Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 7

Ngày thứ ba trong kỳ nghỉ tết nguyên đán, Thước Nhạc tham gia hôn lễ của Chu Bình và Tôn Kỳ, từ chuyện của Trương Thiến, cậu không còn tham gia họp lớp, không còn hứng thú, nhưng lần này Tôn Kỳ và Chu Bình tự mình tới bệnh viện gửi thiệp mời, cậu không thể không đi, vài năm nay chũng chỉ có Tôn Kỳ và Chu Bình là hay gặp cậu, ai bảo người ta làm về hộ khẩu đâu, tốt nghiệp xong vừa đi làm thì vô tình gặp Khúc Phàm, tình cờ là một lần đi dạo với Khúc Phàm thì bị hai người gặp, đương nhiên càng ngày càng thân. Hơn nữa không còn gặp nhiều bạn học, tốt nghiệp xong có thể ở lại Bắc Kinh cũng chỉ có vài người.

Lễ hôn cử hành tại khách sạn Shangri-La quận Hải Điến, lúc Thước Nhạc đến đã có không ít người, cậu mặc một chiếc áo khoác xám, quần jeans đen, giày cùng màu, cộng thêm dung mạo xuất sắc khiên mọi người chú ý. Không chờ cậu tìm được người quen, Phạm Tây Tây (nhân vật này cũng được đổi cách gọi ở tập này, tập trước là Phạm Thiến Thiến) ở cửa đã tới trước mặt cậu “Thước Nhạc…ai da, sao càng ngày cậu càng đẹp vậy chứ, nói với mình coi có bí quyết gì vậy.” Ngữ điệu khoa trương, sự kinh ngạc trong ánh nhìn, người này thay đổi quá lớn.

Thước Nhạc cười, “Mình sao dám nhận, Tây Tây cậu mới càng ngày càng đẹp.”

“Dối trá. Cậu đang châm chọc mình à, so với cậu mình như rớt trong hố bùn vậy.”

Thấy tích cách của Tây Tây vẫn rộng rãi “Mọi người lớp chúng ta có ai tới, đã lâu rồi không gặp.”

Tây Tây kéo tay cậu “Đi mình mang cậu qua. Cũng không có mấy người ở lại Bắc Kinh.”

Hôm nay tổng cộng hai mươi bàn, đi tới bên trái đại sảnh, Thước Nhạc thấy vài khuôn mặt quen thuộc, Tạ Minh, Trương Húc, Trương Du, Phương Cường, Lâm Nhị, Phạm Tây Tây và hai người kết hôn hôm nay, lúc đầu đi học tại Bắc Kinh hơn hai mươi người giờ chỉ còn những người này ở lại, những người khác có người về quê có người tới thành thị khác, dù sao Bắc Kinh càng ngày càng khó sống.

Mọi người thấy Thước Nhạc, ánh mắt đều khác, cậu thay đổi quá nhiều, bọn họ có thể khẳng định, nguyên lai bạn cùng lớp nhìn thấy cậu trên đường cũng không nhận ra, năm đó bọn họ họp lớp Thước Nhạc đã làm mọi người ngạc nhiên, bốn năm năm không gặp, ngay cả khí chất của cậu cũng thay đổi, kỳ thực việc này cũng không thể trách Thước Nhạc, đóa hoa sen thứ nhất khiến thân thể của cậu được cải tạo, cơ thể của cậu thay đổi thoát thay chuyển cốt, đóa hoa sen thứ hai lại cải biến tinh thần lực của cậu, làm khí chất của cậu thay đổi, vả lại mỗi lần có thai cậu cũng trải qua khảo nghiệm như chết đi sống lại.

