*thường thì sẽ là lễ bái sư, tức là nghi lễ khi nhận thầy, nhưng ở đây chỉ là bán sư, tức là một nửa thầy, là thầy mà cũng không hẳn là thầy, nôm na là như vậy >.<“Em vì sao lại muốn bái anh làm thầy?” Thước Nhạc nhìn tiểu Nam, hỏi.
Tiểu Nam nhìn Thước Nhạc, vò vò góc áo, ngồi lên ghế dựa bên cạnh, khuôn mặt vốn lạnh nhạt có chút bất an, “Khi em còn nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, bởi vì có tinh thần lực mạnh nên dường như có được ký ức từ khi được sinh ra. Thời điểm đó, em vẫn chưa hiểu được những ký ức này biểu hiện điều gì, sau này lớn lên mới dần hiểu được. Cha mẹ em vì muốn sinh một người con trai để kéo dài hương hỏa nên mới vứt bỏ em, trong nhà đó vốn đã có hai người con gái, em trở thành dư thừa. Tuy nhiên, bọn họ cũng coi như đã hết lòng, không vứt em trên núi. Cuộc sống trong cô nhi viện cũng tốt lắm, mỗi đứa nhỏ đều được chăm sóc cẩn thận, nhưng rất cô đơn, không thể dựa vào bất kỳ ai. Khi em bốn tuổi mới phát hiện em không giống những người khác, lúc ấy vẫn còn nhỏ, không hiểu phải che dấu, bị những người bạn nhỏ xung quanh nhìn thấy, bọn họ vừa tò mò vừa sợ hãi, cô giáo trong viện cũng nhìn em bằng ánh mắt khác thường. Lúc đó thật sự rất rất cô đơn, nhưng mỗi ngày đều có cỏ nhỏ làm bạn bên người, rất an tâm. Sau đó lại tiến vào Cục Đặc vụ, học được cách khống chế dị năng của mình. Em thích chúng, chỉ có chúng mới không vứt bỏ em, luôn ở bên em. Chúng là bằng hữu là người thân là một nửa của em. Lần đầu tiên gặp thầy, em cảm thấy vừa thân thiết lại vừa e sợ, lại cho em cảm giác như của cha mẹ vậy, cảm giác có thể dựa vào đó là cảm giác mà em chưa từng biết đến. Trong vườn cây là nơi tu luyện tốt, thầy đưa cho chúng em bộ công pháp rất tốt, em cảm thấy dị năng của mình ngày càng mạnh, tri thức về tự nhiên hoàn toàn khác khiến em như bước vào một thế giới mới. Tuy nhiên, đúng là bởi vì hiểu, mới phát hiện bản thân thật nhỏ bé, mới hy vọng có thể theo thầy học tập.”
Thước Nhạc nhìn tiểu Nam, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cười cười, “Ý chí của em rất mạnh, hiếm thấy nhất là có thể hiểu được tự nhiên, trong số mấy người các em, cảnh giới của em là tiến bộ nhanh nhất. Anh cũng vẫn luôn xem xét các em, trong lòng anh, em là người rất thích hợp, nhưng em có biết rằng người tu hành không thể có quá nhiều tạp niệm không, con đường tu hành cũng không tốt như em vẫn nghĩ.” Thước Nhạc cười một chút, “Em có biết tình huống của em rất đặc biệt, anh không hy vọng đồ đệ của anh có quá nhiều rằng buộc.” Nghĩ nghĩ, lấy ra một khối ngọc giản trong không, chép lại đầy đủ bộ công pháp cô tu luyện kia vào bên trong, “Cho em vật này, có thể tu luyện đến đâu tùy thuộc vào bản thân em. Anh không thể thu em làm đồ đệ nhưng trước khi anh chưa rời khỏi căn cứ, em có gì khúc mắc có thể tới hỏi anh.” Nghĩ một chút, âm thầm khắc một tiểu trận pháp vào trong ngọc giản, trận pháp này không có tác dụng gì khác, chỉ có thể đảm bảo bản ghi chép này chỉ có thể có một người sử dụng, những người khác đều không thể.
