Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 77

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói là đi tìm những động vật xinh đẹp, nhưng trước khi màn đêm buông xuống, họ ngoại trừ tìm được một đám sài cẩu* thì chẳng tìm được loài nào khác nữa.

*sài cẩu: có họ với chó rừng, là loại động vật chuyên bới xác người chết ăn

sài cẩu

Màn đêm buông xuống, cả nhà quay lại không gian ăn cơm chiều. Bọn nhỏ tụ tập trong thư phòng viết nhật ký, ảnh cũng được chụp khá nhiều, dán tại quyển nhật ký thật to. Mỗi đứa đều viết cảm tưởng của mình ở mặt sau. Ngay cả Phi Phi bình thường không thích viết chữ cũng dùng bút viết về một ngày này, đây đều là những kỉ niệm trân quý.

Dỗ Miu Miu ngủ, để thím Ngô trông chừng bên cạnh, Thước Nhạc Khúc Phàm ra khỏi không gian, tay nắm tay bước đi trên thảo nguyên châu Phi rộng lớn.

Lắng nghe những tiếng vang xào xạc, Khúc Phàm ôm Thước Nhạc bay lên trời. Sao trên bầu trời đêm nay rất sáng, không khí không bị ô nhiễm nghiêm trọng. Sao trời châu Phi đẹp đẽ, sáng ngời. Thời tiết vốn nóng bức, dưới màn đêm cũng trở nên mát mẻ.

“Thật đẹp. Rất giống với sao trời ngày trước.” Những vì sao nơi này khiến cậu có ảo giác chỉ cần vươn tay sẽ chạm tới được.

“Đúng vậy, thật đẹp.” Khúc Phàm nhìn mặt Thước Nhạc, vẫn luôn xinh đẹp như vậy, thời gian không lưu lại dấu vết gì trên người cậu, vẫn giống như lần đầu tiên gặp mặt.

“Anh nhìn—” Thước Nhạc vươn tay chỉ thảo nguyên, nơi đó, những động vật ăn thịt đang vồ môi, lục quang lóe sáng, “Ánh mắt Tiếu Tiếu nhà chúng ta cũng đẹp như chúng nó ấy.”

Khúc Phàm cười cười, “Đừng nói trước mặt Tiếu Tiếu. Nó không thích nhất là người khác nói mắt nó đẹp. Gần đây thằng nhóc đó nghiên cứu đến nhập ma luôn rồi, cũng không biết nó sao lại thích nghiên cứu như vậy nữa.”

“Ha ha, hai ta đâu như vậy, nó giống ai chứ?”

“Em chứ ai, em quên rồi, khi sinh Tiếu Tiếu, em đang tiến hành giai đoạn thí nghiệm ở trường, thời gian đó luôn ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu này nọ. Nhất định là bị em ảnh hưởng.”

“Ừm, cũng có thể, lại nói, tính cách mấy đứa nó cũng không giống nhau. Tuy rằng không có con gái, nhưng chúng nó cũng rất đáng yêu, không có gì phải tiếc nuối cả.”

“Vậy phải cảm ơn em, để anh có được gia đình hoàn mỹ như vậy. Nhạc Nhạc, em bảo sau trăm tuổi, chúng ta sẽ thế nào?” Khúc Phàm cười hỏi.

“Sau trăm tuổi, ít nhất, con cháu sẽ đầy cả sảnh đường, chúng ta nhất định sẽ có một gia đình rất lớn, ừm, nếu Quả Quả hai mươi lăm tuổi kết hôn, chúng ta không chừng sẽ có ngũ đại đồng đường*. Ha ha, nếu hình dáng chúng ta không thay đổi, phải chăng có chút không tốt lắm.”

*ngũ đại đồng đường: năm thế hệ cùng một nhà

“Nếu không, chúng ta dịch dung thì sao?”

“Không được, như vậy đâu còn là chúng ta nữa. Cuối tuần trước ba mẹ gọi điện nói Quả Quả ở nước Pháp có nhiều cô gái theo đuổi nó đâu. Thằng nhóc đó rất có hứng thú với nghệ thuật, hiện tại đã có chút danh tiếng đối với thế hệ trẻ ở Paris. Em rất lo nó kết hôn với cô gái ngoại quốc.”

“Em đừng lo lắng, nó mới hơn mười lăm tuổi, còn nhỏ lắm, hơn nữa, tính cách nó bảo thủ, sao có thể thích người nước ngoài. Thằng nhóc đó rất đẹp trai, được hoan nghênh là bình thường, em còn nghe mẹ nói có không ít nam sinh theo đuổi nó đâu. Hai thằng cháu nhà lão Lý cũng không phải đuổi qua đó sao.”

“Đừng nói lung tung, tình cảm của chúng nó tốt, nhưng cũng chỉ là bạn thôi, không có tâm tư khác đâu.” Thước Nhạc tuy rằng ở cùng với Khúc Phàm, nhưng cậu không quá hy vọng con mình cũng đi con đường này. Bởi vì từng đi rồi nên biết, trên con đường này họ đã phải trải qua những gì. Tuy rằng thoạt nhìn thực suôn sẻ, nhưng chỉ có bản thân họ biết, ban đầu mê mang, sau khi sống chung lại không yên, lo lắng đủ điều. Loại tình cảm này cần quá nhiều thử thách, thực dễ dàng bị tổn thương. Huống chi, bọn nó không có năng lực như cậu, không thể có kết tinh của tình yêu, rằng buộc quan hệ giữa hai người.

