Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thước Nhạc cũng không nhớ rõ mình đã khám cho bao nhiêu bệnh nhân, cảm thấy bản thân vừa vào cửa thì bệnh nhân đã không ngừng tiến vào, y tá lại mang một bệnh nhân tiến vào, nói đây là người cuối cùng của sáng này, bác sĩ kia đã đi ăn cơm rồi.

Khám xong, cửa phòng đã được đóng lại, Thước Nhạc sắp xếp lại bản ghi chép của mình. Sáng có ba bệnh nhân có vẻ bị thương nghiêm trọng, đều cần nằm viện chữa trị, trong đó có một người còn cần phẫu thuật. Thước Nhạc đã sắp xếp người đó đến khoa tim ngoại. Bệnh nhân đó rất đặc biệt, buổi chiều cũng sắp đến, hay là cậu tự mổ thì sẽ yên tâm hơn chút.

Chiều không cần ngồi khám nữa, sẽ có bác sĩ khác đến thay. Thu dọn xong xuôi, Thước Nhạc đứng lên, chuẩn bị ra khỏi phòng, lại nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra, bên ngoài có ba người, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, hai nam nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ba người thấy cậu đều rất ngạc nhiên.

“Xin hỏi, nơi này do bác sĩ Thước khám bệnh đúng không ạ?”

Khẽ gật đầu, “Khám bệnh? Vào đi.” Khi vừa thấy vẻ mặt ông lão có chút xanh tím, cậu đã biết người này đến khám bệnh.

“Cha tôi muốn khám bệnh, tôi quen với giáo sư Từ ở bệnh viện các cậu, ông ấy bảo chúng tôi tới đây tìm bác sĩ Thước. Không biết bác sĩ Thước bao giờ sẽ về?” Ba người vào phòng, thấy bên trong cũng không còn ai khác, người đàn ông kia hỏi.

Thước Nhạc đặt sách và bút trên tay xuống, ngồi xuống phía sau bàn công tác, nới với ba người, “Tôi chính là bác sĩ Thước mà ngài đang nói đến.” Nói xong cười nói với ông lão, “Ông à, ông ngồi đi, cháu khám cho ông.”

Nam nữ trung niên đều có cảm giác bị người ta đùa giỡn, trẻ như vậy có tài cán gì chứ?

Nhưng thật ra ông lão kia không có phản ứng gì lớn, khi ông đứng ở cửa đã thấy biển tên trên ngực bác sĩ trẻ tuổi này, nếu bác sĩ Từ giới thiệu họ tới đây, nhất định không sai được.

Một già một trẻ không ai để ý đến hai người đang ngạc nhiên kia, bắt đầu làm kiểm tra.

Tình huống ông lão này, ai, tim bị phình động mạch chủ, có chút phiền phức đây.

Suy nghĩ một chút, Thước Nhạc làm hai tờ giấy kiểm tra.

“Ha ha, bác sĩ trẻ này, bệnh của lão ra sao vậy?”

Thước Nhạc cười, “Hiện tại chưa thể đưa ra phán đoán chính xác được, ông còn phải làm thêm hai phần kiểm tra nữa cơ, nhưng ông yên tâm, bệnh của ông không nghiêm trọng lắm đâu.” Đưa hai tờ giấy cho người đàn ông trung niên.

“Nào, cháu đưa mọi người qua.” Thước Nhạc lại cầm giấy và bút, đứng lên, đỡ ông lão từ từ đứng dậy.

Dẫn ông lão đi vào phòng siêu âm, để bác sĩ nơi này giúp ông làm kiểm tra, Thước Nhạc ý bảo con và con dâu ông đi ra ngoài.

“Cha ngài đã có thể xác định là phình động mạch chủ tim, tình huống không quá tốt, phải tiến hành phẫu thuật. Hai vị làm thủ tục nằm viện cho ông ấy đi.”