Linh khí trong đóa hoa sen thứ nhất trong không gian rất nhiều, chưa nói bản thân hoa sen cũng sinh ra linh khí, mà qua hàng triệu năm tích trữ linh khí, cậu tới giờ vẫn bị động hấp thu, dùng bao nhiêu bổ sung bấy nhiêu, chuyện này mãi tới khi cậu có con mới thay đổi, số lượng lớn linh khí qua thân thể cậu cung cấp cho thai nhi, mỗi một tế bào của cậu đều được linh khí tẩy rửa. Cứ thế, thân thể tự nhiên trở nên hoàn mỹ, cũng may linh khí không thể cải biến gien của cậu, dụng mạo không thay đổi quá lớn. Tướng do tâm sinh, lời này rất chính xác để nói về Thước Nhạc, lúc này nhìn cậu đạm nhiên thanh thản, nhàn xem trước đình hoa nở hoa tàn, tĩnh xem xa xa sóng lên sóng xuống, nếu không phải trên người cậu còn lộ ra một ít thân hòa, sợ là bị người xem như một người thoát tuc, không ăn khói lửa nhân gian.

Chào hỏi bạn học, mọi người ngồi xuống, Thước Nhạc ngồi cạnh Tạ Minh và Trương Du. Mọi người nhìn đều trưởng thanh, vốn cậu đi học sớm, so với bạn học nhỏ hơn một hai tuổi, học y tám năm, những người khác cũng ra trường đi làm vài năm rồi.

“Thước Nhạc, gần đây thế nào, còn ở bệnh viện trực thuộc Hoa Cảnh sao? Tốt nghiệp định đi đâu?” Tạ Minh cũng là bạn học còn liên lạc nhiều với cậu.

“Ừ, vẫn còn, tốt nghiệp xong chắc cũng vẫn ở bệnh viện trực thuộc.”

“Ai da, trong lớp chúng ta tính ra Thước Nhạc là tốt nhất, vừa tốt nghiệp đã là bác sĩ, tiền đồ vô lượng, không giống bọn mình mệt sống mệt chết, mỗi năm chỉ kiếm được một hai trăm vạn. Ai được rồi, Thước Nhạc cậu làm bác sĩ ở bệnh viện có phải mỗi ngày đều có thể nhận phong bì không? Bác sĩ mà không nhận phong bì thì cũng không kiếm được bao nhiêu rồi.” Trương húc tựa ghế nhìn Thước Nhạc cười lạnh nói, lúc trước vì Trương Thiến, quan hệ với Thước Nhạc đã không tốt, người này lòng dạ hẹp hòi, từ khi Thước Nhạc tới mọi người trên bàn ánh mắt đều tập trung vào cậu, trong lòng khó chịu.

Thước Nhạc không nhìn hắn, quay sang con gái nhỏ của Trương Du, cô bé một tuổi, béo mập đáng yêu, “Bảo bối tới đây, chú ôm một cái nào.” Vỗ tay ôm cô bé từ lòng Trương Du.

Trương Du nhìn phi thường kinh hỉ “Cục cưng nhà bọn mình trừ người trong nhà ai cũng không cho ôm, không ngờ lại rất có duyện với cậu.”

Thước Nhạc thành thạo ôm cô bé, “Mình luôn rất có duyên với con nít.” Con gái thật tốt, rất ngoan, không giống mấy tiểu tử da dầy nhà mình, không người nào bớt lo, có lẽ quay về cùng Khúc Phàm tiếp tục cố gắng.

Trương Húc thấy Thước Nhạc không phản ứng hắn, càng thêm tức giận “Xem cái đầu thối của ta, Thước Nhạc người giờ là bác sĩ thực tập đúng không, còn chưa có tiền lương đi. Vậy từng tháng phí sinh hoạt còn tốn không ít nhỉ. Kỳ thực làm bác sĩ cũng không có gì tốt, từng tháng chỉ có chút tiền lương, phỏng chừng làm vài năm cũng chưa chắc đủ tiền mua nhà.”

Tạ Minh không quen nhìn vẻ mặt hắn “Trương Húc, nói nữa thì không vui rồi. Chúng ta tới tham gia lễ cưới, cậu hết tiền lương tới nhà ở có tục tằng hay không.” Người này ỷ vận khí tốt, công ty lương cao, chẳng phải cũng đều là làm công cho người khác sao chứ.