Tiểu Nam ngẩng đầu nhìn Thước Nhạc, đứng lên, sau đó thân hình nhỏ bé trịnh trọng quỳ xuống, nâng hai tay tiếp nhận ngọc giản. Thước Nhạc không ngăn cản, coi như tiếp nhận lễ bái bán sư của cô, “Đứng lên đi, ngọc giản này cần sử dụng thần thức mới xem được, dựa vào năng lực hiện tại của em, chắc có thể xem đến cảnh giới thứ năm, nhưng dục tốc bất đạt*.” Hơi nhíu mày, cũng không sao cả, tùy cô thôi, hy vọng tiểu Nam không khiến cậu thất vọng.
*dục tốc bất đạt: nhanh quá thì hỏng“Cảm ơn sư phụ, con nhất định sẽ hết sức tu luyện.” Tiểu Nam cầm ngọc giản trong tay, hơi kích động, cô biết công việc của cô khiến sư phụ khó xử, nhưng như vậy cô đã thỏa mãn rồi.
“Ba ba” “Ba ba” “Chú ơi” Khúc Phàm lái xe vào vườn cây, thấy Thước Nhạc đứng trước vườn cây ngẩn người.
“Ha? Các con lại đây.” Bước lên xe, ôm hôn mấy bảo bối.
“Một mình đứng đó ngẩn người, đang nghĩ gì vậy?” Khởi động xe đi ra ngoài căn cứ.
“Hôm nay em nhận lẽ bái bán sư của tiểu Nam trong tổ đặc biệt. Cũng không biết làm vậy đúng không nữa.”
“Em không phải rất vừa ý em ấy sao? Cho dù nhận đồ đệ cũng chẳng sao đâu. Tuy rằng sư phụ như em thì có hơi trẻ, nhưng học thức của em hoàn toàn có thể nhận đồ đệ.” Sự thật là như vậy, Thước Nhạc sau khi có được truyền thừa, mỗi ngày dùng rất nhiều thời gian để tiếp thu những tri thức trong đầu. Có lẽ tu vi của Thước Nhạc không bằng hắn, nhưng về mặt tri thức thì lại vượt xa hắn. Hắn dốc lòng tu luyện, hy vọng nâng cao năng lực bản thân để có thể bảo vệ người nhà. Thước Nhạc lại coi trọng việc học tập, luyện khí luyện đan vẽ bùa, đó mới là mục tiêu của cậu. Cho nên thực lực Thước Nhạc tuy không mạnh, nhưng dạy một hai đồ đệ cũng không thành vấn đề.
“Chuyện khác không nói, nhưng thân phận em ấy rất đặc thù, cũng có chút kiêng dè. Mà thôi đi, làm cũng đã làm rồi.”
“Ha ha, em nha, sau này cứ tùy tâm mà làm là tốt rồi.”
Thước Nhạc quay đầu sang nhìn Khúc Phàm, cười, “Hôm nay tới vườn cây, em vốn kiểm tra xem những thực vật trong đó có thể thành yêu không. Anh đoán xem kế quả thế nào?”
“Làm sao?” Khúc Phàm thấy hứng thú, hỏi.
“Thực vật trong mấy nhà kính đều hơi biến dị, những thực vật này có năng lực thích nghi mạnh đã hoàn toàn thích ứng được hoàn cảnh hiện tại, trong đó thì cây tường vi gai vàng kia thế mà lại thích ăn thịt, ha ha, em cũng không biết nên nói gì nữa. Hạt giống những loại thực vật đó đa phần là hạt giống từ thượng cổ, được nuôi dưỡng từ trong không gian của em, thậm chí có mấy loại phải ngâm trong linh tuyền thật lâu mới sống được, những thực vật đó hoàn toàn không phục được đặc tính thời thượng cổ, rất kiên cường.”
