Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 67

Kỳ Kỳ một tay cầm kính lúp, một tay cầm một mảnh áo giáp, thường liếc qua quyển sách đặt trên bàn. Sâm Ba bưng khay trà bước tới.

Ngửi được mùi trà sữa ngọt ngào, Kỳ Kỳ ngẩng đầu, “Trà sữa anh pha ngày càng ngon.”

Sâm Ba ngượng ngùng cười, “Do bà dạy tốt thôi.”

Kỳ Kỳ cẩn thận đặt mảnh áo giáp vào trong hòm, cởi găng tay ra, ngồi xuống giường La Hán cạnh Sâm Ba, “Thời gian này em không hay ra ngoài, anh cũng không đi đâu, hay nghĩ xem muốn học gì không?”

Sâm Ba rót cho cậu một cốc trà sữa nóng hổi, lại cho thêm một miếng đường rồi đẩy qua, “Không muốn học gì, giờ đã tốt lắm rồi.”

Kỳ Kỳ uống một hớp, không nói gì, ngẩng đầu nhìn Sâm Ba. Từ khi gặp được Sâm Ba tới giờ đã rất lâu, Sâm Ba cũng đã hòa nhập vào thế giới này nhưng trọng tâm sinh hoạt của anh vẫn chỉ xoay quanh cậu. Ngoài việc cùng cậu ra ngoài thám hiểm khảo cổ, bình thường cũng chỉ ở trong tứ hợp viện, người này— Kỳ Kỳ đột nhiên nhớ tới tối nay khi ăn cơm, những hành động giữa anh Quả Quả và người tên Lôi Bằng Phi kia, tuy anh Quả Quả còn chưa phát hiện, nhưng những kẻ ngoài cuộc như họ lại có thể cảm nhận được anh Quả Quả đối xử khác biệt với Lôi Bằng Phi, quan hệ giữa họ có lẽ sẽ… Kỳ Kỳ lại nhìn thoáng qua Sâm Ba, aiz… thở dài.

“Sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?” Sâm Ba rất ít khi thấy Kỳ Kỳ thở dài.

Kỳ Kỳ thấy vẻ lo lắng của anh, cười, thôi đi, cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao mình cũng đâu từ bỏ nổi đâu. Thôi suy nghĩ, Kỳ Kỳ hơi nhướn mi, “Không có gì, em đang nghĩ về bạn học kia của anh Quả Quả. Anh thấy anh ấy thế nào?”

“Anh thấy tốt lắm.” Sâm Ba không quá để ý những chuyện khác ngoài Kỳ Kỳ, nhưng Kỳ Kỳ đã hỏi thì cậu nhất định sẽ nói ra cảm giác đầu tiên, “Thoạt nhìn hơi lạnh nhưng đối xử với Quả Quả rất tốt.”

Kỳ Kỳ cười, cầm một miếng bánh lên ăn, không nói gì. Sâm Ba sống một mình trong rừng nhiều năm như vậy, tính cách đơn thuần nhưng nhìn người rất chuẩn, tốt hay xấu, cậu chỉ nhìn một cái sẽ biết ngay. Ánh mắt nhìn người của cậu rất chuẩn.

“Quá vài ngày nữa lão ba sẽ quay về, anh có muốn về không? Chờ họ tới Thánh thành, dù muốn đi cũng phải chờ thêm mấy tháng nữa.”

“Em đi không?” Sâm Ba cầm chén xoay xoay.

“Em không đi được, thầy mất, thời gian này em sẽ không đi đâu cả.” Thôi lão qua đời khiến Kỳ Kỳ trưởng thành rất nhiều, nhiều năm qua, sự dạy dỗ của thầy cũng giúp cậu ổn trọng hơn rất nhiều. Tuy không có quy định nào bắt cậu phải giữ đạo hiếu, nhưng sau khi Kỳ Kỳan táng thầy vẫn quyết định đóng cửa không đi đâu hết, ăn chay ba tháng. Mà như hôm nay, mọi người cùng nhau ăn cơm, cậu cũng ăn một mình.

“Anh cũng không về.” Sâm Ba đặt cốc xuống, đứng lên, đi tới chiếc bàn cạnh bàn học, lật tấm vải che lên, lộ ra mô hình được làm thành từ tăm tre bên dưới. Nhìn kỹ sẽ thấy giống hệt tứ hợp viện nhà họ.

Mắt Kỳ Kỳ sáng lấp lánh, cũng đứng lên, đi tới cạnh bàn, “Sắp xong?” Nhìn mô hình kiến trúc trước mặt, trong lòng cậu rất cảm động, cửa đông ngõ nhỏ nhà có có một ông lão làm mô hình tứ hợp viện, cậu cũng chỉ thuận miệng nói nhà họ mà làm thành mô hình hẳn sẽ rất đẹp. Sâm Ba cứ vậy nhớ kỹ. Thứ này làm không dễ chút nào, ngoài kỹ thuật còn cần cả kiên nhẫn. Cậu lại không biết làm thứ này, học từ đầu.

“Ừ, còn lại chút chút.”

Hai người không nhắc lại chuyện quay về nữa.

Lôi Bằng Phi tắm rửa xong, đi ra thì thấy Quả Quả đang trải giường chiếu.

“Tắm xong rồi, hôm nay cậu ở lại đây đi.” Lấy ra một chiếc chăn tơ tằm thêu hoa sen uyên ương đặt lên giường, “Tuy nằm kháng rất ấm nhưng tại cậu không ở quen, nên sẽ nóng. Phòng không lạnh nên nằm trên giường cũng tốt.”