Người đàn ông trung niên cau mày, không thể tin vị bác sĩ trẻ này chỉ đơn giản như vậy đã có thể đưa ra chuẩn đoán, “Không thể đâu, cha tôi trước đây bị nhồi máu cơ tim, không thể nào là phình động mạch chủ đâu chứ?”

Thước Nhạc nhíu mày, không nói gì thêm. Kiểm tra rất nhanh, kết quả sẽ có ngay đây. Mà sự thật cũng chính như vậy.

Xử lý xong cho ông lão đã có chút muộn, Thước Nhạc đi thẳng đến khoa tim ngoại. Thức ăn vốn đã đặt trong phòng nghỉ đã sớm bị Thomas ăn hết luôn rồi, người này càng ngày càng không khách khí với cậu nữa. Ngoại trừ rất tôn sùng kỹ thuật chuyên môn của cậu, bình thường cũng tựa như bạn bè với cậu vậy, chẳng thấy xa cách chút nào.

Lấy từ không gian ra một phần thịt gà cuốn Burrito. Cũng bởi hôm trước đám nhỏ muốn ăn, mẹ già làm cho chúng, hương vị còn ngon hơn cả KFC nữa, chủ yếu bởi chất thịt gà ngon, một lần làm nhiều chút, Thước Nhạc mang bỏ vào trong không gian, lúc nào muốn ăn cũng tiện hơn. Hiện tại, mùi vị cũng không có gì khác so với ngày hôm đó, thậm chí vẫn còn nóng hổi như vừa được làm xong.

*Burrito:

Burrito

Kỳ thật trước kia cậu chỉ biết chức năng bảo quản thức ăn của không gian rất tốt, nhưng nếu cần làm pho mát, đồ chua… mà cần thức ăn lên men cũng không sao hết. Sau khi nghiên cứu phát hiện rằng, những thức ăn trong không gian sẽ phát triển dựa theo ý của cậu. Những hạt giống trong không gian tựa như một phần của cậu vậy, giống như dưa chua này nếu Thước Nhạc không muốn để chúng nó trở nên chua sẽ không chua, nếu là một loại thực vật mà Thước Nhạc không quá để ý đến nhưng chúng nó cũng sẽ đạt tới kết quả mà cậu mong muốn. Trước kia cậu chỉ nghĩ bản thân có thể khống chế động vật sinh sôi, phát triển hoặc khống chế thực vật sinh sôi nhưng sau mới phát hiện, sự không chế này trên tất cả các phương diện luôn, mọi thứ đều nằm theo suy nghĩ của cậu. Trong đó, ảnh hưởng lớn nhất chính là nếu Thước Nhạc đặc biết chú ý đến động vật nào thì động vật đó phát triển rất nhanh, chỉ cần có tư chất thì rất có khả năng hóa yêu. Điều này cũng mới được phát hiện gần đây, chỉ cần được Thước Nhạc chú ý thì sẽ rất nhanh tiến hóa; đây cũng chính là lý do mà đời thứ nhất, thứ hai lại tiến hóa nhanh như vậy. Phát hiện này khiến cậu có rất nhiều suy nghĩ, cậu vẫn luôn hy vọng động vật có thể tự do phát triển, những loài cậu chú ý cũng bởi vì cậu thích. Như vậy cũng không cần quá để tâm, nếu có thể hóa yêu thì Thước Nhạc cũng rất thích, nhưng nếu cố ý thúc đẩy lại không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa đây cũng có thể vì hiện tu vi của cậu tăng cao nên mới làm được. Trước kia, lực khống chế của cậu không hề mạnh như vậy.

Vừa ăn xong thì có người gõ cửa phòng nghỉ, Thước Nhạc đã “thấy” Thomas, Vươn Tôn và Phương Dương, lại mang từ khống gian ra mấy miếng thịt gà cuốn đặt trên bàn, giả vờ như thịt gà cuốn còn thừa lại, còn chút khoai tây chiên. Quả nhiên, ba tên kia vào phòng, hai mắt lập tức sáng chói tiến lại, cậu cũng hiểu rất rõ ba tên dạ dày voi này mà.

“Ưm, ngon quá đi. Khi ăn ở nước tôi cũng chính là vị này đó.” Thomas vừa ăn vừa ngạc nhiên.

“Ha ha, đây do mẹ tôi làm, bà đã sống ở Pháp một thời gian, cũng có nghiên cứu với cơm Tây. Thịt gà cuốn này được bà học từ hàng xóm.” Mẹ Thước khi còn ở Pháp, lúc rảnh rang không phải đi dạo khắp Paris với ba già thì chính là học cơm Tây. Thậm chí bà con tham gia lớp học làm cơm Tây, món Tây đã làm thật ngon.

“Tôi quyết định, muốn tới nhà các cậu ăn cơm. Muốn ăn thật nhiều món ngon.” Thomas cảm thấy bản thân bị thức ăn ngon quyến rũ mất rồi, cũng không muốn rời khỏi đất nước này nữa.

Vương Tôn và Phương Dương cũng rất nhớ thương món ngon nhà Thước Nhạc, cũng rất chờ mong.

“Rồi, vậy thứ bảy tuần này mọi người đều không có ca, tôi mời các cậu ăn cơm. Tới nhà tôi.”

“Thật quá tốt rồi, Nhạc Nhạc, tôi muốn ăn món vịt băng nấu mận* mà cậu làm lần trước.” Phương Dương lập tức gọi món.

*vịt băng nấu mận:  冰梅鸭, âm hán “băng mai vịt”

vịt băng nấu mận

Thước Nhạc nở nụ cười, “Vẫn còn ba ngày mà, các cậu có thể từ từ nghĩ lại, đến thứ 6 nói với tớ. Bảo đảm ai cũng hài lòng.”

Mấy người họ nói chuyện một lúc, chiều lại bắt đầu làm việc.

Hôm nay Thước Nhạc nhận hai ca phẫu thuật, người trước đã qua xem, xác định ngày mai sẽ phẫu thuật, mà ông lão được giáo sư Từ giới thiệu vẫn chưa định ngày được. Tuy rằng bệnh của ông đã được xác định nhưng con ông vẫn không tin Thước Nhạc, tình huống của ông lão rất nghiêm trọng, ông càng hy vọng phó viện Tần mổ chính, hắn cho rằng như vậy càng thêm đảm bảo. Thước Nhạc cũng không có ý kiến, dù sao phó viện Tần cũng rất giỏi, xác suất phẫu thuật thành công rất cao. Mà cậu dù sao vẫn còn rất trẻ, người khác không tín nhiệm cũng rất bình thường.

Buổi tối tan ca, Thước Nhạc về nhà, ngoài ý muốn thấy Mục Thanh đã về nhà, hiện tại cậu ta vẫn đang đến trường, bình thường cũng rất muộn mới về nhà.

“Sư phụ.” Mục Thanh thấy Thước Nhạc vào nhà, nhanh chóng đứng lên.

“Hôm nay sao lại về sớm vậy?”

Mục Thanh cười cười, “He he, thầy giáo dạy chiều nay nhập viện, thầy giáo mới chưa đến, không phải học nên về sớm thôi ạ.” Vươn tay nhận lấy áo khoác của Thước Nhạc, giúp cậu treo lên.

“Sáng vừa nói con giúp sư huynh con xong, chiều được nghỉ đã muốn thảnh thơi rồi à.” Thân phận Mục Thanh đặc biệt, là đồ đệ cũng là em trai. Tuy nói bốn đồ đệ đều giống nhau nhưng lúc trước nhận cậu ta làm đồ đệ cũng khó mà không nói đến tầng quan hệ họ hàng này, tất nhiên sẽ không nghiêm khắc như với đám Trương Hi. Hơn nữa, Mục Thanh cũng do cậu dạy, bản thân cậu cũng có chút lười nhác, đối với đồ đệ cũng đa số để chúng tự do.

“Sư phụ, nếu không ngài nói giúp con đi, chuyện Cục Đặc vụ, con không hiểu gì cả, hiện tại thời gian nghiên cứu còn không có nữa, cũng đừng để con làm mấy chuyện như vậy mà.”

“Ta thấy con còn muốn học, mà sư huynh con cũng đâu bắt con làm suốt ngày đâu, nhiều nhất chỉ dặn con làm vài chuyện nho nhỏ. Chờ đến khi con tốt nghiệp nhất định sẽ phải tới Cục Đặc vụ rèn luyện một thời gian, giờ học trước đôi chút cũng tốt.”

Mục Thanh nghe Thước Nhạc nói vậy cũng không dùng dằng, chuyện để cậu ta rèn luyện do Khúc Phàm quyết định, nhất định không thể sửa lại. Cậu ta vẫn nên tìm sư huynh thương lượng để phân thật ít việc cho mình mới được.

Tối Khúc Phàm không về nhà, gọi điện nói vụ án kia có chút manh mối, Thước Nhạc cảm thấy Khúc Phàm lại trở thành người mà cậu quen biết lúc ban đầu kia, khi đó Khúc Phàm thường xuyên vì phá án mà không về nhà, hắn vẫn luôn thích phá án, kỳ thật nếu không phải vì cậu, Khúc Phàm cũng sẽ không rời khỏi đội hình cảnh.

Ngày hôm sau, Thước Nhạc nghỉ, sáng đưa đám nhỏ đến trường, về nhà vốn muốn vào không gian sắp xếp lại tài liệu luyện khí, không ngờ lại nhận được điện thoại của anh Béo.

“Cậu em, đi làm chưa đó?” Anh Béo hỏi.

“Không đâu, hôm nay đến ngày nghỉ của em mà. Anh Béo có chuyện gì đúng không ạ?”

Anh Béo thở dài, “Hôm nay anh quả có chút việc, cậu em này, có thể đưa cho anh một món trang sức bằng ngọc đế vương lục thủy tinh loại không? Bên anh có chút việc.” Anh Béo biết trong tay Thước Nhạc nhất định có, nhưng nhiều năm qua đi, anh cũng biết hai cậu em này đâu phải người thường, phỉ thúy mà họ đang đeo đây cũng không phải trò đùa đâu, giống như khối ngọc bội mà Thước Nhạc đưa cho lần trước cũng có chút tác dụng đặc biệt.

Thước Nhạc nghe vậy liền nói, “Không thành vấn đề, anh muốn loại nào?”

“Ngọc Quan Âm là được.”

“Em sẽ mang qua cho anh ngay.”

“Rồi nha.”

Mấy năm nay chỉ có lấy vào không lấy ra, Thước Nhạc có không ít len dạ phỉ thúy, mở ra có thể giúp cửa hàng duy trì mười, hai mươi năm cũng không thành vấn đề. Đây chủ yếu do cậu mang từ Myanmar và do anh Béo mang tới, đều do danh tiếng của anh Béo mà có, giờ mang lại cũng không sao. Linh khí trong không gian có thể bồi dưỡng phỉ thúy ngọc thạch, nhất là những phỉ thúy mà cậu đưa vào không gian thứ hai, thủy loại cũng tăng lên không ít. Cho nên, với cậu thì đồ phỉ thúy cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Trong đám phỉ thủy mà cậu cất giữ, có rất nhiều thủy tinh loại, mà trong đó Đế Vương lục là tốt nhất, nhưng số lượng mà cậu cất chứa cũng không nhiều lắm, huống chi Đế Vương lục vẫn là loại tốt nhất trong số các phỉ thúy, Đế vương lục cùng bảo ngọc, lục bảo là vương trong số phỉ thúy, mà thủy tinh loại đế vương lục cũng có thể coi như ngọc đế vương, là cực phẩm trong cực phẩm. Hiện tại lão khanh thủy tinh loại đã rất khó tìm, mấy năm nay Thước Nhạc cũng tìm được mấy khối, mà món tốt nhất chính là mặt nhẫn trên tay Thước Nhạc và Khúc Phàm.