“Ngươi thì không tục tằng, suốt ngày tìm người đầu tư, cái gì bỏ đi bộ lọc bảo vệ môi trường, ta thấy ngươi sớm từ bỏ đi. Ai rảnh rỗi đi lắp thứ đó, vẫn là câu nói trước đó, ngươi nếu đi ra, ta xếp một vị trí cho người ở Hoàn Vũ Quốc Tế, dù sao ta cũng là một quản lý, việc này vẫn làm được, tuy đãi ngộ không thể so với ta, nhưng mỗi năm cũng có thể kiếm tám mươi một trăm vạn. So với một tháng một vạn tám ngàn tốt hơn nhiều.” Trương Húc nói xong nhìn Thước Nhạc, thấy cậu sửng sốt thì đắc ý.

Thước Nhạc xác thực sửng sốt, nhưng không phải vì bị tiền lương của Trương húc kinh sợ, mà là cậu nghe cái tên Hoàn Vũ Quốc Tế có chút quen thuộc, nhất thời cũng không nhớ là nghe ở đâu.

Tạ Minh trừng mắt “Bọn tôi thiết kế bộ lọc bảo vệ môi trường tuyệt đối là tiền đồ vô lượng, nếu không phải vì tài chính có chút vấn đề, giờ có lẽ đã nổi tiếng thế giới rồi. Giờ ở đây cũng chú ý bảo vệ môi trường, bộ lọc của chúng tôi có thể lắp ở bất kì địa phương nào, tương lai nhất định tươi sáng.”

Hừ…Trương Húc khinh thường bĩu môi.

Lúc này hôn lễ bắt đầu, cô dâu chú rể cử hành nghi thức kết hôn, nhìn khuôn mặt quen thuộc của cả hai, Thước Nhạc đáy lòng thành lòng chúc phúc, những người bạn thời cao trung có bảy tám đôi, nhưng có kết quả tốt chỉ có hai người bọn họ. Cậu đột nhiên nghĩ tới, mình và Khúc Phàm ở cũng nhau cũng sáu năm rồi, con cũng sinh ba đứa, cảm giác như đã làm bạn suốt đời rồi.

Cô dâu chú rể kính rượu nhau, vì mời đa số là đồng sự, cơ bản đều thuộc ban tư pháp, ai bảo cả hai đều học đại học chính pháp, không thể chậm trễ, chờ lúc tới bàn bọn họ đã là bàn cuối cùng. Chú rể mãi xin lỗi, có lẽ là uống nhiều, vốn một người thực nghiêm túc, giờ cũng nói rất nhiều, cô dâu thì tới chỗ bạn học cũ nghỉ chút, dáng tươi cười trên mặt không cứng ngắc như trước.

Chờ lúc tới trước mặt Thước Nhạc, Thước Nhạc đưa một đôi trang sức hồng ngọc loại nhu lão khanh chuẩn bị trước cho hai người, đương nhiên là bao trong một hộp nhung, người khác nhìn không biết thứ gì. Vừa rồi Tây Tây lôi cậu qua, cậu không kịp đặt vào hộp quà. Bình thường cậu rất ít tham gia hôn lễ, có cũng là hôn lễ của đồng nghiệp, đều thực tùy ý, như đồng nghiệp ở bệnh viện kết hôn, liền trực tiếp đưa tiền ở bệnh viện. Giờ là hôn lễ của bạn học cũ cậu cũng rộng rãi hơn, cuối cùng cũng phải nhờ Khúc Phàm cho ý kiến, mới chọn xong quà. Đồ trang sức bằng ngọc bích là vừa, có điều không thể chọn cái quá tốt, cẩn thận lựa chọn, cuối cùng Thước Nhạc chọn một đôi ngọc, chỉ là loại nhu, giá trị khoản hai nghìn nhân dân tệ, so với một hai bạn học đưa năm nghìn cũng không nhiều, nhưng dù là loại nhu, nhưng khối ngọc bích này là màu đỏ thẫm, cho dù là hình thức thế nước ánh sáng màu đều giống hệt nhau. Cũng là song sinh, nếu không phải chúng đối xứng nhau thì sợ là ai cũng không phân biệt được, đưa cho vợ chồng mới cưới rất thích hợp.

Người Trung Quốc chú ý hàm súc, lễ vật về nhà mới được xem, nên Tôn Kỳ nhận hộp nhung bỏ vào túi, lôi kéo bạn học cũ lâu ngày không gặp uống vài ly. Sau này về nhà xem cũng được hai vợ chồng yêu thích nhất.
Bình Luận (0)
Comment