“Cậu ngủ đó?” Lôi Bằng Phi thấy cậu chỉ trải một chiếc chăm, ngoảnh đầu lại, trên kháng có một cái nữa. Cũng không nghe Quả Quả nói, mà đi qua ôm chăn lên, “Cậu ngủ cũng không đốt lửa, giường lớn vậy, đủ cho hai người ngủ.” Nói đúng lý hợp tình, mà tim lại đập lên liên hồi.

Mặt Quả Quả hơi đỏ, gật đầu không nói, nhận lấy chăn đặt song song với nhau.

Quả Quả chuẩn bị xong, bảo Lôi Bằng Phi ngủ trước, cậu đi tắm.

Lôi Bằng Phi nhảy lên giường, chui vào trong ổ chăn, đánh giá xung quanh. Giường này là giường mái vòm, bên trên thêu hoa mai, rất tinh xảo. Chờ Quả Quả tắm xong quay về, thấy cậu bật đèn, lên giường, ma xui quỷ khiến lại buông rèm xuống. Hai người lập tức chui vào trong không gian nho nhỏ, hương vị tươi mát trên người đối phương quẩn quanh mình, tuy hai mà một.

Quả Quả ngủ bên trong, thấy Lôi Bằng Phi buôn màn xuống, tim đập như trống bỏi, trong màn rất yên lặng, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương. Nghĩ tới người đang nằm bên cạnh, lại đột nhiên không ngủ được.

Quả Quả cảm thấy ngực hơi nặng, giật giật, hình như có gì đó bò lên người mình, mở mắt ra thì thấy Lôi Bằng Phi nằm ngay cạnh mình, mà nhìn tiếp thì đỏ mặt. Người này dáng ngủ cũng rất xấu, coi cậu như gối ngủ mà ôm, ôm rất chặt. Cẩn thận cử động, Lôi Bằng Phiđộng, tay ôm cậu cũng rời đi. Vừa thở phào, xoay người, người nọ đã lại đặt hai tay lên eo cậu, giây lát hai người đã dính chặt không thể tách ra, Lôi Bằng Phi hít thở, nhẹ nhàng phả lên cổ cậu, nóng nóng ngứa ngứa.

Quả Quả vừa định lấy tay cậu ta ra, đột nhiên cảm thấy người phía sau hơi cứng người, hô hấp cũng thay đổi khiến cậu cũng không dám cử động, nhanh chóng nhắm mặt, điều chỉnh hô hấp, không dám cử động.

Lôi Bằng Phi tỉnh lại liền nhận thấy cơ thể ấm áp, mềm mại trong lòng, cậu rất nhanh đã biết chuyện gì vừa xảy ra. Chút hô hấp rối loạn kia của Quả Quả cậu cũng nghe thấy, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, tay lại ôm chặt hơn, điều chỉnh lại tư thế, đầu tựa lên cổ cậu, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên.

Sáng thức dậy, Quả Quả thấy cơ thể hơi cứng ngắc, nghe Lôi Bằng Phi tự nói dáng ngủ của cậu ta không tốt, nhưng lại không biết đêm qua cậu ta có ngủ thật hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cậu ta, cũng chẳng thể nào đoán ra nổi, mình cũng chỉ có thể coi như không biết gì.

Nhưng cả ngày cũng không thể không biết ngượng mà nhìn cậu ta.

Tâm trạng Lôi Bằng Phi hiển nhiên rất tốt, ở cùng đám em trai, em gái của Quả Quả cũng rất tốt, trong thời gian ngắn đã hòa nhập vào gia đình này. Quả Quả thấy cậu có thể hòa nhập với em trai, em gái mình, khối băng trong trường sao có thể cười tươi như vậy được chứ, người này rốt cuộc muốn làm gì vậy?

“Anh Quả Quả đáng thương.” Phi Phi ngồi trên hành lang gấp khúc, chống cằm nhìn Quả Quả và Lôi Bằng Phi ngồi ở lương đình.

“Theo quan sát của em, anh ta tạm thời đạt tiêu chuẩn.” Tiếu Tiếu ôm máy tính, trên màn hình đều là những tư liệu về Lôi Bằng Phi, còn có vài phân tích tính cách hành vi, “Tuy nhiên bên nhà anh ấy thì hơi phiền phức xíu.” Chọt vài cái, trên màn hình xuất hiện tình huống gia đình của Lôi Bằng Phi.

Kỳ Kỳ đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn về tư liệu trong máy tính, “Ôi, thật là…” Lắc đầu, “Vậy cũng tốt, nếu ngay cả chuyện này anh ấy cũng không giải quyết được, chúng ta cũng chẳng yên tâm giao anh Quả Quả cho anh ấy.”

Miu Miu cắn một miếng bánh mà Lãnh Vân đút cho, chớp mắt, “Không thể đưa anh Quả Quả cho anh ấy được.”

Kỳ Kỳ liếc nhìn Lãnh Vân đang ngồi cạnh Miu Miu, “Đúng, không thể trao anh Quả Quả cho anh ấy, hẳn nên để anh Quả Quả bắt anh ấy về nhà mình. Ha ha…”

Cạch… Tiếu Tiếu gõ lên máy tính một cái, mắt mèo mở to nhìn về phía lương đình, gật đầu đồng ý với đề nghị của ông anh mình. Hai tay lại di chuyển trên bàn phím, nghĩ rằng hẳn nên nghiên cứu chút về phương diện tình cảm này.
Bình Luận (0)
Comment