Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 70

Quả Quả và Lôi Bằng Phi yêu đương, cho dù vấn đề gia đình Lôi Bằng Phi vẫn chưa giải quyết xong, dựa vào năng lực của Lôi gia, anh rể cậu đã nghi ngờ thì nhất định sẽ điều tra, nhưng quay về trường một thời gian nhưng trong nhà vẫn không có tin gì, Lôi Bằng Phi không biết đây là cam chịu hay là sự yên tĩnh trước cơn bão. Hiện nay, tình cảm của cậu như đang trong thời kỳ tuần trăng mật, tình yêu với Quả Quả khiến cậu có động lực, cậu tin tưởng dù nhà cậu định làm gì, cậu cũng sẽ bảo vệ được Quả Quả, bảo vệ tình yêu của họ. Đây có lẽ là sự xốc nổi của tuổi trẻ nhưng không thể phủ nhận rằng, sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ có thể giúp họ tiến xa hơn.

Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng không biết Quả Quả đang rơi vào lưới tình, càng không biết Quả Quả và Lôi Bằng Phi gặp chuyện phiền phức, hai người đang sống cuộc sống đào kho báu mà. Giai đoạn bùng nổ tựa như đang thu hoạch được rất nhiều tinh thạch, rất nhiều tài liệu sử dụng cho tu chân. Tàng sơn cứ như một tòa bảo sơn, khiến hai người kinh hỉ.

Bọn họ đã gặp sư phụ Lăng Tiêu, đó là một vị võ gia tài giỏi. Họ có thể thấy dấu vết tu hành trên cơ thể người này.

Thước Nhạc không thích ông lão đó, không thể nói rõ lý do, cho dù người đó không chút do dự trả lời những câu hỏi của họ. Ông lão này tạo cảm giác xấu cho cậu, ông ta dường như đang tính kế gì đó, ánh mắt kia tựa như có thể nhìn thấu tất cả còn mang lại một thứ cảm giác thanh khiết nói không rõ được. Hơn nữa, ông lão kia sau lần gặp mặt đầu tiên thì càng ngày càng trở nên yếu ớt.

“Ngày mai sẽ rời đi.” Thước Nhạc nhìn hang động bị họ đào rỗng không nói.

“Ừ.” Khúc Phàm đánh ra vài trận pháp vào sơn động, đảm bảo sự vững chắc cho sơn động, để nó không sụp xuống.

“Chúng ta hãy mau giải quyết chuyện này, cứ đối mặt với thứ không biết sẽ chẳng thể kiên định được, bọn nhỏ cũng không ở bên cạnh, em thấy khó chịu.” Thước Nhạc cứ cảm thấy bức bối mãi không thôi.

Khúc Phàm ôm Thước Nhạc vào lòng, hôn lên trán cậu, “Yên tâm đi, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.” Thước Nhạc vẫn luôn là người đơn giản, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nhiều, mà gặp ông lão kia khiến Thước Nhạc cảm thấy mệt mỏi.

Ngẩng đầu cười cười, “Ừ, chúng tamau giải quyết cho xong, sau đó mang đám nhỏ tới đây du ngoạn, khi đó không cần kìm nén, muốn làm gì thì làm.” Biết về những chuyện ở tu chân giới, Thước Nhạc rất mong đợi vào tương lai.

Ngôi nhà cỏ hơi u ám, trong phòng không bài trí gì, chỉ có mấy chiếc bồ đoàn, một ông lão ngồi trên bồ đoàn, cầm một thứ tròn dẹt trong tay, thứ kia tựa như la bàn nhưng lại không khắc phương hướng như vậy, không có thiên địa can chi, những hình khắc lên trên lại càng thêm kỳ lạ. Nếu Khúc Phàm ở đây sẽ phát hiện ra rằng những ký hiệu này giống với hình khắc thần trận mà hắn khắc lên. Ông lão này không có bất kỳ tu vi nào vậy mà có thể sử dụng vật này.

Ký hiệu trên món đồ kia hơi thay đổi, hợp thành những đồ án khác nhau. Lập tức, ông lão phun ra một ngụm máu, rơi vào món đồ kia, đột nhiên ánh sáng vàng kim tỏa ra từ nó, bay thẳng vào thiên linh của ông lão.

Nhà cỏ khôi phục yên tĩnh, những đám mây trên bầu trời che đi ánh trăng, gian phòng càng thêm tối đen. Hồi lâu, ông lão run tay nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh, dưới ống tay áo lộ ra xương tay gầy khô đét như củi, chỉ còn lại một tầng da trơ trọi bám trên bộ xương khô, những nếp nhăn khô cằn tựa như thân cây già nua.

Lăng Tiêu vẫn trông giữ bên ngoài, nghe thấy tiếng chuông đi tới, thấy gian phòng tối đen mới thắp đèn lên, “Sư phụ, ngài có gì sai bảo ạ.” Lăng Tiêu cẩn thận đi tới trước mặt sư phụ mình, “Sư phụ, người sao vậy?” Mái tóc vốn màu đen của sư phụ giờ đã trở nên xám tro, những nếp nhăn trên mặt lại càng nhiều thêm, toàn thân tạo cho người ta cảm giác gần đất xa trời.

