Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 31

Khi mua xe ngựa, Thước Nhạc rất không hài lòng, xe này quá đơn sơ rồi, đi trên đường nhất định sẽ bị xóc nảy, nếu mà ngồi lên chẳng phải sẽ điên luôn sao? Nhíu nhíu mày, Thước Nhạc cảm thấy chỉ có thể mua tạm một cái để tham khảo, chờ đến lúc về sẽ nghĩ cách tự làm lấy một cái. Hiện tại tay nghề làm mộc của cậu rất tốt, trở về nghiên cứu làm ra một cái hẳn càng thêm thoải mái hơn.

Nhìn chung quanh, đều không khác mấy, đều là loại một thùng xe hai bánh. Thước Nhạc cảm thấy xe bốn bánh vẫn tốt nhất, vững chắc. Tuy nhiên vẫn nên chờ đến lúc về nghiên cứu thêm vậy.                   

Mua ngựa mua xe, dựa theo danh sách mua những đồ còn thiếu, về cơ bản đều là đồ gia vị, quần áo hàng ngày, đồ dùng sinh hoạt, ngày hôm qua đã mua vải dệt bông, hôm nay cũng không mua thêm nữa, chờ đến lúc ăn trưa cũng đã gần đủ hết.

Đến chiều, mấy người đang đi dạo trong thành, quả là thành phố lớn, đều là thanh chuyên ngõa phòng, trong nhà còn nhìn thấy rất nhiều cây cối cao lớn, nhìn rất đẹp. Thước Nhạc nghĩ nếu truyền tống trận có thể tùy ý sử dụng thì cậu thật muốn mua một tòa nhà ở bên cạnh, cũng coi như có nơi đặt chân bên này. Càng nghĩ lại càng thấy tuyệt, thấy việc này có thể thành công, ít nhất cậu chưa bao giờ hoài nghi Khúc Phàm có đến đây tìm cậu hay không. Cậu rất tin tưởng năng lực và nhân phẩm của Khúc Phàm. Nhưng nghĩ tới đây, Thước Phàm đột nhiên vỗ đầu mình. Hiện cậu đã có thể sử dụng linh khí, nên thử tới chỗ truyền tống trận xem thử, không chừng có thể trở về, hôm đó nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Thôi, quay về rồi nói tiếp vậy, tạm bỏ qua chuyện này đã. Tiếp tục đi dạo ở nơi cổ hương cổ sắc này, thuận tiện hỏi thăm Lan thúc về giá phòng ở bên này.

“Sao vậy, ngươi muốn mua nhà sao?”                   

“Ừm, có ý này, đi Thánh Thành không biết có thể giải quyết được vấn đề hay không nên dù thế nào cũng phải an gia đã, đến lúc đó nhà Lan thúc cũng theo ta cùng ở, chúng ta chuyển đến Tương Viên thành. Nếu không thể nhàn rỗi thì mở tửu lâu, Lan thúc làm ông chủ.”

Lan thúc cười ha ha, mặt đầy nếp nhăn, “Khó mà làm được, ta đã quen sống ở trong thôn, bảo ta đến đây ở cũng không quen.”

Thước Nhạc cũng không khuyên nữa, dù sao việc này còn phải về lâu về dài, đợi đến lúc thích hợp nhất định có thể thuyết phục được thúc ấy, “Lan thúc, chuyện này sẽ nói sau, thúc nói ta nên mua nhà ở Tương Viên thành hay là đi mua ở thành khác?”

“Vẫn là nơi này tốt, giao thông Tương Viên thành phát triển, buôn bán phát đạt hơn nữa không có môn phái tu sĩ, định cư ở nơi này rất tốt.”                   

“Dạ? Vì sao lại không có môn phái, không phải nói mỗi thành thị đều có thế lực ẩn sau sao?”

