Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 52

Thước Nhạc và Khúc đi vào chính phòng tiền viện, thấy được Tàng sơn Thất ưng và Tàng sơn Miêu Thập nhị. Lần trước không để ý, hôm nay mới nhận thấy Thất Ưng Lăng Tiêu là người trẻ tuổi tuấn tú, khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi; hôm nay mặc một bộ trường bào bằng gấm trắng có viền lông điêu màu đen, chân đi đôi trường ngõ màu đen thêu hoa văn hình đám mây, tóc búi lên cao, thoạt nhìn là một nam tử vô cùng anh tuấn. Mà Miêu Thập Nhị bên cạnh hắn lại có vẻ tinh tế, vóc người không cao, cũng chỉ khoảng hơn một mét sáu mà thôi, khuôn mặt trắng nõn, nếu chỉ nhìn than hình lại có chút vẻ nữ nhi. Trên người hắn một cẩm bào màu đen ám văn, hai ống tay áo hơi thắt lại, dưới chân cũng mang một đôi trường ngõa thêu mây. Khúc Phàm cố ý nhìn qua, chân người này cũng hơi nhỏ, nhưng phong thần lực quanh than lại rất dồi dào, nhìn dáng vẻ của hắn thì hẳn mạnh về công pháp khinh công.

Vào lúc hai người vào nhà, Thất Ưng và Miêu Thập Nhị cũng đã quan sát kỹ hai người, không ngừng thầm tán thưởng. Khúc Phàm hôm nay mặc bộ trường bào màu xanh đen cổ chéo, ở cổ dung chỉ cùng màu thêu hồi văn*. Cách ăn mặc đơn giản hào phóng, trường bào càng tôn lên bả vai rộng, eo thon, chân dài; tóc vừa để ngang bờ vai, dùng sợi lụa đơn giản buộc lên, càng lộ vẻ tiêu sái. Có lẽ bởi công pháp tu luyện, khuôn mặt hắn càng thêm góc cạnh rõ rang. Đôi mắt thâm thúy đầy khí phách khiến người ta không dám nhìn thẳng. Khí chất hiên ngang.

Mà so với Khúc Phàm, dung mạo Thước Nhạc lại có thể dung từ ‘mỹ’ để hình dung, không phải kiểu ôn nhu nữ tính, cũng không phải loại tuấn mỹ của nam nhân, người từng qua cậu tuyệt sẽ không nhầm cậu thành nữ tử, cậu tựa như vầng trăng giữa cơn mưa phùn mùa xuân, là sự tồn tại tự nhiên, nhất cử nhất động đều lộ vẻ phong lưu. Lăng Tiêu không phải mới gặp Thước Nhạc lần đầu, lần trước gặp qua chỉ thấy người nọ bất phàm, không ngờ hôm nay gặp lại lại có cảm giác kinh diễm. Có điều, lúc này hai người cùng nhau bước vào cửa, thế mà khiến hắn cảm thấy thứ cảm giác thiên hạ vô song.

Hai bên giới thiệu qua một chút, ngồi xuống, “Thước huynh đệ, lần trước bởi có ngươi giúp, ta mới có thể bắt được Độc Hạt tử, không đã không thuận lợi như vậy.”

“Lăng tiên sinh không cần khách khí như vậy, nhấc tay chỉ lao mà thôi. Cho dù Lăng tiên sinh không đến, chúng ta cũng đang định đi bái phỏng.”

“À, có chuyện gì sao?” Lăng Tiêu hỏi.

“Là vậy, mùa xuân sang năm chúng ta muốn tới Thánh thành một chuyến, cũng không quá hiểu về tình hình nơi đó, hy vọng có được chút chỉ điểm của quý sư*.”

*quý sư: cách gọi kính trọng, sư phụ của người khác

Lăng Tiêu vừa nghe cũng hiểu được, sư phụ hắn tuy không tu hành nữa nhưng hắn hiểu rất rõ về chuyện của tu sĩ, cũng rất có uy tín ở Tương Viên thành, hang năm đều có người đến xin chỉ bảo. Có điều, Lăng Tiêu nhíu mày, “Thước huynh đệ, theo lý không nên từ chối, mùa xuân hàng năm gia sư đều sẽ tiếp đón một vài người có ý muốn tới Thánh thành, cũng sẽ đưa ra vài lời đề nghị, nhưng hai năm nay sức khỏe gia sư không tốt, đã hai năm rồi chưa từng gặp khách.” Hắn thấy hai người này bất phàm, cũng không muốn cứ vậy từ chối. “Vậy đợi chúng ta quay về, xin chỉ thị từ gia sư. Hẳn gia sư sẽ không từ chối đâu.”