“Không sao. Lăng Tiêu, ta có lời muốn nói với con.” Thanh âm khàn khàn, mỏng manh vang lên.

Lăng Tiêu bỏ xuống ý muốn gọi mấy sư huynh tới, ngồi xổm trước mặt sư phụ, nghe người răn dạy.

“Hai người kia vẫn chưa về!” Tuy là câu hỏi nhưng lại mang theo ngữ khí khẳng định, nếu không phải đã tiên đoán trước, ông cũng sẽ không làm nó hôm nay, trên người người kia có hương vị của thần, phải cẩn thận.

“Chưa ạ, sư phụ.” Lăng Tiêu thấy kỳ lạ, đáp. Từ sau sinh thần sư phụ, Thước Nhạc và Khúc Phàm dường như ngày nào cũng ra ngoài, cũng không giấu diếm họ, dù sao cũng là khách, bọn họ cũng không hỏi đến. Không biết vì sao hôm nay sư phụ lại hỏi như vậy.

Ông lão cảm thụ sinh mệnh của mình đang từng chút tiêu tán, vươn tay ra, tựa như muốn kiểm tra Lăng Tiêu trước mặt.

“Sư phụ…” Lăng Tiêu hơi ngả về phía trước dò xét, thiếu chút nữa đã la lên. Đôi mắt nhắm chặt của sư phụ từ từ mở ra, trắng xóa.

Ông lão rốt cuộc đưa tay lên chạm vào mặt Lăng Tiêu, khóe miệng vẫn cong lên thành nụ cười, dùng tay vuốt ve mặt hắn, những ký ức quay cuồng trong đầu, tựa như quay về kiếp sống học nghệ trước đây.

Lâu sau buông tay xuống, ông lão mở to đôi tròng mắt đã nhìn không rõ kia, nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, “Hai người kia hẳn sẽ rời đi, con phải đi cùng họ tới Thánh thành.” Lấy trong ngực ra một miếng ngọc bài, “Con cầm lấy, đi Thánh thành, đến Kiếm Tông, gặp Thánh kiếm Mẫn Thương, nói với ông ấy, Thước Nhạc chính là người đó. Sau đó, con hãy ở lại Kiếm Tông.”

Lăng Tiêu cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không dám hỏi nhiều, chỉ cảm thấy trong đó có bí mật nào đó.

“Trong các huynh đệ con, ta đặt kỳ vọng cao nhất vào con, không đơn giản bởi tư chất con tốt, còn bởi vì con do ta ôm về.” Tạm dừng một chút, đôi mắt sương trắng kia lại mở ra, nhìn về hư không. Lăng Tiêu thậm chí cảm giác đôi mắt mù lòa kia có thể xuyên qua hắn mà nhìn người khác.

“Ta chưa từng nói với con về xuất thân của con, tuy rằng đến năm bảy tuổi con mới tới bên cạnh ta học nghệ, nhưng thực tế, từ khi con sinh ra, ta đã ôm con tới đây. Sau đó lại giao con cho Lăng gia nuôi nấng, bảy tuổi lại quay về bên cạnh ta.”

Lăng Tiêu khiếp sợ nhìn sư phụ mình, “Cha, nương con… sư phụ, đây không phải sự thật!” Lăng Tiêu chưa từng nghĩ tới xuất thân của mình có vấn đề. Nhưng lúc này nhớ tới sau khi lên núi, sư phụ đối xử khác biệt với hắn, lại mơ hồ biết đây là sự thật.

Cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, ông lão thở dài, “Aiz, đây là lỗi của ta. Chờ khi con tới Thánh thành sẽ biết. Trước khi con sinh ra một năm, vi sư có được thứ này, Khải Kỳ bàn, đồng thời còn có được một thần thông, Thần Dụ quyết. Đây hoàn toàn là thần thông, người tu hành không thể có được, nếu cứ cố dùng đến thì sẽ bị thần trừng phạt. Nhìn thấy Thần Dụ quyết, vi sư tuy rằng muốn cũng không dám nếm thử. Nhưng không ngờ năm đó lại xảy ra chuyện kia.” Trên mặt hiện vẻ đau khổ, không muốn nhớ lại.

“Năm ấy ta lần đầu sử dụng Thần Dụ quyết, cái giá là trọn đời không thể tu hành.”

Lăng Tiêu ngơ ngác, trừng phạt này cũng quá lớn.

“Nhưng tất cả đều đáng giá, ha ha…” Ông lão đắc ý cười thành tiếng, khuôn mặt bởi vì biến chất bị run run một cách quỷ dị, Lăng Tiêu nhìn mà thấy lạnh buốt.