“Tương Viên thành tám trăm năm trước có một vị đại tu giả, thực lực của ngài rất mạnh, chiếm cả vùng bên này. Nhưng cũng chưa từng thấy ngài có hành động gì, còn có môn phái tu sĩ muốn chiếm thành nhưng không ngờ đại tu giả này lại đi ra, đánh cho bọn họ một trận tơi bời. Chính lúc đó mới biết Tương Viên thành là quê hương của vị đại tu sĩ kia, sau cũng không có ai dám đến đây. Một là sợ hãi, hai là cho đại tu sĩ kia mặt mũi. Cho nên Tương Viên thành cũng không có tu sĩ, thiếu đi tranh đấu cũng tạo phúc cho dân chúng nơi đây. Mà cũng như vậy, tu sĩ rất ít tới nơi này, rất nhiều người trẻ tuổi có tư chất bị chậm trễ việc tu hành, không biết là tốt hay xấu nữa đây.”

Thước Nhạc khẽ gật đầu, quả thật nếu nơi này có nhiều tu sĩ thì cuộc sống của mọi người nhất định sẽ khác đi. Nhưng cũng theo đó, tu sĩ sẽ đối xử với người thường như con sâu cái kiến, tùy ý sử dụng. Cho nên mới nói không biết là đúng hay là sai nữa đây. Tuy nhiên như vậy cũng cho cậu chút ưu thế, không có tu sĩ là tốt nhất. Không thì cậu với Lan thúc đi bán ngọc bội còn sẽ gặp phiền phức nữa đó. Cậu và Khúc Phàm đều là thần lực tu luyện linh khí, cho dù là tu sĩ cao giai cũng sợ rằng không thể dò xét ra được. Cậu đến nơi này cũng không khiến cho tu sĩ chú ý. Ở lại thành thị này rất thích hợp. Nghĩ vậy, Thước Nhạc càng thêm nghiêm túc.                   

Lan thúc thấy vẻ mặt của cậu thì đã hiểu, cậu đã động tâm. Do vậy liền dẫn họ dạo vòng quanh thành, xem qua hết một lượt xung quanh.

Thước Nhạc thích khu thành phía nam, nơi đó rộng rãi, nhà lớn, hoàn cảnh tự nhiên cũng tốt. Nghe Lan thúc nói nơi này toàn là quan to quý nhân ở, bên trong còn có một cái hồ lớn, trong ngoài hồ rất nhiều tòa nhà lớn. Giá cả không thấp. Mà cậu lại rất thích nơi này, cậu cũng không để ý tiện hay không tiện, hoàn cảnh quan trọng nhất, “Lan thúc, nhà ở đây tốn khoảng bao nhiêu tiền?”

“Cũng không rẻ đâu, nhưng khoảng một trăm đê giai nguyên tinh trong tay cậu kia là có thể mua được rồi. Nguyên tinh này dễ dùng hơn hoàng kim, dù là đê giai cũng không có nhiều, trước kia một nguyên tinh đổi hai trăm kim, hiện cũng chỉ đổi được một trăm năm mươi. Nguyên tinh thấp hơn thì tu sĩ cũng có thể dùng để bày trận, luyện phù, tuy rằng tác dụng không lớn nhưng cũng rất tiêu hao. Nguyên tinh trung cấp có thể đổi được một trăm nguyên tinh đê giai, mà nguyên tinh cao giai có thể đổi được nghìn cái đê giai nguyên tinh. Kỳ thật đây chỉ là giá cả thông thường, thực tế cũng không có ai đổi như vậy. Tác dụng của nguyên tinh trung giai thì một trăm nguyên tinh đê giai cũng không thể sánh được. Tác dụng của loại cao giai còn mạnh hơn nữa, cho dù vạn miếng nguyên tinh đê giai cũng không thể sánh bằng.”                   

“Ủa? Vậy chúng ta thiệt rồi sao?” Thước Nhạc nghe vậy thì ngạc nhiên, xem ra năng nguyên của thế giới này cũng không phong phú như vậy.

