Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 54

Sâm Kỳ nhân dịp này về thăm ngoại công cậu, cũng ở thôn này, Thước Nhạc đưa cậu chút quà mừng tết, để cậu qua đó, hai người tạm chia tay.

Thước Nhạc dùng thần thức quan sát, cửa nhà đang khóa ngoài nhưng bên trong lại có hai nam hài, một đứa bảy, tám tuổi, một đứa bốn, năm tuổi. Theo lời Sâm Kỳ thì hai đứa nhỏ này hẳn là một đứa tám, một đứa năm tuổi, cơ thể hơi gầy yếu nhưng tinh thần rất tốt. Quần áo mặc trên người tuy vá chằng vá đụm nhưng rất sạch sẽ, mà hai đứa cũng rất sạch sẽ, tóc được búi lên rất gọn gàng.

Ngôi nhà tranh vừa nhỏ vừa tối, không có bất kỳ dụng cụ gì nhưng đồ đạc lại được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, so với những nhà nông bình thường còn sạch hơn rất nhiều, khác không nói vội nhưng Xuân Hoa này rất chăm chỉ.

Hai thằng bé ngồi im trong phòng, đứa lớn chăm đứa nhỏ, cầm bút lông luyện chứ. Nhìn vẻ mặt của đám nhỏ còn trưởng thành hơn đám nhỏ cùng tuổi, hẳn bởi trải qua cuộc sống như vậy khiến chúng trưởng thành sớm. Nhưng Thước Nhạc cũng không phát hiện bất thứ điều gì u ám từ trên người chúng, dù sao đối với những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy hẳn sẽ có chút u ám, mà chị chúng đã bảo vệ chúng rất tốt.

Quan sát một lúc, hai đứa nhỏ rất nghiêm túc luyện chứ, em trai tuy viết không tốt, thường dừng bút lại, xoa xoa cổ tay nhưng lại thấy anh trai nghiêm túc như vậy nên lại nghiêm túc viết tiếp.

Quan sat một lúc, Thước Nhạc lại thấy một cô gái đi từ xa tới, màu da của cô có chút tối, vẻ mặt lại rất lạnh nhạt, tay dài chân dài, không lùn chút nào, ngũ quan thiếu chút nhu kì của con gái nhưng lại thêm chút anh khí, tóc được búi gọn trên đỉnh đầu, cơ thể rất gầy, những khớp xương trên tay cô có hơi lớn, có những vết chai lưu lại do làm việc trong thời gian dài.

Nữ hài tử của thế giới này giống với thời cổ đại ở Trái Đất, cơ bản đều đại môn không ra, nhị môn không tiến. Nữ hài tử này lại không có có bộ dáng như vậy, vóc dáng lại giống như người mẫu trên Trái Đất, vóc dáng cao gầy, đôi chân thon dài, mặt mũi góc cạnh rõ rang, rất đặc biệt, mang theo hương vị đặc biệt. Hơn nữa có thể nhận ra cao khoảng mét bảy hai, bảy ba; ở thế giới này, đứng giữa đám nam nhân cũng không coi như thấp. Cô nương này trong mắt người nơi này tuyệt không phải mỹ nữ gì cả. Nhớ lại lời Sâm Kỳ nói, cô nương này ba năm nay thay đổi rất lớn.

Trên lưng nàng vác theo một bó củi, trên tay còn xách theo một con thỏ. Đi vào thôn, đúng lúc gặp phải hai thôn dân, thấy nàng thì tránh rất xa, sắc mặt nữ hài lạnh lung, không có phản ứng gì nữa. Tuy nhiên Thước Nhạc nhíu nhíu mày nhìn hai nam nhân kia, phân ra chút chú ý, chợt nghe thấy bên kia nói gì mà “Mẫu Dạ Xoa, đá tàn cả Lại Nhị đó, cẩn thận đó.” Thước Nhạc nở nụ cười, cô nương này cũng rất giỏi đó.