Nguyên liệu làm ra bùa hộ mệnh cho đám nhỏ và người nhà đều là do anh Béo đưa cho, sau đó cậu lại mua thêm phỉ thúy về, đa số đều chưa mở ra, chỉ có số ít dùng để cho cậu luyện tập điêu khắc vài thứ.

Lái xe đi vào cửa hàng của anh Béo, thấy trước cửa treo biển đóng cửa, cửa lớn cũng đóng một nửa. Trong cửa hàng có vài người đang ngồi, đều khoảng ba, bốn mươi tuổi. Thước Nhạc biết họ chính là ông chủ các cửa hàng ngọc thạch trên khu phố này, tuy rằng đều là kinh doanh một mặt hàng nhưng sự cạnh tranh giữa họ cũng không quá khắc nghiệt, đều là kẻ thích ngọc, bình thường cũng hay tụ lại giải thạch với nhau.

Thước Nhạc vào phòng liền nhíu mày, bởi cậu thấy mấy người ngồi vây quanh bàn, trên bàn kia đặt một khối ngọc Quan Âm phỉ thúy đã vỡ nát. Thước Nhac thấy quả nhiên là ngọc phỉ thúy thủy tinh loại đế vương lục.

Thấy cậu vào, anh Béo lập tức đứng lên, “Mang đến?”

Khẽ gật đầu, “Mang rồi, anh Béo, sao lại vậy?”

Anh Béo nghe Thước Nhạc hỏi, thở dài, “Cuối tuần trước có một khách đến cửa hàng, mang đến một khối ngọc phỉ thúy thủy tinh loại đế vương lục, muốn tới đây gia công. Vốn hôm qua đã làm xong, khách kia cũng đã qua xem, nhưng hôm qua hắn ta có việc, nhờ cửa hàng giữ giúp hắn thêm một ngày, hôm nay sẽ đến lấy. Ban đầu đã giao hẹn thời gian là hôm nay, hắn cũng sẽ trả thêm chút phí bảo quản, anh cũng đồng ý rồi. Nhưng ai ngờ sáng nay mở két bảo hiểm ra thì phát hiện khối phỉ thủy này đã vỡ nát. Khách kia nói chiều sẽ tới đây, không còn cách nào khác mới phải gọi cho em, nghĩ đến chiều khách tới có thể dùng vật tương tự đổi được không?”

“Phỉ thúy này sao lại vỡ chứ?” Thước Nhạc hỏi.

Anh Béo lắc đầu, “Chuyện này rất kỳ lạ, nó đặt trong tủ sắt cũng vỡ được, nứt còn từng nghe chứ… Anh đã tìm Cao Cường, bảo cậu ta tìm người tra xét một chút, có phải do người ta làm ra hay không. Mấy người bọn anh thảo luận cũng không có kết quả gì.”

Thước Nhạc nhìn kỹ phỉ thúy trên bàn, cũng cảm thấy quái lạ, độ cứng của phỉ thủy rất tốt, bình thường khắc cũng rất khó, loại đồ trang sức này vỡ một miếng còn khó huống chi là vỡ nát như vậy chứ.

Cầm hòm lên, Thước Nhạc cẩn thận đánh giá, càng nhìn càng thấy kỳ quái, phỉ thúy này tạo cho cậu cảm giác như vỡ từ trong ra ngoài, do nội lực tác động vào. Cậu vươn tay sờ chút, đột nhiên ngạc nhiên. Cậu thế mà phát hiện chút dao động tinh thần lực mỏng manh ở trên đó.

Kusami: bé đáng yêu là nhóc Gai Vàng đó, ta khá thích nhóc dở hơi này kaka
Bình Luận (0)
Comment