Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 26

“Ta vốn muốn bảo Phát Tông nhà ta lặng lẽ đi qua đó một chuyến xem thử, nhưng sợ bên ngoài quá hỗn loạn, để hắn đi một mình ta cũng không yên tâm nên mới nhờ các người giúp đỡ xem có thể đi cùng hắn đến xem tình hình Nhị Nha thế nào rồi không?”

Ở trong núi này đa số đều là người số khổ, Lý bà tử đương nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Bà ấy không phải là người địa phương, đã từng là nữ nhi của một thương hộ không cần phải lo lắng về cơm ăn áo mặc ở một huyện ngoài. Sau đó trong nhà đắc tội người ta, gia nghiệp bị mất hơn phân nửa, người một nhà không còn cách nào khác đành phải trở lại quê quán ở nông thôn để tránh rắc rối.

Sau đó, nơi đó lại gặp thiên tai, không có cách nào ở lại, người một nhà chỉ có thể bắt đầu chạy nạn, một đường chạy trốn tới địa giới của thôn Thạch Đầu.

 

Tạm thời không đề cập tới những chuyện xảy ra khi chạy nạn, tóm lại là tài vật đều đã cạn kiệt, người Lý gia hoàn toàn trở thành dân chạy nạn khốn khổ. Không chỉ có vậy, ấu đệ của Lý bà tử bị lừa mất, cũng không dám nghĩ là bị bán đi hay là cái gì.

Sau đó không lâu, trưởng bối trong nhà đã không chịu đựng nổi nữa, lần lượt qua đời. Lý bà tử đành phải tìm một gia đình phúc hậu ở thôn Thạch Đầu gả qua đó, lần lượt sinh ra ba đứa con.

Lão đại cùng lão tam đều là tiểu tử, chỉ lão nhị là khuê nữ.

Vốn tưởng rằng ngày tháng sẽ dần dần trở nên tốt đẹp hơn, kết quả có một năm lão đại bị trưng binh, lão tam thương đại ca mình thành thân muộn, lại vừa mới thành thân chưa được bao lâu nên liền gạt cả nhà, lặng lẽ đi thay cho đại ca mình. Cuối cùng lại có tin tức truyền về rằng hắn đã chết.

Những chuyện này đều là trước kia Tảo Nhi nghe cha nàng ấy nói.

Phát Tông mà Lý bà tử vừa nhắc tới chính là con trai cả của bà ấy, cũng là cha của Thiết Trụ.

Nói về tuổi tác, Lý Phát Tông còn lớn hơn Lưu Nhị Sơn một chút, lại là một hán tử trầm mặc ít nói, bình thường chỉ yên lặng ẩn mình trong đám người làm việc, chưa bao giờ có ý muốn xuất đầu lộ diện, chẳng qua là một người rất đáng tin cậy.

Tảo Nhi đang nghĩ ngợi, Lưu Nhị Sơn bên cạnh liền lên tiếng: “Được, vừa vặn hôm nay có mang về một con hươu nên lương thực dự trữ của chúng ta cũng đủ dùng cho mấy ngày kế tiếp. Không đi kiếm thức ăn hai ngày cũng không đói được, ngày mai ta sẽ dẫn người đi cùng Lý đại ca đến thôn Sa Thổ một chuyến!”

“Ôi, để các ngươi chịu khổ rồi, ta cũng thật sự hết cách rồi!” Lý bà tử nói, vẻ mặt có chút chua xót. Lý Phát Tông đứng bên cạnh bà ấy, dáng vẻ cũng rất ảm đạm.

Tảo Nhi vội vàng xua tay nói: “Không chịu khổ gì đâu ạ, vừa vặn cô mẫu của cháu cũng ở thôn Sa Thổ, tranh thủ lần này đến thăm cô mẫu của cháu luôn!”

Mấy người quyết định kế hoạch đi tới thôn Sa Thổ, sau đó giải tán.

Lý bà tử trở về lại sơn động, bắt đầu bận rộn luôn tay. Đầu tiên bà ấy lấy chút rau quả khô, lương khô và xúc xích từ trong số khẩu phần lương thực của mình, sau đó lại móc sạch của cải đi đến chỗ Phương Tiên Nhi xin mấy bao mì gói. Cuối cùng, bà ấy lấy thêm một ít nấm và dương xỉ, nhét tất cả mọi thứ vào túi, giao cho Lý Phát Tông, bảo hắn mang tới cho khuê nữ nhà mình.

Lý Phát Tông cầm túi đồ thật lớn mà nương mình đưa tới, im lặng một lúc rồi quay người lấy chút đồ ăn trong khẩu phần lương thực của mình, cũng bỏ chung vào đó.

