Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 23

Khúc Phàm đau khổ mở túi không gian mà Thước Nhạc để lại ra, vừa rồi tiễn cha mẹ và đám nhỏ. Kết quả mà Thước Nhạc mất tích tạo thành quá lớn, mẹ Thước nghe xong thiếu chút nữa đã hôn mê, bọn nhỏ cũng không cách nào thừa nhận việc ba ba biến mất, may mắn mấy đứa đều có cảm ứng đặc biệt với Thước Nhạc nên biết ba ba không sao, chỉ đang ở rất xa. Như vậy cũng an tâm hơn, coi như một sự an ủi với cha mẹ.

Tâm trạng mọi người đều không tốt, họ cũng muốn ở lại, may mà các trưởng bối rất lý trí, không thể để đám nhỏ ở lại đây mãi được, trở về mới là lựa chọn tốt nhất.

Mình hắn lưu lại muốn kiểm tra thử truyền tống trận.

Thước Nhạc vì có dự cảm với chuyện này cho nên mới để lại một vài đồ dùng sẽ cần đến trong túi không gian. Khúc Phàm nhìn ngọc giản mà Thước Nhạc lưu lại, cậu dùng nó để lại vài chuyện, cậu làm ra thứ này vào buổi tối đầu tiên khi tới đây, lúc họ chia ra ngủ riêng.

Trong túi không gian có rất nhiều thứ, trong đó quan trọng nhất là cậu để lại hồng hồ lô, lam hô lô và hắc hồ lô. Thứ này rất quan trọng, hồng hồ lô có thể cung cấp linh khí, lam hồ lô có lượng linh tuyền lớn, hắc hồ lô lại có thể biến hóa linh thạch. Hai loại trước hoàn toàn có thể đảm bảo người nhà tu hành bình thường mà hắc hồ lô lại có thể giúp Khúc Phàm khởi động truyền tống trận. Tuy rằng hắn không biết Thước Nhạc rời đi theo cách nào, có kỳ ngộ gì hay bị Kim Liên sắp đặt trước, nhưng để truyền tống trận khởi động luôn giống nhau, phải sử dụng linh thạch làm năng lượng.

Ngoài những thứ đó trong túi không gian có rất nhiều nguyên liệu luyện khí, bao gồm một chút tức nhưỡng, trên cơ bản đều là những nguyên liệu để chế tác tùy thân không gian. Ngoài ra, cậu còn cố ý để lại hướng dẫn về tình trạng khi Phí Dương và Khúc Bình sinh con, về cơ bản không sao, điều duy nhất cần họ chú ý là, khi đứa nhỏ sinh ra thì Phí Dương phải tập trung tinh thần tưởng tượng con mình sẽ hóa thân thành loài cây nào. Điều này rất quan trọng, bởi khi đứa nhỏ rời khỏi cơ thể sẽ tùy theo hy vọng của cơ thể mẹ mà biến hóa. Đứa nhỏ sinh ra trong vòng một tháng sẽ giữ hình dạng thực vật, sau đầy tháng sẽ chân chính trở thành người. Những điều cần chú ý thì Thước Nhạc đều đã ghi lại trong ngọc giản.

Thước Nhạc nếu đã chuẩn bị như vậy chứng tỏ dự cảm của cậu rất mãnh liệt, nhưng Khúc Phàm nhíu mày, cậu sở dĩ chưa nói sợ rằng có gì đó đã thay đổi. Khúc Phàm không quá hiểu đối với chuyện đoán trước này nhưng hắn đã từng thấy trong tri thức truyền thừa của Thước Nhạc, có những đại thần thông có thể tiên đoán được chuyện của cả vạn năm sau. Kim Liên dù không tinh thông những chuyện này, nhưng vào lúc mà nó rời khỏi Địa Cầu đã có được năng lực tối cao, có lẽ đã nhìn thấy được gì đó. Có lẽ đây là thiên ý, nếu Thước Nhạc có bất cứ ý phản kháng này, mọi chuyện có lẽ sẽ càng khó khăn. Vậy xem ra, Thước Nhạc hẳn rất an toàn, ít nhất hữu kinh vô hiểm.

Giãn mày ra, Khúc Phàm quyết định đến nơi truyền tống trận xem tình hình. Ngày hôm qua, hắn không dám động vào khi truyền tống trận vẫn còn đang vận hành, hắn sợ sẽ làm ra chuyện gì đó gây nguy hiểm cho Thước Nhạc. Mà giờ, nên đến xem thử khởi động bằng cách nào.

***

Khụ khụ khụ— Thước Nhạc bị khói hun đến mức không thể mở mắt ra được. Cậu đến thế giới này đã ba ngày, cậu vẫn chưa thể ra khỏi khu rừng này. Cậu nhớ rõ Samba từng nói khi cậu ta bị truyền tống tới chính là ở trong khu rừng kéo dài tựa như vô tận, nhà cậu ta ở phía đông của khu rừng; lúc đó cậu ta cùng cha đi săn bắn trong lúc vô ý đã bị truyền tống đi.

