm ẩn biết bao mũi nhọn, Thước Nhạc theo Diệp bí thư tiến vào sở nghiên cứu, nơi nghiên cứu được đặt tại một bên núi, núi về cơ bản bị đào rỗng, bên trong hình thành không gian rộng lớn, đó chính là sở nghiên cứu của Cục Đặc vụ. Quy trình tiến vào nơi này càng thêm nghiêm ngặt, hai người vừa tiến vào bên ngoài đại sảnh, Diệp bí thư gọi điện thoại, không lâu sau, từ bên trong đi ra một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.

“Diệp bí thư, cậu ta là bác sĩ Thước.” Dùng ánh mắt đánh giá Thước Nhạc một chút, khẽ gật đầu.

Diệp bí thư giới thiệu chút, “Đây là bác sĩ Thước mới tới, thủ tục tôi đều làm xong rồi, công việc của cậu ta còn cần Trương viện trưởng sắp xếp.”

Quay đầu nói với Thước Nhạc, “Đây là phó viện trưởng sở nghiên cứu, đồng chí Trương Chí Quốc. Công việc của cậu sẽ do ngài ấy sắp xếp.”

“Được, cậu mau đi đi.” Nói xong cũng không nhìn Diệp bí thư, nói với Thước Nhạc, “Hoan nghênh bác sĩ Thước đến sở nghiên cứu. Chúng ta vào đi thôi.”

Trương viện trưởng giống như có hơi lãnh đạm, có điều những gì cần nói cũng nói hết, “Cậu là bác sĩ khoa lâm sàng.”

Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Đúng vậy, tháng sáu vừa rồi mới đạt được học vị bác sĩ.”

“Chuyên môn của cậu tuy là y học lâm sàng, nhưng hiện tại cậu chưa thể tới phòng y tế, chúng ta hiện tại cần mượn tới dị năng hệ thực vật của cậu. Phòng nghiên cứu cũng có mấy phương hướng nghiên cứu, nghiên cứu về thực vật do Trình viện sĩ phụ trách, cũng tìm hiểu về rất nhiều phương diện, hiện tại việc nghiên cứu có chút đình trệ, rất nhiều loài thực vật không thể sinh sôi nảy nở, khiến chúng ta khuyết thiếu rất nhiều nguyên liệu, cho nên muốn mượn dùng năng lực của cậu để xây dựng một vườn cây.” Nói xong nhìn nhìn, trong lòng thế nhưng vẫn còn chút hoài nghi, không biết rốt cuộc năng lực của hắn như thế nào.

Thước Nhạc gật gật đầu, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, cậu hiện tại đã không còn lo lắng chuyện thực lực thật sự của mình sẽ bị phát hiện, cậu hiện tại còn càng hiểu thực vật hơn so với dị năng giả hệ thực vật chân chính, thậm chí trí nhớ truyền thừa mà cậu có được có được càng nhiều tri thức về thực vật hơn bất kỳ kẻ nào, ở phương diện thực vật học, bất kỳ thực vật học gia nào trên thế giới cũng không biết nhiều như cậu. Nếu ước nguyện ban đầu khi tiến vào Cục Đặc vụ là vì trốn tránh những hỗn loạn bên ngoài, vậy hiện tại, Thước Nhạc đã thật sự muốn ở trong này một thời gian, nơi này rất thích hợp để cậu nghiên cứu một vài thứ.

Cậu cùng Khước Phàm đã có chúng nhận thức, trước kia không thích tiến vào nơi này bởi vì lực lượng của hai người không đủ, có vài việc không thể do bọn họ khống chế, bọn họ cũng không có cách nào khống chế, mà hiện giờ, bọn họ lại hoàn toàn khách trước, không nói tới tu vi hiện tại của Khúc Phàm, mà năng lực tự bảo vệ mình của Thước Phàm cũng không còn là vấn đề, huống chi, chỉ cần thời gian một nă, Khúc Phàm đã có thể tiến đến một tầng cao mới, cho đến lúc này, trời đất bao la nhưng nhìn khắp vòm trời này còn chưa có điều gì có thể ảnh hưởng đến bọn họ. Chính bởi vậy tâm lý Thước Nhạc cũng có chút biến hóa, không còn thái độ cho có lệ, cậu thật sự muốn làm một vài việc, dựa theo suy đoán của hai người, chỉ cần tu hành bình thường, hai người sống đến mấy trăm tuổi cũng không thành vấn đề, nếu đã như vậy, cũng không thể cứ bỏ phí thời gian đó, hai người vẫn còn những mối quan hệ giữa người với người, cho dù là Khúc Phàm luôn được giáo dục tư tưởng yêu nước, hay Thước Phàm sau khi có được truyền thừa vẫn rất có cảm tình với quốc gia này, cho nên nếu hành trình cuộc đời kéo dài đến như vậy, thì dành ra một khoảng thời gian sống cuộc sống của người bình thường, vừa lúc có thể cống hiến đôi chút cho quốc gia. Sau này nếu thật sự không muốn làm nữa, cứ vậy rời đi thì được, tin tưởng vào thời điểm đó, dựa vào năng lực của hai người không ai có thể giữ bọn họ lại.

Trương viện trưởng đột nhiên nhớ tới điều gì, ngừng lại một chút, “Tôi nhớ rõ trong nhà cậu còn có con nhỏ phải không? Chờ cậu chính thức bắt đầu làm việc, cứ đi qua đi lại như vậy sẽ không tiện, bên này chúng ta có khu người thân, cũng có trường tiểu học cùng nhà trẻ, cậu có thể đem con đến gửi ở đây, nhà ở luôn có sẵn. Dù sao Khúc Phàm cũng có thể tùy ý ra vào, ở luôn trong này cũng càng thêm tiện lợi, đương nhiên đây cũng chỉ là đề nghị của tôi, cậu tự mình suy nghĩ nhé.”

Thước Nhạc cười cười, “Chúng tôi sẽ suy nghĩ.” Lúc trước hai người còn tưởng rằng cậu sẽ bị phân đến sở nghiêm cứu bên ngoài, không ngờ sáng nay gọi điện bảo cậu đến nơi này, tuy rằng nơi này tốt hơn bên kia rất nhiều, nhưng lại không tiện về nhà. Việc này đúng là đã tốt còn tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment