Chung Tứ đột nhiên lên tiếng: “Ta nghĩ, Phương Tiên Nhi không chỉ muốn chúng ta tự bảo vệ mình.”
“Mọi người nghĩ xem, chỉ để tự bảo vệ mình thôi, có cần dùng đến những thứ như áo giáp xích không?”
Tảo Nhi nghe xong thì bừng tỉnh: “Đúng vậy, những dụng cụ phòng ngự như áo giáp xích này, thường chỉ mặc khi ra trận đánh nhau.”
Nàng ấy nhìn Chung Tứ, suy nghĩ rồi nói: “Vậy ý của ngươi là, Phương Tiên Nhi hy vọng chúng ta...?”
Chung Tứ nhẹ nhàng gật đầu.
Trước đây, hắn ta đã nghe Phương Tiên Nhi nói về viễn cảnh xây dựng một thế giới đại đồng nhưng lúc đó dân trong thôn mới biết đọc biết viết không lâu nên hắn ta không nói nhiều.
Bây giờ, tạm thời không nói đến trình độ học vấn của mọi người.
Nhưng tầm nhìn và lòng dạ đã trở nên rộng mở hơn nhiều dưới sự dạy dỗ của Phương Tiên Nhi, đã đến lúc tiết lộ cho mọi người biết rồi.
Chung Tứ nói: “Phương Tiên Nhi giáng thế ở đây, không chỉ để khôi phục pháp lực và trở về Thần Châu mà còn gửi gắm nhiều kỳ vọng vào ta và các ngươi…”
Sau đó, hắn ta nói về mục tiêu chung sức chung lòng, cùng tạo dựng một ngày mai tươi đẹp.
Trong lời nói của hắn ta, ngọn lửa mơ hồ trong lòng Tảo Nhi và những người khác bỗng chốc như được thắp sáng, bùng cháy dữ dội.
Hóa ra, Phương Tiên Nhi vẫn luôn nói rằng hãy để họ học hành chăm chỉ, sau này mới có thể làm nhiều việc hơn giúp nàng, chính là chỉ những chuyện lớn như thế này!
Dân trong thôn lập tức thảo luận sôi nổi.
Còn bên kia, Phương Tiên Nhi cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Thịnh Quân ở bên này có thể xem được thông tin chi tiết về phần thưởng nên đương nhiên cũng biết trong hộp gỗ chứa thứ gì.
Nàng nhanh chóng chuyển sang chế độ trò chuyện riêng trong nhà, nói với robot: “Ngươi nói xem, mỗi lần hệ thống phát đồ, có phải đều có ẩn ý gì đó bên trong không?”
“Xem này, lần đầu tiên nó tặng Noãn Bảo Bảo, lúc đó gần đến mùa đông, người xưa đang lo lắng chuyện chống rét, có thể nói là phần thưởng này rất hợp thời.”
“Sau đó, nó lại tặng một Đêm hội mùa Xuân. Trông thì phần thưởng này không có tác dụng thực chất nhưng thời điểm xuất hiện lại vừa vặn vào trước thềm Tết Nguyên Đán. Lúc đó, mọi người đều đã có sự cải thiện đáng kể về mặt ăn mặc, Đêm hội mùa Xuân trở thành một phần thưởng tinh thần.”
“Hơn nữa, có Đêm hội mùa Xuân làm nền tảng, mọi người đã có sự chấp nhận và đồng cảm với văn hóa quê hương của ta, sau đó khi học sách giáo khoa tiểu học, mọi người cũng rất tích cực…”
“À, thật ra không chỉ là phần thưởng thành tích, mà khi hệ thống mở khóa hàng hóa cũng rất phù hợp với điều kiện thực tế của mọi người.”
Lúc đầu, khi người xưa còn đói bụng, hệ thống mở khóa mì ăn liền và lương khô, đến khi mọi người không còn lo lắng về chuyện ăn mặc, hệ thống lại mở khóa nhiều món ăn ngon.
Hơn nữa, sau khi nâng cấp thành cửa hàng tạp hóa nhỏ, hệ thống cũng ưu tiên mở khóa những nhu yếu phẩm như giấy vệ sinh.
“Có lẽ hệ thống có chức năng phân tích thông minh, có thể điều chỉnh theo tình hình của mọi người?”
Thịnh Quân suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy rất có thể là như vậy.
Nàng nhớ rõ, lúc đầu khi mình ràng buộc với hệ thống, hệ thống đã từng trò chuyện với mình, chỉ là sau đó đột nhiên bắt đầu giả chết, gọi thế nào cũng không trả lời, nàng mới tự mò mẫm, biến thành máy bán hàng tự động đến đây.
Thịnh Quân cảm thấy, hệ thống hiện tại có thể gửi thông báo, giống như một cỗ máy tự động vận hành.
Còn hệ thống xuất hiện đầu tiên kia thông minh hơn, chỉ không biết tại sao nó lại c.h.ế.t máy...
Về sự khác biệt trong biểu hiện trước và sau của hệ thống, Thịnh Quân không nói ra.
Những gì nói ra đều là những suy đoán vô hại.
Tuy nhiên, những gì nàng vừa nói đã đủ để làm khó máy hút bụi tự động rồi.
Chỉ thấy nó đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu, mới do dự vẫy vẫy tai.
Thịnh Quân thấy vậy, tò mò hỏi: “Ngươi đang khẳng định suy đoán của ta sao? Đúng rồi, nói đến đây, ngươi cũng là phần thưởng mà hệ thống tặng cho ta, vậy ngươi có thể đại diện cho ý của hệ thống không?”
Lần này, nó phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng phủ nhận lời nàng nói.
Nó không thể đại diện cho ý của hệ thống.
Thịnh Quân cũng không thất vọng, lặng lẽ thở dài: “Thôi, vẫn nói về chuyện luyện sắt đi.”
“Hệ thống tặng phần thưởng như vậy, có phải là đã phân tích ra rằng mọi người sẽ sớm phát hiện ra quặng sắt không? Nếu không thì trong thời gian ngắn những cuốn sách đó cũng không dùng được.”
Nói câu này xong, đột nhiên Thịnh Quân cảm thấy có thể lợi dụng chuyện này để kiểm chứng suy đoán của mình về chức năng dự đoán của hệ thống.
Hãy xem dân trong thôn sẽ sử dụng những phần thưởng đó vào lúc nào.
Thịnh Quân ở bên này đã có dự định.
Dân trong thôn cũng đã hoàn thành một cuộc họp quan trọng, hoàn toàn xác định mục tiêu cuối cùng của cuộc đời: cùng Phương Tiên Nhi xây dựng thế giới mới, đồng thời giúp nàng khôi phục pháp lực.
Cuối cùng Chung Tứ tổng kết: “Những việc này không thể vội vàng, chúng ta phải bước từng bước một, thà chậm mà chắc, tuyệt đối không được sai sót.”
Đại Ngưu gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta cứ làm lò luyện sắt và ống thổi trước, cũng học hỏi thêm kiến thức của thợ rèn. Sau này khi ta đến huyện học võ, sẽ tìm cách dò hỏi về chuyện luyện sắt.”
Kế hoạch ngắn hạn là như vậy.
Vì trong lòng có chuyện, tâm trạng của mọi người đều rất phức tạp, có kích động, vui mừng, cũng có lo lắng.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Rất nhanh, lúa mì đã được thu hoạch gần hết, sau khi phơi khô sẽ được cất giữ.
Mọi người vừa lúc rảnh rỗi để lo chuyện lò luyện sắt.
Có kinh nghiệm xây lò than trước đó, lại có bản vẽ chi tiết, việc xây lò luyện sắt không quá khó.
Đầu tiên phải chọn một địa điểm, dựng một ngôi nhà chuyên dùng để rèn sắt.
Ngôi nhà này không được quá nhỏ, nếu không sau này nếu thực sự cần rèn thứ gì đó lớn sẽ rất khó để thực hiện. Phòng ngừa trước là tốt nhất.
Vừa xây nhà, vừa phải tìm kiếm vật liệu để thử nghiệm chế tạo lò.
Chế tạo lò luyện sắt và chế tạo giấy vệ sinh cũng có một số điểm tương đồng, đó là cần chú ý đến tỷ lệ phối trộn của vật liệu.
Nếu muốn lò chắc chắn và bền, phải tận dụng độ dẻo của vật liệu đất sét và độ chịu lửa của vật liệu cát thật hợp lý. Hơn nữa, phải làm thành kiểu lò nhiều lớp.