Thước Nhạc không biết phía đông của thế giới này có giống với phía đông của Trái Đất hay không? Cậu chỉ có thể đi dựa theo ý chí của mình. Vốn dùng thần thức có thể dò đường, tinh thần lực lại càng thêm dễ dàng nhưng đi nửa ngày cậu mới phát hiện, thần thức của cậu bị hạn chế, nhiều nhất chỉ có thể dò xét hai trăm mét. Tốc độ tinh thần lực khôi phục rất chậm, sử dụng không thể bù với khôi phục, nếu cứ không chút kiêng dè gì mà sử dụng thì khi có nguy hiểm sẽ gặp khó khăn. Cho nên cậu hiện dùng hết mọi khả năng để tinh thần lực có thể khôi phục trạng thái lúc trước nhanh một chút. May mà cậu có tương tác cao với thực vật nên đi trong rừng cũng không khó như vậy.

Mà khiến cậu khốn đốn là, thế giới này không có linh khí mà có vài nguyên tố đặc biệt. Giống như Samba đã nói, thế giới này có được sự ban tặng của thần, bảy đại thần phong-hỏa-lôi-thủy-thổ-kim-mộc đã ban xuống chút thần lực cho con người. Nhưng nếu đã có linh khí để khởi động truyền tống trận thì trên thế giới này nhất định có linh khí. Nhưng không biết vì sao mà linh khí đột nhiên biến mất để bảy loại năng lượng này thay vào. Samba được Phong Thần ban tặng, nghe nói trên Trái Đất có rất ít Phong Thần lực, sau đó vào nhà họ thì nói Phong Thần lực khá lớn, vậy chứng tỏ bảy loại lực lượng này thực tế chính là linh khí chuyển hóa mà thôi. Bọn họ cũng sử dụng chúng như dị năng giả, nhưng lại không ăn khớp với thế giới ma pháp mà họ đã suy đoán. Bởi họ cũng dựa vào tu luyện mà đạt được lực lượng chứ không phải là điều khiển chúng.

Tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán, nhưng loại suy đoán này khiến Thước Nhạc không dám tùy tiện sử dụng linh khí trong cơ thể, bởi nếu linh khí trong cơ thể cậu trào ra sẽ tiêu tán, hơn nữa sự vận chuyển linh khí trong cơ thể cũng sẽ bị trở ngại. Cậu chỉ có thể giấu linh khí ở những tế bào trên cơ thể để chúng yên lặng bất động, tránh lãng phí. Dù sao không còn không gian, dù chỉ một chút linh khí cũng đều sẽ có thể cứu mạng Thước Nhạc.

Cứ như vậy lại phát sinh một chuyện, cậu phải ăn cơm. Cậu cũng cần năng lượng để duy trì cơ thể này khi không có linh khí tẩm bổ.

Ăn trái cây dại hai ngày, cậu thấy mình sắp mềm nhũn ra rồi. Hôm nay bắt một con thỏ, chuẩn bị nướng thỏ, nhưng không có dụng cụ đánh lửa chỉ có thể sử dụng đá và cành cây, cuối cùng lại hun chính mình thành mặt đen luôn.

Hô— thở ra một hơi, từ nghèo mà giàu thì không khó chứ từ giàu mà nghèo thật khó nha. Vì quá ỷ lại vào không gian, hiện tại rất nhiều chuyện đều thấy quá phiền phức.

Nhìn con thỏ đang co giật kia, Thước Nhạc lại thở dài, trước kia ở với Khúc Phàm, đều do hắn làm, hiện tại đều phải dựa hết vào mình cả. Không biết trong nhà ra sao, đoán rằng Khúc Phàm hiện đang nghĩ cách đi qua truyền tống trận đi. Cậu cũng không quá lo lắng cho Khúc Phàm, từng đi qua truyền tống trận nên Thước Nhạc biết nó rất an toàn. Khúc Phàm hiện đã rất mạnh, chỉ là trên Địa Cầu không có không gian để hắn trổ tài.

Bên cạnh hồ nước, cậu dùng tinh thần lực xử lý con thỏ. Thực vật ở thế giới này không có trên Địa Cầu nhưng cấu tạo của chúng giống nhau, mà động vật cũng thế, rất giống với trên Địa Cầu, tựa như con thỏ trên tay cậu đây tuy có lông màu lam nhưng nó vẫn là thỏ mà thôi. Cậu đã thấy thỏ đủ loại màu. Cùng với động vật muôn màu, sắc thái của thế giới này rất tươi sáng, đáng tiếc không thể sử dụng không gian nếu không cậu cũng muốn sưu thập một chút, chờ đến lúc về cho đám nhỏ xem.

Không có muối, chỉ có mấy cây nấm làm gia vị, nướng cũng rất thơm, mùi vị cũng không tệ. Thước Nhạc vừa ăn một cái chân thỏ thì đã nghe tiếng chó sủa ở sau lưng. Thả thần thức ra, sắc mặt hơi thay đổi nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích, vẫn ngồi đó ăn tiếp.

Không lâu sau, nghe tiếng gió xoạt qua, một chon chó săn lông rậm màu lửa đổ xuất hiện trước mặt cậu, ngay sau là một người đàn ông mặc quần áo da thú, tóc dài buộc trên đỉnh đầu, vẻ mặt phong sương, thoạt nhìn tựa như người cổ đại.

“Ai—Hậu sinh, sau lại chỉ có mình ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment