Editor: Kusami
Beta: Irisbui1609
Làm một thợ săn, giết mổ, xử lý con mồi đã sớm là chuyện bình thường cho nên Lan thúc đã có chuẩn bị đối với chuyện đẫm máu. Nhưng khi thấy Thước Nhạc lấy ra con dao nhỏ, vẽ một đường trên bụng Lục tử, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, thấy cậu cắt đi đoạn ruột thừa kia, lấy máu tràn ngập trong đó ra, thật giống như đang xử lý một con vật đã chết vậy, tay không run tâm không loạn. Lan thúc có hơi không thể thích ứng, nhưng thấy vẻ mặt lục tử càng ngày càng tốt thì mới biết thì ra còn có cách chữa bệnh như vậy nữa.
Không riêng gì thúc ấy, ngay cả đám tam thúc khi thấy miệng vết thương trên người lục tử, cùng với hiện tượng sau khi tỉnh dậy thì ngoài miệng vết thương bị đau còn không có biểu hiệu đau ốm như trước đó nữa, ánh mắt nhìn Thước Nhạc đều trở thành kính sợ.
Bởi vì ca phẫu thuật cho lục tử, thời gian Thước Nhạc đến Tương Viên thành lại bị hoãn lại vài ngày. Tuy rằng cậu rất tự tin với ca phẫu thuật của mình nhưng nơi này không có chất kháng sinh, cũng không có mũi giảm nhiệt, hoàn cảnh cũng không đủ vệ sinh, nếu bị nhiễm trùng thì có thể không tốt chút nào. Cho nên cậu phải quan sát thêm hai ngày, hơn nữa hiện tuyết rơi rất lớn, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Tình huống lục ca coi như khá tốt, dù sao cậu ấy còn trẻ, sức khỏe cũng tốt, khôi phục nhanh, ngoài tối ngày đầu tiên có hơi phát sốt thì cũng không có bất cứ triệu chứng bệnh nào khác, Thước Nhạc cũng không cần lúc nào cũng ở canh trông chừng cậu ấy.
Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, dựa theo kinh nghiệm của Lan thúc thì cũng chỉ ngừng một ngày thôi, đến tối hẳn lại sẽ lại rơi tiếp. Bởi người trong thôn đã lâu không tụ họp, nhà nhà đều thiếu này thiếu kia, mọi người thấy tuyết ngừng thì đến mượn xe bò lên huyện mua chút đồ, sau đây thì các phiên chợ cũng không mở nữa. Thước Nhạc nghĩ vậy cũng rất động tâm, cũng nhân dịp này đi lên huyện mua chút nguyên liệu gỗ làm chiếc thùng xe, để mấy ngày nữa đi Tương Viên thành có thể dùng rồi. Đương nhiên cái gọi là mua nguyên liệu gỗ của cậu cũng chỉ là làm màu cho người khác xem mà thôi.
Dù sao đường không dễ đi nên ý Lan thúc là để ai muốn mua cái gì thì nhớ cho kỹ, sau đó để người trẻ tuổi đánh xe đi mua, không cần quá nhiều người đi. Như vậy, lúc đi chỉ có năm người, Sâm Kỳ, Lan Sinh cũng chính là ngũ ca, thêm Kiều Thẩm đông viện, là người khéo ăn nói, rất biết cách mặc cả, một người nữa là Tiền tẩu, tức phụ nổi danh lắm mồm trong thôn, nàng ta là nữ nhân của thôn này, tìm được trượng phu ở chợ Tiền gia nhưng sau khi kết hôn cả hai người lại chuyển về bên này sống. Nhưng Tiền đại ca cũng không phải đến ở rể, Tiền thúc cũng là thợ săn, thúc ta có quan hệ tốt với Lan thúc. Mà nói ra thì lên núi từ bên này săn bắn càng thêm thuận tiện, nhà họ cũng không có mấy ai, Tiền đại ca cũng kết hôn với người bên này, cũng là một hán tử rất nhiệt tình. Tiền tẩu cũng bởi vì là người làng này, khi còn trẻ cũng là người lắm miệng, cũng không phải nàng ta hay tung tin đồn linh tinh, mà bởi nàng rất mau miệng, là người rất lanh lẹ, cũng nhiệt tình, nhà ai có chuyện gì tìm nàng đến giúp, hơn nữa đều là người cùng thôn, đừng thấy nữ nhân trong thôn nói chuyện cũng rất thân thiện, hai vợ chồng cũng có uy tín trong thôn. Cho nên, vừa nói ai lên huyện giúp mua đồ thì liền nghĩ đến nàng ta.