“Thời kỳ đó có hoàn cảnh khắc nghiệt, cho dù là động vật hay thực vật đều có những biện pháp bảo vệ mình hơn so với bây giờ, huống hồ, những hạt giống đó vốn đã có năng lực sinh mệnh rất mạnh. Bản thân nó đã không thể phá hỏng rồi, nếu không em cũng không thể hồi sinh bọn nó. Cho nên dựa theo hoàn cảnh mà thay đổi cũng không kỳ lạ.” Nói xong cười cười, “Anh thấy chúng nó không thành yêu cũng tốt, miễn giống như mấy loại trong không gian của em kia, hoạt bát quá mức.”
Thước Nhạc mím môi cười, không nói, mấy loại thực vật trong không gian kia vừa sinh ra ý thức, trí lực giống như trẻ con vậy, bởi vì được nuôi dưỡng trong không gian Thước Nhạc nên giống như con của chính cậu, rất thân với cậu, những đối xử với Khúc Phàm lại khác, bọn chúng coi Khúc Phàm như bạn chơi cùng, cho nên chọc nghẹo hắn không ít, khiến hắn giờ không biết làm sao vào không gian nữa. Hắn hiện tại vô cùng mong chờ xem mấy thực vật trong không gian kia thành yêu sẽ ra sao, phải chăng sẽ thật sự có thể biến thành “người”.
Về nhà dùng xong cơm chiều, khi Thước Nhạc Khúc Phàm đang chuẩn bị tiến vào không gian hoàn thành nối gia viên của họ thì chú Tần lại đến, mang theo bái thiếp*.
*bái thiếp: là một tấm thiệp giới thiệu về bản thân được đưa cho chủ nhà khi bạn đến nhà họ, đây là truyền thống cổ của Trung Quốc.Thước Nhạc Khúc Phàm mở bái thiếp ra xem, “Tần Hạo Nhiên? Ai nha?” Bái thiếp rất truyền thống, được đặt trong hộp gỗ lim. Khúc Phàm cũng rất nghi hoặc, tìm tòi tư liệu về Tần gia trong đầu, “Tần Hạo Nhiên, lão lão thái gia của Tần gia, năm nay đã trăm tuổi. Ông ấy sao lại tới nhà chúng ta?”
Thước Nhạc đột nhiên nhớ tới, “Tần gia, ngày đó mừng thọ Chu gia gia không phải có một Tần gia lão thái gia sao, là ông ấy sao?”
“Không phải, đó là Tần Bỉnh Nghiệp, là con trai Tần Hạo Nhiên, là người lãnh đạo Tần gia bây giờ. Bỏ đi, dù thế nào, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.”
Nửa giờ sau khi bái thiếp được đưa đến, cha con Tần gia đến, Khúc Phàm lại nhận được cuộc gọi từ đơn vì, lên mạng nhận tài liệu, một mình Thước Nhạc đi ra ngoài tiếp khách. Khi cậu thấy lão gia tử Tần Hạo Nhiên thì lập tức hiểu vì sao, hơn nữa cậu cũng biết vì sao trong tiệc mừng thọ của Chu gia lại thấy lão gia tử Tần gia kia quen mặt như vậy. Tần Hạo Nhiên chính là ông lão mà ngày đó cậu cứu trước nhà hàng cơm Tây kia.
“Ha ha, bác sĩ Thước, hôm nay lão hủ lại đây là muốn tạ ơn cứu mạng tái tạo của bác sĩ Thước. Ngày ấy lão hủ sau khi được bác sĩ Thước cứu trị thì có chút thanh tỉnh, sau khi về đến nhà vẽ lại hình của bác sĩ Thước, để con trưởng của lão tìm kiếm, không ngờ rằng lại trùng hợp để nó thấy bác sĩ Thước trong bữa tiệc mừng thọ tại Chu gia. Bỉnh Nghiệp về nói lại với lão, cũng không thể điều tra tiên sinh được, chỉ hỏi thăm Chu gia một chút nên biết về tình huống của bác sĩ Thước.” Đoàn người đi vào chính sảnh tại tiền viện, thanh âm Tần lão gia gia sang sảng, ôm quyền giải thích còn nói tạ ơn, Tần lão gia tử từng gặp qua tại Chu gia kia đứng phía sau Tần Hạo Nhiên, vô cùng cung kính. Đôi cha con này nhìn có chút đảo loạn, lão thái gia trăm tuổi thoạt nhìn cũng chỉ sáu mươi tuổi, khuôn mặt vẫn hồng hào, mà Tần Bình Nghiệp lại mang bộ dáng bảy tám mươi tuổi rồi.