“Nhớ đó, nhất định phải nói cho Thánh kiếm Mẫn Thương, ông ta sẽ nói cho con xuất thân của con. Nhớ kỹ… đi theo họ, con sẽ trở thành…” Lời cuối cùng của ông lão cứ mãi ngập ngừng, không nói thành lời.

Ông lão dường như nhớ lại lúc vừa vào sư môn, khi đó chuyện gì cũng chưa xảy ra, khí đó ông còn chưa nhìn thấy tương lai, ông vẫn còn là đệ tử sai vặt đơn thuần kia.

“Tàng sơn lão nhân qua đời.” Đi vào sơn môn, Khúc Phàm theo thói quen dò xét, phát hiện ông lão đã qua đời, mười mấy đồ đệ cũng đang để tang, lo liệu hậu sự cho ông lão.

Thước Nhạc ngạc nhiên nhìn thoáng qua Khúc Phàm, “Sao có thể?”

“Không rõ, có lẽ trong này có nguyên nhân gì đó.” Khúc Phàm giương mắt nhìn Lăng Tiêu theo mấy sư huynh ra khỏi cửa. Bọn họ cũng đi tới, cho dù còn cách khá xa họ cũng phát hiện được địch ý trong mắt vài người cùng với ánh mắt đầy phức tạp của Lăng Tiêu.

Đêm qua, những lời trăn trối của sư phụ thật không rõ ràng, chỉ bảo hắn tới Thánh thành tìm câu trả lời, nhưng hắn vẫn hiểu sư phụ lại dùng Thần Dụ quyết, mà cái giá lần này chính là mạng sống. Hắn không rõ, tiên đoán thế nào lại khiến người ta mất mạng. Đêm nay đã xảy ra quá nhiều biến cố khiến hắn không biết nên đối mặt với Thước Nhạc và Khúc Phàm ra sao nữa.

Mà những đồ đệ của Tàng sơn lão nhân này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, sư phụ tuy đã ám chỉ trước đó, nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, bọn họ khó mà chấp nhận được. Điều duy nhất biết chính là việc sư phụ qua đời chắc chắn có liên quan đến hai người này, địch ý tất nhiên sẽ phát ra.

Khúc Phàm và Thước Nhạc rất mẫn cảm với xảm xúc của con người, tất nhiên phát hiện ra những chuyện này cũng không tệ hơn nữa. Ngoài ý muốn là, sau khi Tàng sơn lão nhân qua đời, Lăng Tiêu lại trở thành chủ sự.

“Lệnh sư qua đời, chúng ta cũng rất tiếc nuối, không biết có thể tới bái tế hay không?”

Vẻ mặt Lăng Tiêu tràn đầy bi thương, ánh mắt nhìn Thước Nhạc có chút thăm dò, cũng gật đầu đồng ý lời Khúc Phàm, vươn tay mời.

Tiến vào linh đường, mắt Khúc Phàm híp lại, Thước Nhạc bên cạnh mắt cũng tỏa ra kim quang, hai người đồng thời phát hiện phía sau gian phòng này còn có một gian phòng nhỏ.

Trong phòng không có nhiều phòng lắm, nơi này là nơi mà họ từng gặp Tàng sơn lão nhân, trước đó cùng dùng thần thức dò xét nhưng không phát hiện phía sau còn có một gian phòng nhỏ, cứ như đột nhiên xuất hiện vậy.

“Hẳn đã cố ý dấu đi, ông ta không có tu vi cao như vậy, cũng không thấy trận pháp dao động, hẳn đã che dấu bằng vật gì đó, có thể khiến người ta không phát hiện ra thì hẳn là cấp tiên khí.” Hai người bái tế xong, khi quay về phòng mình, Khúc Phàm nói.

“Tiên khí?” Thước Nhạc lắc đầu, “Tiên khí gì mà có thể để người thường sử dụng được chứ, giấu tốt như vậy. Ít nhất đến bây giờ em cũng không phát hiện bất cứ điều gì.”

“Không phải là thần khí chứ.” Nói xong, Khúc Phàm sững sờ nhìn Thước Nhạc, “Hắc, cũng có thể lắm.” Thần thức hai người lợi hại như vậy, bọn họ liên thủ mà cũng không phát hiện ra thì chỉ có thể là thần khí. Hơn nữa Tàng sơn lão nhân kia tạo cho họ cảm giác kỳ quái, nhìn không thấu.

“Mai chúng ta sẽ rời đi.”

“Ừ, đợi lát nữa anh sẽ đi nói. Đám Lan Y mấy ngày nay tu luyện đã ổn định, cũng có thể đi rồi.”

Thước Nhạc vừa định nói gì, đột nhiên nhìn về phía cửa, Lăng Tiêu bên kia đang muốn đi vào cửa, không biết vì sao Lăng Tiêu lại mang theo cảm giác thanh khiết của sư phụ cậu.

Hai người nhìn nhau, nghênh đón.
Bình Luận (0)
Comment