Hơn nữa thêm cả Thước Nhạc vào, một hàng năm người rời đi. Thước Nhạc đánh xe ngựa, vì muốn mua gỗ, đóng lên ngựa là xe mà Lan thúc làm không có thùng xe, bộ có thùng xe thì đóng lên xe bò của Lan thúc, nhìn có chút không được tự nhiên.
Thước Nhạc đánh xe đi phía trước, Sâm Kỳ điều khiển xe theo sau, tuy rằng tuyết rơi lớn nhưng không ảnh hưởng tới việc tìm đường của Thước Nhạc. Con ngựa này đã uống chút nước trong không gian, tuy rằng không nói thông linh nhưng trí tuệ đã được khai thông, cơ bản cũng không cần cậu khống chế. Thước Nhạc buộc trên đầu nó hai sợi dây thừng, kéo phải kéo trái một chút, hơi rung thì nó đã biết mà làm theo, không chút khó khăn khiến cho xe ngựa đi theo phía sau thoải mái không ít.
Mới vừa đi đến điểm dừng chân thứ hai, Tiền tẩu phía sau chờ xe dừng lại thì chạy lên, Thước Nhạc nhanh chóng dừng xe lại đợi nàng, “Tẩu tử sao vậy ạ?” Thấy nàng ngồi lên xe xong, Thước Nhạc hỏi.
Tiền tẩu cười, “Tiểu Nhạc, tẩu nghe Lan Sinh nói đệ là đại phu? Bệnh của lục tử do đệ chữa khỏi? Còn làm cả phẫu thuật gì đó nữa?”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Ừm, ta là đại phu, bệnh của lục ca cũng không phải bệnh nặng, chỉ là ca phẫu thuật nhỏ thôi.”
Tiền tẩu nghe được câu trả lời khẳng định, có hơi ngượng ngùng nói, “Tiểu Nhạc, tẩu và Tiền ca đệ, hai chúng ta đã kết hôn hơn mười năm mà vẫn chưa có hài tử, không biết đệ có thể xem hộ chúng ta không?” Lại nói, hài tử vẫn là tâm bệnh của hai người, muốn nói về tình cảm tốt trong thôn thì cũng phải nói tới họ, tính cách Tiền đại ca hào sảng khí khái, Tiền tẩu cũng là người nhiệt tình, tính cách phù hợp. Trong nhà Tiền đại ca không có mấy ai, Tiền tẩu có bốn ca ca, trong nhà cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, bốn ca ca của nàng đều rất kính trọng Tiền đại ca, cha vợ cũng rất coi trọng. Đừng thấy họ cùng ở một thôn, nhưng chuyện gì trong nhà cũng phải xin ý kiến của huynh ấy. Cuộc sống của hai người cũng rất thư thái. Thế nhưng chẳng có ai được toàn vẹn, hai người họ kết hôn đã hơn mười năm, cũng sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn không có hài tử, cầu y hỏi dược, bọn họ cũng không sợ bị người ta chỉ trỏ, đã hỏi thăm đại phu của mười dặm tám thôn nhưng vẫn không được. Mấy năm nay cũng vẫn tìm kiếm, Tiền tẩu cũng nói nếu không thì lại nạp thêm một vợ nữa, tuy rằng cũng không dễ chịu gì nhưng dù sao cũng phải để lại hương khói sau này. Nhưng vừa nói lời này đã bị Tiền đại ca mắng cho, khiến nàng cũng buông tha suy nghĩ này. Hai năm nay họ cũng đã sớm nhận mệnh. Nếu không phải mới đây tam tẩu của nàng lại mang thai, cha nàng nói với tam ca, đứa nhỏ này sinh ra sẽ đưa cho hai người nuôi nấng. Tẩu nàng đối xử rất tốt với nàng, cũng đã đồng ý chuyện này nhưng hai người họ vẫn cứ mãi băn khoăn. Vừa nãy, Lan Sinh nói Thước Nhạc là đại phu, ngay cả bệnh viêm ruột thừa khó chữa đến vậy cũng có thể chữa được, nói không chừng có thể chữa được bệnh của nàng ấy chứ. Chuyện này không thể chờ được đến khi trở về, nhanh chóng chạy lên hỏi.