Khúc Phàm tiện tay đuổi đi xà trùng trên một gốc cây cao, ôm Thước Nhạc ngồi lên, “Chúng ta không cần xen vào lựa chọn của bọn nhỏ, phải tin tưởng chúng có phán đoán chính xác nhất, việc chúng ta cần làm là yên lặng chú ý chúng, ủng hộ chúng. Giống như ba mẹ anh với ba mẹ em vậy.”

Thước Nhạc ôm Khúc Phàm, cọ cọ, nghẹn ngào, “Mấy nhóc quỷ đó.”

Ha ha—“Em nha.”

“Lạnh không?” Khúc Phàm xoa xoa mặt cậu, có hơi lạnh.

Khẽ lắc đầu, “Hiện tại tốt rồi, Khúc Phàm, chúng ta làm thêm vài năm rồi rời đi. Cho dù có nguyện ý không, chúng ta đều phải giao thiệp, càng tiếp xúc nhiều với cao tầng thì lại càng bị tính kế. Cho dù vì mục đích cá nhân hay quốc gia, mỗi người đều có tính toán nhỏ nhen, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận. Cho dù em hy vọng có thể làm chút chuyện vì quốc gia, cống hiến cho quốc gia, nhưng em cũng không dám làm nữa, con người thật quá tham lam, đã có một rồi thì lại muốn hai. Hiện tại, vườn cây bên kia đã thay đổi, ý muốn đơn thuần ban đầu đã không còn. Mỗi người có năng lực đều muốn được chia một phần, ngay cả nghiên cứu viên trong đó cũng thay đổi, đem tư tưởng của bản thân áp đặt cho người khác. Bọn họ tự cho rằng mình là chuyên gia, chỉ có mình mới có quyền, lâu dần, phương hướng đều thay đổi.” Thước Nhạc chậm rãi nói. Lần này trở về, cậu hơi thất vọng. Từ khi tiến vào bệnh viện, Thước Nhạc cũng không thể về nhiều, chỉ mỗi đầu tháng lại trở về giải quyết một vài vấn đề. Cậu không quản chuyện vườn cây, những điều cần cậu giải quyết ngày càng ít, tư liệu thực nghiệm cũng ngày càng ít. Trên thực tế, cậu không để ý chuyện này, chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình thôi. Lần này vì quan sát thực vật trong vườn cây có sinh ra linh thức không, cậu mới tuần tra một vòng, vườn cây đã đi tới bước đo. Bọn họ lợi dụng nghiên cứu nhẽng thực vật đó để sinh ra hiệu quả và lợi ích, cũng bỏ lỡ rất nhiều điều. Những người được gọi là chuyên gia đó, một người so với người khác phải có “năng lực” hơn thì mới được coi là có quyền.

Khúc Phàm thở dài, hắn sao lại không biết. Miếng bánh đó quá ngọt mà. Giờ đây, hắn cảm thấy may mắn vì Thước Nhạc đã rời đi, ít nhất cậu không cần bị trộn lẫn giữa những chuyện đó, “Em không cần để ý nhiều như vậy. Em chỉ cần làm tròn bổn phận bác sĩ của em thôi. Về sau, em đừng lo về chuyện trong vườn cây nữa, những người đó đều ước gì em không tới đâu.” Không đi cũng miễn người khác ghen tị mà ngáng chân em.

“Được rồi được rồi, không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta đi chơi cơ mà. Sau này tìm được người giao lại việc trong Cục, chúng ta có thể thảnh thơi. Lại nói, bên ngoài tuy không xinh đẹp bằng không gian, nhưng cảm giác lại khác lạ.” Thước Nhạc cười cười nói, không vì chuyện phiền phức kia mà phá hỏng ngày nghỉ.

“Ngày mai lại chơi thêm một ngày, ngày mốt chúng ta đi Công-gô*, thưởng thức phong thổ nơi đó. Hơn nữa, đến châu Phi nhất định không thể không mua kim cương, chúng ta lại không cần nộp thuế, tất nhiên mua nhiều chút, có kiếm tiền nữa.”

“Kim cương tuy không có giá trị thuộc tính, nhưng cũng có tác dụng không nhỏ trong luyện khí đâu. Nếu đã đến đây thì mua nhiều chút.”

Em nha, thích thì nghiên cứu nhiều chút đi, làm việc mình thích làm, những chuyện khác giao cả cho anh đi. Ba năm, cho anh ba năm thôi, ba năm sau có thể rời đi, sẽ không gì có thể ngăn cản nữa.” Khúc Phàm vô cùng tin tưởng, chính mình có thể dùng thời gian ba năm để xây dựng cho cậu một thế giới hoàn toàn tự do.
Bình Luận (0)
Comment