Lan thúc cười cười, “Thoạt nhìn là thiệt nhưng nếu ngươi cầm nguyên tinh cao đẳng đi đổi với tu sĩ, không chừng còn bị cướp luôn ấy. Phải biết rằng dụ hoặc như vậy không phải ai cũng có thể nhịn được đâu. Tuy nói có cách nói tu sĩ sẽ không làm tổn thương người thường, nhưng ra tay ngầm thì sao, ai biết đấy là ai. Tuy chúng ta chịu thiệt nhưng an toàn có được những thứ này, cũng đã quá đủ rồi.”

Thước Nhạc nghĩ cũng thấy có lý, nơi này một, hai bạc cũng đã đủ cho một nhà ba người ăn lâu như vậy, một trăm lượng vàng có thể sống cả đời, kỳ thật giá cả hàng hóa nơi này rất thấp.

“Ngươi đừng thấy Dực Bảo trai kia đưa ra nhiều nguyên tinh đê giai, tưởng là nhiều nhưng trong thành cũng chỉ có ba cửa hàng có thể sẽ trả tiền, họ sẽ không dùng nguyên tinh để mua đồ.”                   

Nghe Lan thúc nói đến đây, Thước Nhạc khẳng định Lan thúc cũng có chuyện xưa của mình. Năm đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà không thể trở thành tu sĩ, thật đáng tiếc.

Coi như muốn mua phòng cũng không thể nói mua liền mua được, nhưng Thước Nhạc cũng không vội, đây mới chỉ là dự định mà thôi. Lan thúc tìm được mấy nha tử gần đó, những người này chuyên buôn bán nô tì, tiểu tư vào các nhà, rất thạo tin tức. Sau khi hỏi qua một nam nhân ba mươi tuổi gọi là Tiền Viên gần đó, người nọ là vạn sự thông trong thành, chủ yếu mua tin tức để giới thiệu cho người ta, mua bán phòng ở, có chút giống người môi giới bất động sản của hiện đại, nghe nha tử người ta nói, danh dự người này rất tốt. Dù là nhà giàu trong thành hay tiểu viện nhà nghèo, muốn mua phòng đều đến tìm hắn ta. Tìm được rồi, họ nói ý mình cho người kia, hy vọng có thể mua một khu nhà ở khu nam. Thước Nhạc nhìn qua hoàn cảnh nơi này, hy vọng có thể tìm được nơi gần nước, nếu có trên đảo thì lại càng tốt. Tuy nói là hồ nằm trong thành nhưng cũng không hề nhỏ, rất nhiều đảo nhỏ, cũng khá rộng. Bức tường màu trắng rất tao nhã, cậu cũng không muốn mua căn nhà. Nếu tính lâu dài thì không chừng sau này cha mẹ cùng đám nhỏ cũng đến đây du ngoạn, trải nghiệm chút cuộc sống cổ đại vẫn thực thích. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là giải quyết vấn đề linh khí nơi này.

Tiền Viên nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cũng không thấy có vẻ giàu có gì cả, nhưng nghe qua yêu cầu của cậu lại có rất nhiều, lại còn rất bất phàm, mang lại cảm giác tao nhã. Hơn nữa diện mạo của cậu tuyệt không giống người của gia đình bình thường, không chừng là thế gia công tử ca nữa đó. Cho nên cũng không dám chậm trẽ, “Công tử, phòng mà ta đang có cũng có mấy gian, nhưng cũng không hợp với ý ngài. Khu nam đa số là khu nhà giàu, cũng không nghe nói có ai muốn bán nhà, nếu công tử không vội thì ta có thể hỏi thăm cho ngài.”                   

Cậu gật đầu, “Ta không vội nhưng mùa xuân sang năm có việc muốn xa nhà, nếu có thể xong trước khi đó là tốt nhất.”

Lan thúc bên cạnh lấy ra một chiếc hà bao, đưa cho Tiền Viên, bên trong là bạc vụn đã chuẩn bị trước đó, “Đây là tiền thưởng của người, nếu làm tốt, sẽ không thiếu chuyện tốt đâu.”