“Vậy thì hay quá.” Thước Nhạc cười nói tiếp, Khúc Phàm bất động thanh sắc nhìn Lăng Tiêu và Miêu Thập Nhị, không biết vì sao khi nghe Lăng Tiêu nói về sư phụ mình, hắn dường như thấy gì đó, sư phụ của họ đúng là sẽ có thể gặp được. Đối với người tu hành đến trình độ nhất định sẽ có cảm ứng với tương lai, lúc trước khi Lan thúc nói chỉ cảm thấy có thể đến bái kiến, hôm nay lại thấy đây có lẽ là cơ duyên nào đó.

Miêu Thập Nhị ít nói, nhưng nhìn lại có vẻ là người khôn khéo, hai người sau đó cũng dạo quanh nhà, nhìn những vật trang sức mới mẻ trong sân vườn, nhất là khi thấy tám phiến bình phong cỡ lớn bằng gỗ điêu khắc thành thì ánh mắt vừa to lại vừa sang. Hình điêu khắc bên trên chính là những hình khắc thần tiên do Thước Nhạc lựa chọn, có bát tiên quá hải, tuế hàn tam hữu, tam tiên Bồng Lai, Phúc Lộc Thọ, Nam Đẩu thất tinh quân, Bắc Đẩu lục tinh quân, hai mười tám tinh tú, ba mươi sáu thiên tướng. Lúc trước Thước Nhạc luyện điêu khắc, làm bình phong, vốn chỉ khắc Bát tiên quá hải, Tuế Hàn tam hữu, Bồng Lai tam tiên; đều là những bình phong độc lập. Mà Phù Dung thính này là nơi mà dung để đãi khách, bên trong cũng không có thứ gì ngăn cách, chỉ có tấm bình phong đặt đó, có cả thảy tám tấm, vì hợp với những hình vẽ trước đó mới chọn mấy tấm này của cậu. Khúc Phàm nhìn nói hình vẽ thiếu vẻ nhu hòa, khắc thêm Thất tiên nữ, Hăng Nga, Bôn Nguyệt mới tốt. Bức tinh tú thiên tướng phía sau dương khí quá nặng. Tuy nhiên cũng không sao cả, Thước Nhạc ngại phiền nên cũng không làm thêm nữa.

Từ Trái Đất đến nhất định sẽ biết mấy bức bình phong này là nhân vật trong truyện thần thoại, không đại biểu điều gì. Mà Miêu Thập Nhị nhìn lại trầm tư, đi theo huynh trưởng đến nơi không quá xa đã nói, “Thất ca, huynh nói hai người kia có phải người sư phụ đang tìm hay không?”

“Hửm, sao đệ lại nghĩ vậy?”

“Tuy rằng đệ nhìn không rat u vi của hai người nhưng khi vừa gặp Khúc Phàm thì đã cảm thấy áp bách, chỉ liếc mắt thôi cũng tựa như đã bị nhìn thấu. Hơn nữa đệ thấy cách bài trí trong nhà họ có hương vị rất đặc biệt, rất nhiều đều không có ở Tương Viên thành. Hơn nữa, sư huynh, huynh có chú ý thấy không, bình phong ở Phù Dung đại sảnh kia có một tấm hơi giống với bình phong của sư phụ. Đó chính là thứ mà sư phụ mang từ tong môn về.”

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, dừng bước lại, “Đệ nói vậy cũng thức tỉnh huynh. Quả có chút giống. Tuy nhiên chúng ta cũng không thể đưa ra kết luận nhanh như vậy được. Sư phụ đã tìm nhiều năm như vậy vẫn không thấy, vẫn nên cẩn thận mới tốt.”

“Ừm, đệ thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về, nói việc này cho sư phụ biết.”

Thước Nhạc và Khúc Phàm không biết cuộc trò chuyện của hai huynh đệ này cùng với sự thay đổi mà họ mang tới khi về môn phái, chỉ cảm thấy có thể hiểu thêm và tu sĩ Thánh thành cũng rất tốt.