Thước Nhạc nghe vậy, chữa bệnh, đó là chuyện phải làm, “Nào, để ta bắt mạch cho tẩu. Để ta xem thử.”
Tiền tẩu vừa nghe vậy nhanh chóng đặt tay lên đùi. Thật ra Thước Nhạc không quen việc bắt mạch, nhưng cậu cũng chỉ giả dạng vậy thôi, dùng thần thức dò xét là xong hết, mọi chứng bệnh đều hiện rõ trước mặt cậu. Đối với những bệnh phụ khoa, Thước Nhạc cũng từng gặp qua khi thực tập, cũng không xa lạ gì. Xem tình huống của Tiền tẩu, không có vấn đề gì lớn, ít nhất không phải vấn đề tắc ống dẫn trứng gì đó. Lại hỏi Tiền tẩu mấy câu, ừm, có hơi thể hàn, uống rất nhiều dược nhưng không có tác dụng gì lớn. Nghe cách nàng nói, dược kia còn tạo thành mất cân bằng nội tiết tố, bệnh trạng rất rõ ràng.
“Ừm, có thể, ta đã biết về tình huống cơ thể tẩu, chờ đến tối về, tẩu dẫn Tiền đại ca qua chỗ ta xem thử.”
“Đại ca đệ không sao đâu.” Tiền tẩu thốt lên, sắc mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn nói, “Đại ca đệ rất bình thường.”
Thước Nhạc thấy vui vui, Tiền tẩu tử này thật thú vị, không e thẹn giống như nữ nhân nơi này, “Tẩu tử không cần sốt ruột, việc mang thai cũng không phải vấn đề của nữ nhân, tình huống của hai người đều phải xem thì ta mới có thể xác định được vấn đề nằm ở đâu.”
“Vậy được, chờ tối về tẩu sẽ bảo huynh ấy tới.” Gì cũng không cần quan tâm, hài tử mới quan trọng nhất, hai người họ đã trông ngóng nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải cố gắng thêm chút nữa.
Đã sắp đến trưa, bọn họ cũng đã đến thị trấn. Chủ yếu bởi đường khó đi nên có chậm hơn thường ngày một chút.
Vào thị trấn, mấy người liền chia ra, Thước Nhạc tự đánh xe ngựa đến nơi bán gỗ. Vốn Sâm Kỳ còn muốn đi theo, nhưng người trong thôn nhắn mua rất nhiều đồ nên theo không được.
Thước Nhạc mua rất thuận lợi, chất liệu gỗ ở thị trấn không thiếu, Thước Nhạc tìm được loại gỗ cậu muốn mua, giá cũng không đắt, mua một ít. Người trong thôn thường xuyên qua lại nên cũng không có bí mật gì đáng nói, Thước Nhạc cũng không định giấu diếm gì cho nên nếu đã diễn thì diễn cho trọn vai, mua khá đầy đủ, trên đường sẽ đổi lại, chất lượng thì loại mua được kia không thể sánh bằng được. Gỗ nơi này không đắt, chủ yếu bởi tài nguyên rừng nhiều hơn so với Đại Cầu, loại gỗ thiết lực này được đưa từ phía Nam tới, cho nên mới đắt hơn chút, nếu là cây cối bản địa thì sẽ không có giá này.