Kỳ thật Thước Nhạc không biết, vóc dáng Xuân Hoa cũng hai năm nay mới phát dục thành như vậy, nàng khác với đám nữ tử trong thôn, vì nuôi sống bản than và em trai nên thường xuyên vào núi, vận động nhiều, trên người cũng không thêm được chút thịt nào, mà cứ như vậy tạo thành cơ săn chắc, tướng mạo như vậy sẽ không khiến người ta chú ý, nhưng dáng người lại rất tốt. Chuyện đó trôi qua ba năm cũng dần dần phai nhạt, tuy rằng sẽ không giúp chị em họ gì cả nhưng thật ra không ai tìm tới làm phiền, chỉ coi như trong thôn không co ba hài tử như vậy. Tuy nhiên vẫn sẽ có vài người nhân cơ hội làm chuyện xấu, cô nương này vì không muốn bị bắt nạt nên chỉ có thể trở nên lợi hại hơn, vốn chính là một giả tiểu tử, cứ vậy lại càng thêm tàn nhẫn. Trước đó Lại Nhị trong thôn bị nàng đánh cho một chút, phía dưới bị đá tới không còn cảm giác luôn. Nhưng Lại Nhị vốn là tai họa lớn nhất trong thôn, ai nấy đều vỗ tay vui mừng, nên cũng không tìm nàng gây chuyện, nhưng biệt danh Mẫu Dạ Xoa này cũng vì vậy mà được đặt ra.

Xuân Hoa mở cửa từ phía ngoài ra, thấy hai em trai đều đang nghiêm túc viết chứ, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều, khóe miệng cũng hơi cong lên. Hai đứa nhỏ thấy chị về cũng đặt bút xuống, lấy nước rồi khăn mặt, để nàng uống nước, lau mặt, rất ngoan.

Thước Nhạc thông qua thần thức thấy Xuân Hoa về nhà, ba chị em ôn nhu trao đổi khiến người ta thấy ấm áp. Cảm thấy chỉ cần ba chị em cứ mãi như vậy, nhất định sẽ có ngày khá hơn.

Thước Nhạc đã hiểu được phẩm hạnh của ba chị em nhà này nhưng cũng yên tâm, nghĩ về sẽ nói với Lan thúc một chút, xem bên thúc ấy có ý gì. Chợt vào không gian, cũng không tiếp tục làm tên cuồng theo dõi nữa. Vốn cậu cũng muốn thử tiếp xúc với cô nhóc nhưng hiện tại thấy vậy, lúc về thương lượng chuyện này thì tốt rồi, để Lan Y tự tới xử lý. Đồ đệ mình lấy tức phụ như vậy cũng không sao.

Vào không gian, Thước Nhạc chuẩn bị chút đồ năm mới. Sáng nay trước khi đi, Tiền đại ca và Lan thúc đều đưa vài thứ cho cậu mang về, cậu đều không lấy, đồ trong không gian rất tốt, cũng không cần họ phải chuẩn bị. Tặng đồ tết cho người thân chỉ cần tặng đồ ăn là được. Nhà Lan thúc tặng ba phần quà tết, thúc không có trưởng bối trực hệ, nhưng cũng cần thăm hỏi tộc trưởng Lan gia, cùng hai huynh đệ nữa, cũng cần tặng quà. Tiền gia không có than thích gì, cứ đưa tới nhà Tiền tẩu tử là được rồi. Đưa đến mỗi nhà mười cân thịt lợn, mười cân thịt bò, một trăm quả trứng gà, hai tấm vải. Vậy cũng không ít đâu, hơn quà bình thường rồi. Tuy nhiên cậu thấy ba chị em nhà kia cũng không dễ dàng gì, nên cũng chuẩn bị một phần giống như vậy, dung hộp đựng rồi đặt trước cửa, hy vọng họ có thể mừng năm mới vui vẻ.