Vừa tiễn hai người Lăng Tiêu, hai người lại vào không gian. Khúc Phàm định dung trận Huyễn tật thiên hỏa trong không gian luyện đan lô*. Vốn là hỏa hồ lô kia đã có thể hấp thu và phun lửa rồi, chỉ cần luyện chế chút sẽ trở thành đan lô tự nhiên. Đám nhỏ trong nhà đề đã Trúc cơ thành công, đan dược là thứ mà tu chân giả không thể thiếu được, trong tay họ cũng có không ít đan phương**, cũng không thể lãng phí.

*đan lô: lò luyện đan

*đan phương: công thức luyện đan dược aka phương thuốc

Thấy Khúc Phàm bắt đầu luyện chế, Thước Nhạc cũng không ở cạnh quấy rầy, lập tức ra khỏi không gian, lại không ngờ vừa ra đã nghe thấy tiếng hét chói tai. Cậu lập tức nhận ra đó là tiếng la của Lan Ngọc. Thần thức lập tức trải rộng ra, sau đó biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại đã ở xa cả cây số, trong hai nhịp thở đã đến nơi gặp chuyện không may. Nếu có ai có thể nhìn rõ tinh thần lực sẽ phát hiện, hai luồng tinh thần lực to lớn tựa như hai cánh tay tóm lấy vật phía trước, hoặc là cây cối, hoặc là hòn đó, sau đó để mặc cơ thể bị kéo đến đó, chỉ cần nơi mà tinh thần lực vươn tới được thì cơ thể cũng sẽ tới được; bởi tốc độ quá nhanh nên mới giống thuấn di.

Đến nơi gặp chuyện không may, Thước Nhạc thấy vai trái Lan Y bị vũ khí sắc bén xuyên qua, máu chảy ra ngoài biến thành màu đen. Lan Ngọc đã ngất xỉu, vươn tay điểm vài huyệt trên người Lan Y, hơn nữa đút cho cậu ta ngụm nước linh tuyền, mắt thấy miệng vết thượng khép lại mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sư phụ, Lan Phi bị bắt đi rồi.” Lan Y tỉnh lại thấy Thước Nhạc, nhanh chóng nói.

Thước Nhạc hơi gật đầu, “Ta đi mang nó về.” Đúng lúc này đám Quả Quả chạy tới, “Các con về nhà ngay đi, đừng chạy loạn.”

Dặn dò mấy đứa nhỏ, Thước Nhạc biến mất tại chỗ, trước đó chỉ thấy qua bong dáng nhưng cũng đã đủ; tốc độ người nọ rất nhanh nhưng hắn ta cũng không phải tu sĩ, dù nhanh nữa cũng chỉ là võ giả mà thôi. Thước Nhạc đuổi theo rất nhanh.

Người nọ cảm thấy Thước Nhạc đuổi theo thì dừng lại ở rừng trúc sau núi, Lan Phi nằm ngay dưới chân hắn ta. Thước Nhạc đảo thần thức qua, thằng nhóc chỉ ngất đi, không có vấn đề gì lớn.

“Ngươi là ai? Sao lại bắt đồ đệ của ta đi?”

Người nọ cao mét tám, tóc đều màu trắng, xem ra đã sáu, bảy mươi tuổi.

“Hắc hắc hắc— ranh con, không ngờ khinh công của người lợi hại như vậy. Đồ đệ ta bị ngươi bắt, ta chỉ có thể bắt đồ đệ ngươi thế chỗ.”

Thước Nhạc hơi nhíu mày, thanh âm thật khó nghe, tự như đám thái giám trên ti vi vậy, “Ngươi là sư phụ của Độc Hạt tử?”

“Đúng.” Lão già kia nhìn Thước Nhạc đánh giá một phen, trong mắt đột nhiên xuất hiện ánh sang quái dị, cả người cũng trở lên tà tính, “Hắc, thật không ngờ lại gặp được tuyệt sắc giai nhân như vậy, thật không uổng công ta tới mà.”

Nếu không phải đã được giáo dục từ nhỏ, Thước Nhạc sợ rằng đã sớm chửi ầm lên, quá kinh tởm. Lập tức không muốn ở lại với lão ta quá lâu, tâm niệm vừa động, Lan Phi biến mất, tốc độ quá nhanh; lão ta một lúc sau mới phản ứng lại được, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm Thước Nhạc, lúc này mới trở nên nghiêm túc, nhưng đã muộn.

