Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 93

Miêu: beta-ed

“Cái đứa không biết xấu hổ Tao không phải đã bảo mày ở trong phòng đừng ra ngoài hay sao? Mày còn đi ra ngoài làm cái gì”

Quý Đại Sinh rống giận với Quý Tiếu, ông ta không phải một người thích nổi giận, đối với con trai song nhi mình cũng rất tốt, đối với con trai mình vừa coi trọng vừa trông mong, đối với song nhi cũng rất quan tâm trân trọng, đã nghĩ song nhi về sau mà hứa gả cho ai thì khó mà thay đổi, cho nên trước khi hứa gả thì đối với nó tốt một chút, cho nên chẳng sợ tính tình Quý Tiếu có yếu ớt lại hư hỏng nhưng ông ta cũng không nói cái gì, chỉ là không nghĩ tới Quý Tiếu lại gây ra chuyện lớn như vậy, thật sự là ném sạch mặt mũi của Trương gia rồi

Ở trong mắt người khác, có thể làm tiểu thị cho Vương chủ bạc là một chuyện tốt, dù sao về sau liền có núi dựa, Quý Tiếu là một song nhi, lại chỉ xuất thân nông dân, việc hôn nhân này lại càng có vẻ tốt đẹp, nhưng ở trong mắt Quý Đại Sinh thì không hề tốt lành gì, tiểu thị khác gì tiểu thiếp, nhà ông ta sao lại có đứa con như vậy được, cũng không phải không có cơm ăn, không tìm được đàn ông

Quý Đại Sinh cảm thấy Quý Tiếu làm gia đình mất mặt, nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng rất muốn đi năn nỉ Vương chủ bạc từ bỏ ý nghĩ này, nhưng Quý Tiếu không muốn, khóc nháo nói không cho y gả vào Vương gia thì y sẽ chết, còn thật chộp lấy cái kéo uy hiếp ông ta, dọa Trương Thúy Nga phát ngất. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Cuối cùng việc hôn nhân này cho dù có thành, nhưng Quý Đại Sinh trong lòng phẫn nộ, không muốn nhìn mặt Quý Tiếu, trước khi y được gả đi đều nhốt người ở trong phòng, chỉ cần ông ta còn ở nhà thì không cho phép ra ngoài.

Hôm nay Quý Đại Sinh vừa về nhà liền nhìn thấy Quý Tiếu ở trong phòng, lập tức đỏ cả mắt.

Quý Tiếu sợ nhảy xuống khỏi kháng, cúi đầu đứng ở một bên.

Trương Thúy Nga khuyên nhủ: “Ông nó, đừng tức, đã đến nước này rồi, ông có tức nữa cũng vô dụng. Rốt cuộc cũng là con mình, ông còn định giận dỗi nó cả đời hay sao” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Đại Sinh nói: “Sao không? Chờ nó bước ra khỏi cái nhà này rồi thì đừng có vác mặt về Nhà này không có đứa song nhi đi làm tiểu thị cho người ta”

Quý Tiếu nói: “Cha, Vương chủ bạc rốt cuộc là ông quan đấy, cũng đâu phải chuyện gì mất mặt.”

“Mày còn dám nói chuyện Cút cho tao”

Quý Đại Sinh phát hỏa quát, nghĩ mình thật sự đã chiều hư đứa song nhi này, nếu không cũng sẽ không làm ra loại chuyện ấy.

Quý Tiếu cắn môi nói: “Cha, con biết cha giận con hơn nửa là do thấy con làm tiểu thị cho Vương chủ bạc sẽ làm anh trai mất mặt, bởi vì cha muốn anh ấy về sau thi tú tài, muốn cho anh ấy đi con đường làm quan. Một đứa em trai làm tiểu thị sẽ làm anh ấy không ngẩng mặt lên nổi, đúng không? Nhưng cha cũng phải ngẫm lại chỗ tốt chứ, con cũng có thể giúp anh ấy mà Thi tú tài dễ vậy sao? Chỗ chúng ta bao nhiêu năm không ai thi đậu được một người Cho dù thi đậu tú tài thì đậu cử nhân cũng khó”

“Giỏi lắm, mày dám trù anh mày thi trượt?”