“Tần lão khách khí, làm bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của ta. Ta nghĩ ngày đó dù là ai làm bác sĩ cũng sẽ làm như vậy thôi.” Thước Nhạc khách khí nói.
Tần lão gia tử khoát tay, thành khẩn nói, “Bác sĩ Thước, cơ thể của lão lão biết, nếu không phải nhờ bác sĩ Thước, hiện tại lão chỉ sợ đã sớm mất, huống chi việc bác sĩ Thước cứu trị còn giúp lão đột phá mà bước vào tiên thiên, cho nên bác sĩ Thước có ân tái tạo với lão.” Không ai hiểu được đối với một võ giả thì bước vào tiên thiên có ý nghĩa đến nhường nào.
Thước Nhạc cũng không tiện từ chối, coi như tiếp nhận lòng biết ơn của ông lão.
“Bác sĩ Thước, hôm nay lão hủ còn có một chuyện nữa, mặt dày muốn nhờ.” Nói một hồi, Tần lão hơi ngượng ngùng mở miệng, “Aiz, y thuật của bác sĩ Thước cao minh, Tần gia lão vốn cũng là võ học thế gia, có điều thời kỳ kháng chiến vì chống giặc ngoại xâm mà tổn thất nặng nề, công pháp võ học cũng bị hủy, không đầy đủ. Hiện tại, Tần gia đã không thể xưng là võ học thế gia nữa. May mà, ba đời Tần gia xuất hiện người tài, con trai cả của Bỉnh Nghiệp, Văn Lân là thiên tài võ học, hai mươi bốn tuổi đã đạt kỳ Hậu Thiên, nhưng công pháp của Tân gia dù sao cũng không đầy đủ, cuối cùng Văn Lân khi đột phá thì đã thất bại, khiến toàn thân tê liệt. Ngày ấy lão hủ tẩu hỏa nhập ma được bác sĩ Thước cứu, chẳng những thân thể không ngại, mà tu vi cũng tăng nhanh đột biến. Hôm nay đến đây hy vọng bác sĩ Thước có thể cứu Văn Lân. Ba mươi năm nay, Văn Lân chẳng những tê liệt không thể nhúc nhích, mỗi ngày còn bị chân khí ăn mòn. Chúng ta cũng không mong Văn Lân khôi phục được công lực, chỉ hy vọng có thể giảm bớt thống khổ cho nó.” Tần lão nói xong, hai mắt đỏ đục ngầu.
Tần Bỉnh Nghiệp nhớ tới sự thống khổ của con, đau lòng không thôi.
Thước Nhạc nghĩ đến tình huống Tần lão lúc đó, cũng sáng tỏ. Lúc ấy đã phát hiện công pháp của ông lão có chút không đúng, thì ra công pháp không đầy đủ. Lương y như từ mẫu, việc này không thể từ chối, suy nghĩ một lát, “Được, không thấy tận mắt, ta cũng không biết có thể trị hay không. Cũng không biết bệnh nhân ở đây, nếu ở Yến Kinh, ngày mai ta phải tới xem.”
Hai cha con Tần gia mang vẻ cao hứng, “Ở ở, Văn Lân ở ngay Yến Kinh thôi. Dù thế nào cũng cám ơn bác sĩ Thước, ngài chính là ân nhân của nhà chúng ta, sau này nếu Tần gia có thể làm gì, quyết không chối từ.”