Cầm hà bao lên cũng không đếm, Tiền Viên cũng biết số lượng không ít, tươi cười càng thêm nịnh nọt, “Ngài yên tâm, việc này ta nhất định làm tốt cho ngài, nhưng không biết nếu làm xong thì thông báo với ngài ra sao?”

Lan thúc liếc nhìn Thước Nhạc, bọn họ lại không nghĩ tới chuyện này. Dù sao cũng chỉ là Thước Nhạc đột nhiên nghĩ đến, cũng đã xem nhẹ điểm này. Vẫn là Lan thúc phản ứng nhanh, “Mỗi đầu tháng chúng ta lại tới tìm ngươi.”

Tiền Viên nghe vậy cũng hiểu, nếu đến tháng sau mà họ làm xong chuyện này thì tiền thưởng sẽ không ít đâu.                   

Rời khỏi nhà Tiền Viên, Thước Nhạc nở nụ cười, “Lan thúc, cảm ơn thúc, nếu mình ta đến, việc này sẽ không xong rồi.” Cậu càng thêm tò mò về Lan thúc, nhìn như dân quê săn bắn, không ngờ lại hiểu rõ chuyện trong thành như vậy. Những chuyện mà cậu cảm thấy khó, vào tay Lan thúc lại thành đơn giản rồi.

Trên mặt Lan thúc lộ vẻ không biết nói sao, tựa như hoài niệm lại như tiếc nuối, “Năm đó vì tới Thánh Thành, ta đã làm học đồ trong thành, cũng hiểu được đôi chút, loại chuyện này vẫn cần tốn chút tiền, vậy thì hắn ta mới có thể nghiêm túc làm việc. Cậu xem lần tới chúng ta tới, việc này hẳn sẽ thành.”

“Aiz, cha, không phải hắn nói không có ai bán sao?” Lan Y bên cạnh kỳ quái hỏi.

“Nói là không nhưng người giống như hắn, hiểu rất rõ chuyện nơi này, nhà ai có chuyện gì cũng hiểu rất rõ ràng, nhất định sẽ để hắn tìm được chỗ trốn. Trước chúng ta có nói, giá cao chút cũng không sao, vậy hắn ta cũng dễ xoay sở. Tương Viên thành tuy rằng có vẻ giàu có, nhưng khu nam cũng không thuận tiện như vậy, nói vậy cũng có vài gia tộc vô cùng giàu có mua vườn ở khu bên cạnh, nhưng cũng có vài gia tộc chuyên mua đất để xây dựng nhà, giá cả cũng phải chăng, có điều giờ đang mùa đông nên khó mua được giá tốt.” Lan thúc lúc này có tâm trạng khác với trước kia, vốn Thước Nhạc một thân mình mình đi đến đây, thúc tuy không biết lai lịch của cậu nhưng cũng biết đứa nhỏ này không có nơi nương tựa, tứ cố vô thân, thấy cậu như vậy cũng hy vọng tương lai cậu có được gia đình của riêng mình. Lần này Thước Nhạc về, còn dẫn hài tử về. Tuy không nói rõ hơn mười ngày nay đi nơi nào nhưng Lan thúc cũng hiểu được, cậu cũng có gia có thất. Chỉ nhìn áo choàng mà hài tử kia mặc cũng biết cậu bất phàm, hiện đang gặp nạn mà thôi. Long ngộ nước cạn rồi cũng có ngày trùng thiên, cho nên khi Thước Nhạc nói muốn mua nhà ở, Lan thúc liền tích cực giúp đỡ cậu. Dù sao ngọc bội kia đổi thành tiền rồi họ vào thành ở cũng tốt, ở nông thôn quá khổ cực, cũng không thích hợp cho hai người như ngọc này sinh sống. Thúc cũng đã quên Thước Nhạc khi vừa tới đây kiếm tiền bằng cách nào, mỗi ngày đan lát thuần thục như vậy có gì không thích hợp.                   forgetmenot9 9

Đây là phòng giao dịch bất động sản bản dị giới đi, xem ra ở thế giới nào nhà ở cũng là chuyện lớn.
Bình Luận (0)
Comment