Quý Đại Sinh lại tức, tuy rằng biết Quý Tiếu nói rất đúng, nhưng vẫn không chấp nhận được y nói mấy lời không may này, ông ta rất trông chờ vào tiền đồ của Quý Tuấn đó

Quý Tiếu vội vàng nói thêm: “Nếu con làm tiểu thị cho Vương chủ bạc, anh trai thi đậu tú tài con có thể nhờ Vương chủ bạc giúp anh ấy, mà không thi đậu thì cũng nhờ Vương chủ bạc giúp Anh ấy sẽ làm đến cử nhân, cùng lắm thì đến lúc đó xin Vương chủ bạc thả con lại nhà, đến lúc đó chẳng còn chuyện gì nữa còn gì?”

Quý Tiếu đương nhiên không thích Vương chủ bạc, y chỉ là bởi vì muốn quấy rối chuyện Giản Hổ muốn kết hôn với Vương Kiều Nhi nên mới nghĩ ra cách này. Nếu Quý Tuấn thật sự đậu cử nhân, y khẳng định sẽ nguyện ý rời khỏi Vương chủ bạc, hơn nữa vào lúc đó nói không chừng y cũng sớm quấy rối cho đủ Giản Hổ cùng Vương Kiều Nhi rồi. Xả giận xong tự nhiên cũng có thể rời khỏi Vương chủ bạc, không đi chẳng nhẽ còn định ở với lão già kia đến chết sao?

Trương Thúy Nga nói: “Ông nó, A Tiếu nói phải đó, ông đừng tức giận, A Tiếu trong lòng cũng đau khổ lắm, ông cứ mắng nó mãi thì nó biết phải sống sao đây?”

Trương Thúy Nga lau nước mắt.

Quý Tiếu cũng khóc, nghĩ Giản Hổ chết tiệt, y thích gã ta nhiều năm như vậy, gã ta lại ghét bỏ mình là song nhi, tình nguyện đi lấy đứa con gái dữ như cọp mẹ, sao có thể không khiến y tức điên lên chứ? Y không nhịn được cơn tức này

Quý Đại Sinh thấy một lớn một nhỏ cùng ôm đầu khóc, buồn bực không thôi, nhưng đã có chút mềm lòng, không thể không nói Quý Tiếu đã nói những lời khiến ông ta tiêu hơn nửa cơn giận.

Quý Tuấn đi tới nói: “Cha, cha đừng mắng A Tiếu nữa, hiện tại có mắng nữa thì cũng vô dụng, chi bằng người một nhà mình hòa hảo, càng làm ầm lên càng khiến người ta chê cười mà thôi.”

“A Tiếu, con đường này là em tự chọn, về sau đừng hối hận.” Quý Tuấn nói với Quý Tiếu, hắn ta biết Quý Tiếu về sau nhất định sẽ hối hận, nhưng hiện tại hắn ta có thể nói được cái gì đây? Hắn ta thừa nhận, trong lòng hắn ta cũng nghĩ giống như Quý Tiếu vừa nói, có Vương chủ bạc hỗ trợ, về sau tiền đồ của hắn ta không làm quan thì ít nhất cũng sẽ không quá kém, rồi sẽ không phải ngốc ở cái thôn này cả đời, hắn ta không muốn làm anh nông dân ở trong cái thôn bé tí này mãi.

Quý Tuấn vẫn cảm thấy mình không giống người thường, cứ như con phượng hoàng rụng vào ổ gà vậy, một ngày nào đó sẽ bay đi, cho dù không bay lên cây ngô đồng thì cũng sẽ không đứng trong ổ gà nữa. Loại ý tưởng này lại càng mạnh mẽ khi nhìn thấy Quý Hòa mà hắn ta đã từng khinh thường biến hóa nhanh chóng có được một mảnh gia nghiệp, sau khi Giản Hổ trèo cao được Vương Kiều Nhi thì càng không thể vãn hồi.