Thước Nhạc cũng không phải người luôn cần bảo vệ, cho dù cậu tu hành không bì được với Khúc Phàm nhưng tố chất các phương diện cơ thể, tinh thần lực của cậu đều là điều mà người bình thường không thể sánh được, có lẽ điều cậu thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến. Tuy nhiên đối phó với kẻ còn chẳng thể gọi là tu sĩ thế này, cậu cũng không cần khách sáo làm gì. Cậu cũng không muốn như trong ti vi hay diễn, trước khi đối chiến còn phải nói gì đó hoặc đánh một lần cũng mất cả ngày mới có thể tốn hết sức bắt được đối thủ, đó đều chẳng phải sự thật. Lão già này bắt Lan Phi đi, còn làm Lan Y, Lan Ngọc bị thương; đã chạm vào điểm mấu chốt của cậu; cho nên chẳng them quan tâm người nọ là người già cả nữa. Cậu sẽ không chút khách khí, trực tiếp nâng chân lên đạp bay. Dùng tay thì cậu sợ làm bẩn tay mình.

Lại nói vốn hai người cách khá xa nên Thước Nhạc hẳn không đá tới. Cú đá nhìn như rất chậm, chậm đến mức có thể dễ dàng tránh được kia lại cứ như vậy, không chệch một li đá lên mặt lão già kia.

Vốn đệ tử ngoại môn của Ngũ Độc rất nổi tiếng, lập tức có thể tiến vào hang ngũ Thiên Tà Độc Phong, cứ như vậy bị Thước Nhạc đá gẫy một bên răng năng, mắt đen xì, ngất luôn.

Ngũ Độc môn là đám bại hoại trong các môn phái tu sĩ, bọn họ lấy độc vật làm gốc, thông qua hấp thu công pháp của các tu sĩ khác để tăng cường tu vi của bản than. Thực tế đã sớm không thể coi như tu sĩ rồi. Cho dù tu sĩ nào thấy tu sĩ của Ngũ Độc môn cũng đều phải diệt trừ, cũng tựa như người ta hô hào đánh chuột vậy đó.

Năm mươi năm trước bởi vì chính phái đuổi giết, bọn họ đã sớm biến mất, nhưng ai cũng không biết rằng họ đã chạy tới thế tục giới ẩn núp đi, mà tổng bộ của họ nằm ngay ở ngọn núi Vọng Phong cách Tương Viên thành năm mươi dặm về phía bắc. Đặc điểm đặc biệt của khu vực xung quanh Tương Viên thành khiến họ ẩn giấu có vẻ bí ẩn, mà chính bởi năm đó Ngũ Độc môn nguyên khí đại thương, cũng chẳng còn mấy người tu sĩ.

Hiện tại Ngũ Độc môn làm việc có vẻ bí ẩn, thanh danh trong giới thế tục cũng lặng lẽ phát triển, hôm nay Tà Độc Phong đã trở thành đám bại hoại nhất trong giới thế tục, cũng am hiểu dung độc, khi còn trẻ không tội ác nào không nào, mấy năm trước vô tình đã vào Ngũ Độc môn, trở thành đệ tử ngoại môn. Tuy rằng sư phụ của hắn ở trung tâm Ngũ Độc môn bị thương rất nặng không thể dạy lão ta công pháp tu hành thâm ảo gì, nhưng chỉ học chút thôi cũng đã giúp thực lực của lão tăng gấp đôi rồi. Ở giới thế tục cũng gần như vô địch.

Mười năm trước lão ta còn chưa vào Ngũ Độc môn, đã từng giết cả nhà một hộ ở Tương Viên thành, đúng lúc lại chạm phải sư phụ của Tàng Sơn Thập tam hiểu vừa từ giới tu hành trở vể. Lúc đó may mắn đào thoát, hai người cũng đã kết thù với nhau. Sau đó, lão ta gia nhập Ngũ Độc môn, lại thu nhận Độc Hạt Tử, biết kẻ thù kia sẽ không rời núi nên lệnh đồ đệ làm chuyện xấu để họ không thể bình an. Tàng Sơn thập tam hiệp cũng sau đó mới gây thù với Độc Hạt Tử. Độc Hạt Tử kia rất láu cá, hai bên đều là những võ giả bình thường, mà bản thân Độc Hạt Tử cũng có thể sử dụng độc dược, không ngờ đến lại thua dưới tay đám nhóc nhà Thước Nhạc. Lại nói tiếp, đây là sự khác nhau giữa võ giả và tu sĩ, vốn không thuộc một tầng lớp. Mà Thiên Tà Độc Phong giờ cũng thua dưới tay cậu. Tinh thần lực, linh khí và thần thức, khi ba thứ kết hợp với nhau, đừng nói tới hắn mà ngay cả tu sĩ đã thành công Trúc Cơ cũng không thể tránh thoát được.