Người dân trong thôn làm theo bản vẽ, trước tiên dùng đất sét dày và các nguyên liệu thông thường khác xây dựng khoang lò đến bề mặt lò, sau đó dùng than bột và cát thạch anh phối trộn thành một loại vật liệu chịu lửa, dùng xây đáy lò và thân lò.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, lò luyện sắt dần dần thành hình.
Cứ bận rộn từng ngày như vậy, không biết đã đến giữa tháng tám tự bao giờ.
Ngôi nhà rèn sắt đã xây xong hoàn toàn, lò cũng đã gần hoàn thành.
Hoàn thành một nút thắt nhỏ, mọi người đều thả lỏng đôi chút, định nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tìm hiểu chuyện ống thổi. Cố gắng trước khi đậu tương và củ mài chín, tìm hiểu thấu đáo những chuyện này.
Cuối cùng cũng được rảnh rỗi, đột nhiên Thu Nương nhớ ra điều gì đó, vỗ đầu nói: “Này! Ta nhớ năm ngoái chúng ta phát hiện ra một cây mận, có phải bây giờ đã đến lúc ra quả rồi không?”
Được nàng ấy nhắc nhở, Tảo Nhi và những người khác cũng nhớ ra chuyện này.
Ngay lập tức, mọi người liền đeo gùi lên, định hái ít quả về ăn, tiện thể cho cái đầu đã làm việc đến tê liệt được nghỉ ngơi.
Một nhóm người hùng hùng hổ hổ theo trí nhớ tìm đến vị trí, rất nhanh đã nhìn thấy cây mận dại đó.
Quả nhiên trên cây đã kết đầy những quả mận màu đỏ tím.
“Cây mận thật là giỏi, thế mà lại ra nhiều quả như vậy!” Thu Nương kinh ngạc nói.
Đại Ngưu tiến lên hái một quả, lau sạch rồi cắn một miếng nhỏ, sau đó liền lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Aiz, quả thì nhiều thật nhưng chua quá!”
Thu Nương không nhịn được cười: “Hay là do ngươi ăn nhiều đồ ngọt rồi nên không ăn được chút chua nào.”
Đại Ngưu nhún vai: “Rất có thể. Sau khi ăn đào vàng đóng hộp, miệng ta cũng trở nên kén chọn trái cây rồi. Nghĩ lại ngày xưa chúng ta ăn bánh trôi, quả thực giống như mơ vậy, không có thực.”
Nói vài câu nhảm nhí, mọi người bắt đầu hái mận.
Mặc dù nó chua nhưng đã đến đây rồi, vẫn nên hái về đi. Về nhà có thể làm thành mứt, thỉnh thoảng có thể ăn để giải ngán, k.ích th.ích vị giác.
Hái hết những quả mận nhìn thấy được, đủ để đựng đầy mấy giỏ, cả nhóm người dồn dập trở về.
Đợi đến khi trở về hang, đặt gùi xuống, Tảo Nhi liền bê một bát mận đi tìm Phương Tiên Nhi nói chuyện.
Đem mận đến không phải để cúng tế, mà là năm ngoái sau khi họ phát hiện ra cây mận đã nói với Phương Tiên Nhi, bây giờ đã kết quả thì cũng phải nói cho nàng biết, cho nàng xem mới được.
Sau thời gian dài chung sống, dân trong thôn cũng dần dần tìm ra, hình như Phương Tiên Nhi rất thích nghe họ kể những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày này.
Giống như bình thường có thu hoạch được gì, hái được thứ gì ngon, kiếm được bao nhiêu tiền, đào đất trồng trọt như thế nào… Phương Tiên Nhi đều rất thích nghe.
Thỉnh thoảng còn dựa vào những chuyện này để nói cho họ nhiều kiến thức mới.
Lúc này, Tảo Nhi đem chuyện Đại Ngưu bị mận làm cho chua đến mức nhăn mặt kể cho Phương Tiên Nhi, quả thực Thịnh Quân thấy rất thích thú.
Nghe xong, nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Ngươi nói, các ngươi hái được những quả mận rất chua? Hay là làm thành ô mai ăn thử xem, sẽ ngon hơn nhiều.”
Tảo Nhi tò mò hỏi: “Mận cũng có thể làm ô mai sao?” Trước đây họ chỉ biết phơi thành mứt, chưa từng nghĩ đến cách khác.
Đương nhiên là có thể.