Quý Tuấn rất hiểu Giản Hổ, hắn ta vẫn luôn biết Giản Hổ tâm cao, mà tâm hắn ta cũng đâu phải không cao? Hắn ta vẫn cho rằng mình sẽ có tiền đồ hơn Giản Hổ, nhưng Giản Hổ lại chỉ bằng quen với Vương Kiều Nhi lại bước trước hắn ta một bước, hắn ta làm sao cam tâm cho nổi? Quý Tiếu muốn làm tiểu thị cho Vương chủ bạc, chẳng những có thể giúp hắn ta, còn có thể giẫm lên đầu Giản Hổ một cái, tưởng tượng như vậy, trong lòng Quý Tuấn liền có một loại khoái cảm đặc biệt.

Quý Tiếu nói: “Anh, cho dù hối hận em cũng muốn đi một bước này”

Đối với sự kiên trì của Quý Tiếu, người một nhà dù nghĩ gì thì cuối cùng cũng ngậm miệng.

Trương Lan đứng ở cửa nghe, cuối cùng nghe không được động tĩnh gì nữa, giật nhẹ khóe miệng, nghĩ thầm rằng có ầm ĩ nữa thì cũng đi làm tiểu thị cho Vương chủ bạc. Y thật không hề nghĩ tới kết quả cuối cùng của Quý Tiếu lại là như vậy, vốn cho rằng Quý Tiếu sẽ dây dưa với Giản Hổ cuối cùng như nguyện, hoặc là đi tìm gia đình thích hợp khác, rồi cũng sẽ không quá kém, kết quả lại hoàn toàn khác. Nhưng đi làm tiểu thị cho Vương chủ bạc cũng không kém, tuy rằng chỉ là tiểu thị, tuy rằng tuổi Vương chủ bạc có thể làm cha y, nhưng có quyền có tiền, trong mắt rất nhiều người cũng là rất tốt, cũng không biết tương lai mình đi lối nào đây.

Trương Lan nghĩ ngợi liền nói ra điều trong lòng.

Mẹ Trương Lan Quý thị nghe xong, thở dài một tiếng nói: “Con với anh họ con không so được, nhưng nó cùng Quý Tiếu mà có tiền đồ, thì chuyện hôn sự tương lai của con cũng có trợ giúp, rồi cũng tìm được người thích hợp thôi. Con cảm thấy Quý Thanh kia như thế nào?”

“Mẹ ơi Mẹ biết nghĩ hay thật đấy”

Trương Lan trừng mắt, Quý Thanh là nhân vật nào chứ Đây là người còn thông minh hơn cả anh họ Quý Tuấn, trước kia anh ta có bệnh thì thôi, giờ khỏe bệnh rồi, về sau tiền đồ tốt, còn sợ không lấy được vợ hiền vợ đẹp hay sao? Mình còn tự thấy không xứng với anh ta Hơn nữa chỉ nhìn thấy Quý Thanh thôi y đã cảm thấy không dám tới gần, người nọ nhìn tuy rằng nhã nhặn, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy như hồ nước sâu, rơi vào sẽ chết đuối ngay, y còn muốn sống ngày lành, vẫn tiếc mệnh lắm

Quý thị cũng hiểu được là khó có khả năng, chỉ hận lúc trước khi Quý Thanh còn bệnh sao lại không ra tay trước, thế thì người con rể này sao chạy mất được, giờ thì nói gì cũng chậm rồi.

“Nếu không thì, Điền Tiến Đa sao hả? Hiện tại quan hệ rất tốt với Quý Hòa Quý Thanh, Quý Hòa tài vận tốt, Quý Thanh tiền đồ tốt, về sau Điền Tiến Đa cũng là người có chỗ dựa, con mà hứa gả cho nó nhất định cũng có ngày lành. Thanh danh của nó hiện tại không tốt, con đồng ý gả vào, nhà nó khẳng định sẽ vui lòng”

“Lấy cậu ta còn chẳng bằng lấy Quý Hòa” Trương Lan không thích Điền Tiến Đa, nhắc tới Quý Hòa, trong lòng liền hâm mộ Trương Tiểu Dư không thôi, nghĩ Trương Tiểu Dư may mắn thật đó, làm một cái song nhi lại có được người chồng thương yêu đến thế, nằm mơ y cũng muốn có được một người chồng như vậy

Quý thị thở dài, nghĩ đứa song nhi nhà mình, thật sự là cao không thành thấp không đến, thôi để bà nghĩ thêm vậy

Quý Tiếu được kiệu hoa nâng đi, mặc dù là làm tiểu thị, nhưng cũng coi là vinh quang.