Lặng lẽ gọi Sâm Kỳ lại, hai người cùng quay lại thôn Tôn Họ, tặng đồ cho từng nhà, cũng không ở lại ăn cơm, buổi tối quay lại nhà.

Lúc ăn cơm tối, Thước Nhạc liền nói lại những gì mình thấy cho Lan thúc. Lan thúc chỉ nói, “Tùy nó vậy.”

Thước Nhạc gọi Lan Y tới, nghe Khúc Phàm nói cả ngày nay Lan Y đều ủ rũ, hai người họ tuy chưa nói gì Lan Y nhưng chính cậu ta cũng hiểu được việc tùy ý tặng ngọc bội cho người khác là sai trái. Lúc này đi tới trước mặt Thước Nhạc cũng không ngẩng đầu lên nổi, “Ngọc bội mà sư phụ đưa cho con, đã là của con, muốn tặng ai, chúng ta không quản. Nhưng ngọc kia không phải vật bình thường, trong tay tu sĩ bình thường sẽ thành pháp khí rồi. Không phải sư phụ con keo kiệt. Sau này gặp chuyện như vậy vẫn nên suy xét cẩn thận, nếu không sẽ bị người ta nhòm ngó, phiền phức không nhỏ đâu.” Thấy Lan Y xấu hổ, Thước Nhạc nói tiếp, “Con đưa đồ cho Xuân Hoa, nàng lại là người thường không biết cách che dấu linh khí trong ngọc bội. Người thường thì không sao nhưng nếu gặp phải tu sĩ hoặc đại võ giả mạnh thì sẽ gặp nguy hiểm. Năng lực tự bảo vệ của nàng cũng không mạnh.”

“Sư phụ…” Lúc này mặt Lan Y trắng bệch, đã thật sự sợ hãi.

“Hôm nay ta tới nhìn Xuân Hoa, nữ hài này có vẻ rất tốt, cha và nương con cũng không ngăn cản, chúng ta hiện lại sống ở Tương Viên thành, cách thôn rất xa, nếu con thật muốn tốt cho nàng không phải không thể. Tuy nhiên hai đứa không nên sớm thành than như vậy, con hiện tại vẫn còn chưa Trúc Cơ, kết hôn quá sớm không tốt cho cả hai. Nếu con thật muốn lấy nàng, vậy chờ đến sang năm đón nàng cùng các đệ đệ tới. Hai đứa cứ đính hôn trước, rồi sau đó từ từ tính.” Hai đứa tuy rằng là thanh mai trúc mã nhưng cũng đã cách biệt ba năm, nhà Xuân Hoa lại xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết tính cách có còn hợp nhau nữa hay không, ở chung một thời gian sẽ biết.

Thấy Lan Y lộ vẻ vui mừng, Thước Nhạc lại đảnh tỉnh cậu, “Con cũng đừng vui mừng vội, sang năm tự con đến đó, nói với nàng ra sao là chuyện của con. Lan thúc trong thôn cũng có chút uy vọng, việc này nếu con không xử lý tốt, người dân hai thôn có hiềm khích với Lan thúc cũng không hay. Con phảitự  suy xét cho thật tốt.”

Lan Y nghe vậy, nụ cười cũng nhạt đi, biết chuyện này phải làm thật cẩn thận.

Đâu có đó, để cậu tar a ngoài trước, Thước Nhạc nghĩ đứa nhỏ này quả rất thích Xuân Hoa, có lẽ quan điểm thẩm mỹ của cậu ta khác với người ở thế giới này. Nghĩ như vậy, cười lắc đầu, sẽ không quản chuyện này nữa.

Thước Nhạc lại không biết tức phụ của đồ đệ này sẽ mang lại những gì. Sau đó mỗi khi nhớ lại đều thấy rất may, bản than đã không ngăn cản Lan Y.
Bình Luận (0)
Comment