Bởi đã sớm nói rõ, Thước Nhạc mua xong trở về, cậu cũng không đợi họ mà tự đánh xe về nhà. Khi về đến nhà thì mới khoảng hai, ba giờ chiều.
Đến nhà, Lan thúc và tam thúc đều vây lại xem, thấy gỗ mà cậu mua về đều luôn miệng nói cậu mua được hàng tốt, gỗ tốt như vậy đã nhiều năm không thấy rồi, dùng làm xe ngựa cũng quá đáng tiếc.
Gỗ thiết lực có thể coi như loại gỗ cứng nhất, Thước Nhạc cố ý chọn nó, đồ làm ra cổ xưa thuần phác, không bắt mắt còn rất rắn chắc. Trước đó đi họp chợ cậu đã từng thấy, cho nên vừa nghĩ tới làm thùng xe thì cậu đã nghĩ ngay đến nó.
Kéo đồ về rồi, Thước Nhạc bắt đầu chuẩn bị làm. Cậu đi tới thăm lục ca trước, khôi phục rất tốt, đã có thể bắt đầu nói nói cười cười cùng người khác, trạng thái tinh thần rất tốt, cơ thể vẫn còn chút suy yếu, nhưng hẳn khôi phục rất nhanh.
Lại dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng, dỡ gỗ xuống. Bởi vì có tuyết rơi nên không thể làm trong sân, cậu mang gỗ dọn vào nhà chính Đông Sương phòng. Chủ yếu bởi bên này lục ca đang tĩnh dưỡng, không tiện làm ồn. Cậu đã vẽ xong bản vẽ thùng xe, thiết kế xong độ lớn nhỏ, trực tiếp cắt nhỏ ra làm thành từng bộ phận, cuối cùng ghép lại với nhau là được.
Công cụ có sẵn, trước đó nghĩ làm nên đã mua chút gia cụ, tìm thợ rèn trên chợ rèn một bộ công cụ nghề mộc. Còn mình trở về lại điều chỉnh thêm, cũng khá tiện tay. Đao khắc thì do chính cậu làm ra, vốn không bắt mắt nên không sợ bị người khác nhận ra điều gì. Thứ này chỉ có cậu mới có thể thoải mái dùng, người khắc dùng thì sẽ thấy dao hơi cùn một chút, mà cậu dùng thì dù là thép tấm cũng có thể cắt đứt được. Thước đó cũng do cậu tự làm, giả vờ giả vịt dùng cho xong, thần thức của cậu rất lợi hại, dùng để ước chừng cũng chẳng cần đến thước đo, chỉ cần nhìn thôi cũng biết được không?
Cắt gỗ ra trước, lại bào nhẵn, cậu lấy ra gỗ thiết lực này không biết đã trồng được bao nhiêu năm, mật độ rất nhiều, so với gỗ thiết lực cùng kích cỡ còn nặng hơn rất nhiều. Người chân chính hiểu biết nhất định có thể nhìn ra, nhưng may mà Lan thúc và tam thúc chỉ nói vài câu lúc giúp chuyển gỗ vào, chứ không nói gì thêm nữa. Bọn họ cũng chỉ từng nhìn thấy gia cụ được làm thành từ gỗ thiết lực, cũng chưa từng làm qua. Vốn hai người còn muốn giúp đỡ, nhưng thấy động tác thuần thục của cậu cùng với bản vẽ phức tạp kia, không nói gì nữa nhưng hai người cũng không đi mà đứng bên cạnh xem thử, để xem xe ngựa của cậu làm ra bằng cách nào.
Tiến độ cũng không chậm, chờ đến lúc ăn cơm tối đã làm được không ít linh kiện rồi.
Đang lúc ăn cơm, liền thấy Tiền tẩu và Tiền ca trước sau bước vào sân. Nàng vừa về, thoạt nhìn có chút vội.