Thiên Tà Độc Phong đã rất lâu không rời núi, gần đây sư phụ của lão ta sắp xuất quan, sẽ Trúc Cơ cho lão nên vào lúc quan trọng như vậy, lão tuyệt không ra ngoài. Nhưng Độc Hạt Tử ra ngoài rất lâu vẫn chưa về; vốn Độc Hạt Tử phụng mệnh đi lấy về một món bảo vật, sau đó lại không về, hiển nhiên đã xảy ra chuyện. Lão thật không sợ Độc Hạt Tử bị người ta bắt được, gã ta láu cá như vậy, muốn chạy thì rất dễ. Lão chỉ sợ Độc Hạt Tử nuốt luôn đồ của mình thôi. Đối với người Ngũ Độc môn bọn họ, ai cũng không thể tin được.

Có điều kết quả rất ngoài dự đoán của mọi người, Độc Hạt Tử vậy mà bị Thất Ưng bắt được, còn mang về môn phái. Thiên Tà không cho rằng đồ đệ của mình còn sống. Lão mới không nghĩ sẽ báo thù cho đồ đệ của mình, chỉ muốn nhanh chóng mang đồ về. Giữa đường lại thấy Thất Ưng và Miêu Thập Nhị đi từ một tòa nhà ra, trong long đang hiếu kỳ lại gặp phải Lan Phi, một nam đồng có tư chất tốt như vậy, dung nó nhất định sẽ thành công Trúc Cơ. Tất cả các tu sĩ đều cho rằng thuộc tính thần lực càng ít càng tốt nhưng Ngũ Độc môn của lão lại nghĩ ngược lại, càng nhiều loại lại càng tốt. Trên người đứa nhỏ này có toàn vẹn bảy thứ thần lực, đây là tư chất tốt đến mức ngay cả môn chủ Ngũ Độc môn cũng không có được. Tuy nhiên lão mang đứa nhỏ này về cũng không vì dạy dỗ, mà muốn sử dụng một bí pháp tà ác, đoạt lấy tất cả mọi thứ của thiếu niên.

Thước Nhạc cau mày nhìn qua, dung tinh thần lực đưa lão ta bay phía sau, đợi lát Khúc Phàm qua sẽ để anh ấy hỏi một chút, loại chuyện thẩm vấn này vẫn nên giao cho nhân viên chuyên nghiệp đi thôi. Đưa Lan Phi từ không gian ra, kiểm tra xem có bị thương hay không. Xoa đầu đứa nhỏ, đưa vào tia linh khí vào trong cơ thể nó, Lan Phi lập tức tỉnh lại.

“Sư phụ, đây là? A… kẻ này?” Lan Phi có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh đã thấy kẻ đang bay phía sau Thước Nhạc, nhớ rõ khi vừa thấy lão ta thì hôn mê luôn.

Xoa đầu thằng nhóc, an ủi nó: “Yên tâm, con an toàn rồi.” Nói xong ôm thằng nhóc lên, nhanh chóng về nhà. Tiến vào chính đường thấy người nhà đều có mặt, Lan thẩm và Lan Ngọc khóc đến mức mắt sưng như trái hồ đào. Sắc mặt Lan Y đã tốt hơn nhiều.

“Các con không sao chứ?” Ba Thước nhìn thoáng qua con trai, lại nhìn Lan Phi, cảm thấy mình hình như đã nói một câu vô nghĩa rồi.

“Không sao ạ.” Đột nhiên nhớ tới Lan Y bị thương, “Lan Y, ngọc bội trước đó sư phụ tặng cho, con không đeo sao?”

Lan Y vừa nghe, mặt lập tức đỏ lên, hơi không biết làm sao. Câm câm nín nín không dám nói lời nào.

Thước Nhạc nghĩ cu cậu nhất định không đeo, không đã không bị thương.

Lan thúc nhìn vẻ mặt này của nhi tử, nhíu mày, “Lan Y, miếng ngọc bội sư phụ con đưa cho đâu?”