Một nhà Trương Đại Ngưu là buồn bực nhất, vốn nhà bọn họ nên có một song nhi được nâng tới nhà Vương chủ bạc, lại không thành. Từ sau lúc đó, nhà họ cứ như bị thần xui xẻo nhắm trúng, họa vô đơn chứ, vốn cuộc sống coi như không tồi lại xuống dốc không phanh. Nhìn Trương Tiểu Dư sống tốt lành mà thấy tức, nhìn Quý Tiếu gả vào Vương gia, bọn họ lại càng giận thêm.

Trương Văn Lang đi khổ dịch đã trở lại vài tháng, thân thể bị mệt nhọc, vẫn luôn nghỉ ngơi, hiện tại cũng nghỉ tàm tạm rồi, gã nghĩ mình không thể sa sút *** thần mãi thế được, gã phải đông sơn tái khởi (làm lại từ đầu sau khi thất bại

Quý Hòa tới trấn Bách Hoa, đi qua quán rượu Bốn Mùa thì ngó vào trong, cũng không tiến vào, từ khi biết Quý Thuận ở trong này làm trướng phòng, hắn không định vào đây, bớt phiền.

Quý Thuận lại thấy được Quý Hòa, thấy Quý Hòa không dừng bước, hừ một tiếng, nghĩ mày có gì đặc biệt hơn người, tao cũng có thể ngồi xe ngựa như thế, không lâu sau tao cũng sắm một chiếc.

Quý Hòa lúc mua đồ thì gặp được chưởng quầy Bạch, nói vói ông mấy câu, mới biết được ông đã không làm chưởng quầy ở quán rượu Bốn Mùa nữa.

“Ai, một lời khó nói hết, tóm lại nơi đó làm không nổi nữa.”

Chưởng quầy Bạch không nói tình hình cụ thể với Quý Hòa, kỳ thật từ khi Vương Kiều Nhi xảy ra chuyện ở quán rượu thì ông làm việc liền không thuận nữa, bị phó chưởng quầy đâm chọc, sau Quý Thuận đến thì càng khó ở, sau một lần tranh chấp thì ông bỏ đi.

Đầu óc Quý Hòa xoay chuyển, mơ hồ đoán được nguyên nhân, nghĩ quán rượu Bốn Mùa kia mất đi chưởng quầy Bạch thật là một tổn thất, ông ấy có thể nói là một vị chưởng quầy tốt.

“Chú Bạch, vậy hiện tại chú tìm được nghề gì chưa?”

“Nào dễ tìm như vậy chứ, tôi có nhờ vài người bạn, còn đang chờ hồi âm.” chưởng quầy Bạch cười nói.

“Chú Bạch, nếu không cho làm chưởng quầy cho cháu đi, cháu định mở một quán rượu, khả năng không lớn bằng quán rượu Bốn Mùa, nhưng cũng cần một chưởng quầy.” Quý Hòa nói, trong tay của hắn bây giờ còn có một ít bạc, cũng không định để đó mãi, nghĩ tiền phải sinh tiền mới đúng, định mở một cửa hàng, ban đầu muốn mở quán ăn, hắn biết một ít dược thiện, lại làm thêm ít gia vị mới, về sau còn có rượu nho cung ứng, còn sợ làm ăn không tốt nữa hay sao?

Chưởng quầy Bạch vừa nghe liền sửng sốt, sau đó thì vui mừng, nói: “Được đó Chừng nào cậu mở quán, lúc nào tôi làm chưởng quầy cho cậu được đây”

Cứ như vậy bị quán rượu Bốn Mùa đuổi ra khỏi cửa, chưởng quầy Bạch cũng rất không cam lòng, nghĩ vẫn muốn làm chưởng quầy quán rượu, ông nhất định phải đoạt hết khách của Bốn Mùa, thế mới bõ cơn tức này được

Quý Hòa nói trở về suy nghĩ thêm, muốn biết địa chỉ của chưởng quầy Bạch, nói sẽ tìm ông sau, sau đó đi về.
Bình Luận (0)
Comment