Sắc mặt Lan Y không đỏ mà có hơi trắng bệch, ngọc này được Thước Nhạc và Khúc Phàm đưa làm qua gặp mặt, sau đó tuy có đưa quà bái sư nhưng ngọc này chỉ có một miếng thôi. Cũng không phải Thước Nhạc không nỡ, đám nhỏ trong nhà và đám Trương Hi có tận mấy miếng cơ mà, có điều Thước Nhạc và Khúc Phàm phát hiện, ngọc bội làm trong không gian không có tác dụng lớn với Lan Y và Lan Phi như đám nhỏ trong nhà. Nguyên tinh nơi này có tác dụng với chúng hơn. Cũng bởi vậy vào lễ bái sư chỉ đưa cho bọn họ một chiếc túi không gian. Còn lại thì chờ nghiên cứu xong lại đưa tặng, dù thế nào cũng phải trước khi đi Thánh thành làm cho chúng không gian tùy thân và trang bị phòng thân.

Lan thúc thấy cậu không nói lời nào, có hơi nổi nóng, “Con nói đi, ngọc kia đâu rồi?”

“Lan Y đừng gấp, nói cho sư phụ, con đưa ngọc bội cho ai rồi?” Vóc người Lan Y không nhỏ, đã cao sấp xỉ Thước Nhạc, lớn lên giống Lan thúc, khá khôi ngô, nhưng khuôn mặt đỏ bưng nhăn nhó này khiến Thước Nhạc đoán được đôi chút.

Lan Y liếc nhìn Thước Nhạc, ngại ngùng mà nói, “Con đưa ngọc bội cho Xuân Hoa ở Lân thôn.”

Thước Nhạc nghe thì cũng không thấy bất ngờ. Từ khi quen Lan Y, cậu cũng hiểu được đôi chút tính cách đứa nhỏ này, có thể chịu khổ chịu cực, lại tôn trọng trưởng bối, rất cung kính với Thước Nhạc và Khúc Phàm, coi lời của hai người tựa như Thánh chỉ vậy. Ngọc bội nhất định đã đưa cho người rất quan trọng của cậu ta, nhưng mà Xuân Hoa, cái tên này thật quá vang dội mà.

Nghe thấy Lan Y nói như vậy, mắt Lan thúc trừng lớn, chỉ chỉ Lan Y, cũng không biết nên nói gì cho đúng, nắm tay thành đấm, dường như muốn đánh cậu một trận. Lan thẩm cũng giật mình nhìn Lan Y, rất lâu sau mới nói, “Con lại gặp nó nữa sao? Đứa nhỏ này…” Thước Nhạc vẫn lần đầu tiên thấy Lan thẩm trừng người ta như vậy.

Lan Y đột nhiên quỳ xuống, “Cha mẹ, con biết cha mẹ không đồng ý nên cho tới giờ cũng không gặp nàng. Nhưng đầu xuân sang năm Xuân Hoa cũng tới Thánh thành, con đưa nàng ngọc bội cũng chỉ mong nàng an toàn một chút.” Nói xong, lại nói với Thước Nhạc, “Sư phụ, đồ đệ sai rồi, không nên mang đồ người cho đưa cho người khác. Nhưng mà đồ đệ lại không nỡ.”

Thước Nhạc nhìn cậu cười, vươn tay nâng cậu dậy, “Được rồi, ngọc bội kia đã tặng cho con thì tất sẽ do con tùy ý sử dụng. Con đã nghĩ có thể tặng cho người khác thì sư phụ cũng không nói gì nữa.”

Sau đó Thước Nhạc cũng không muốn nói gì, mọi chuyện cứ từ từ thôi, chuyện ngọc bội này vẫn nên nói rõ với Lan Y. Hơn nữa cũng không biết Xuân Hoa này là người như thế nào, Lan Y sang năm đã mười sáu, ở gia đình bình thường đã đến tuổi thành gia lập thất. Đối với chuyện đồ đệ lấy vợ, cậu cũng không muốn quản, nhưng Lan Y vẫn còn nhỏ, lại không biết quá rõ về Xuân Hoa này, cứ chờ sau này hỏi lại rồi quyết định vậy. Ngọc bội này hẳn đã được Lan Y đưa đi khi còn chưa chuyển nhà, hẳn Sâm Kỳ cũng biết.

Thấy Thước Nhạc nói vậy, nấm đấm của Lan thúc cuối cùng cũng không thể nện xuống. Dù sao hiện vấn đề giáo dục nhi tử đã được giao cho Thước Nhạc.

Nhưng đám nhỏ bên cạnh nghe được cái tên Xuân Hoa này lại tựa như bị sét đánh luôn, cả đám thầm thì hỏi qua mọi chuyện từ sư huynh Sâm Kỳ bên cạnh, bị Thước Nhạc trừng mắt mới yên tĩnh được một lúc.
Bình Luận (0)
Comment