Bên kia, Tảo Nhi ngồi xổm trên mặt đất, tìm một cành cây vẽ tới vẽ lui, suy nghĩ chi tiết xây miếu nhỏ, tiện thể tính toán số lượng đá và gỗ cần dùng đến.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ấy vỗ đầu một cái, quyết định đi hỏi ý kiến của Phương Tiên Nhi trước.

Dù sao cũng là xây miếu cho nàng, lỡ như làm ra kiểu mà đối phương không thích, vậy thì thành ra có ý tốt mà lại thành làm chuyện xấu rồi.

Việc tìm Phương Tiên Nhi này đã làm quen tay, Tảo Nhi nhanh chóng đến trước mặt Thịnh Quân.

Thịnh Quân cũng đã quen với cuộc sống thường xuyên có người tìm tới cửa, rất thuận tay mà tạm dừng video đang xem.

Chỉ thấy Tảo Nhi bái lạy như thường lệ, sau đó mở miệng nói: “Phương Tiên Nhi, chúng ta thấy chư Phật các phương đều thích ở trong miếu nên cũng muốn xây một ngôi miếu cho ngài. Tuy rằng điều kiện trong núi này có hạn, kiểu dáng chắc chắn không đẹp bằng chùa miếu bên ngoài nhưng tốt xấu gì cũng có thể chắn gió che mưa. Đúng rồi, mùa đông cũng không còn xa nữa, nếu như có tuyết rơi cũng…”

Nàng ấy còn chưa nói hết lời, Thịnh Quân đã không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai: “Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!”

 

Thật sự tổn thọ rồi! Nàng làm máy bán hàng không thể di chuyển được đã rất đáng thương rồi, nếu lại dựng cho nàng một căn nhà, không thể nhìn thấy phong cảnh không thể phơi nắng, vậy có khác gì ngồi tù đâu chứ?

So với ngồi tù, đương nhiên nàng vẫn nguyện ý dầm mưa dãi nắng, mùa đông nằm trong đống tuyết hơn.

Dù sao nàng cũng chỉ là một cái máy bán hàng, không bị bệnh cũng sẽ không lạnh.

 

Hơn nữa, nàng cũng không phải là tinh quái thật, xây miếu thật sự không có tác dụng gì!

Nhất định không thể để cho cái miếu hoang này che nàng lại được!

“Xin bỏ tiền vào!!” Thịnh Quân cuống lên, sợ Tảo Nhi hiểu lầm rằng nàng đồng ý nên một khắc cũng không dám thả lỏng, liên tục phát ra âm thanh giống như xạ thủ b.ắ.n đậu.

Tảo Nhi bị động tĩnh liên tiếp này làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới Phương Tiên Nhi lại có phản ứng lớn như vậy. Nàng ấy nhanh chóng ngừng lại, bắt đầu suy ngẫm xem rốt cuộc mình đã nói sai câu nào.

Là chuyện xây miếu à? Hay là nhắc tới thần phật làm cho đối phương không vui?

Tảo Nhi bối rối một lúc nhưng vẫn vỗ nhẹ hai cái vào miệng của mình, thành khẩn xin lỗi Thịnh Quân: “Phương Tiên Nhi, thật sự xin lỗi, đều là ta không tốt, xin ngài đừng so đo với ta!”

Thấy thái độ của nàng ấy có vẻ d.a.o động, Thịnh Quân ngừng nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng ấy.

Tảo Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Phương Tiên Nhi, ngài thấy thế này được không? Ta sẽ nói một câu, nếu ngài cảm thấy được thì trả lời một câu ‘xin bỏ tiền vào’, nếu cảm thấy không được thì trả lời hai câu.”

Hạnh Nhi cũng đã dùng phương pháp tương tự thế này trước đó, nhưng quy tắc mà Tảo Nhi đề xuất thì chính xác hơn, về cơ bản có thể để hai bên tiến hành giao tiếp một cách đơn giản.

Thịnh Quân đương nhiên đồng ý: “Xin bỏ tiền vào!” Đây chính là tỏ vẻ đồng ý.

Thấy Phương Tiên Nhi vẫn chịu nói chuyện với mình, Tảo Nhi liền yên lòng, mở miệng hỏi: “Ngài không thích nghe chúng ta nhắc tới thần phật phải không? Nếu là như vậy, sau này chúng ta sẽ không nhắc tới những chuyện này trước mặt ngài nữa.”

“Xin bỏ tiền vào! Xin bỏ tiền vào!”

“Vậy là ngài không muốn chúng ta xây miếu cho ngài phải không?”

“Xin bỏ tiền vào!”

Thì ra là thế, hóa ra Phương Tiên Nhi không muốn được cung phụng trong miếu, cũng là bọn họ sơ sót, chắc hẳn tinh quái đều thích tự do.

Tảo Nhi xoa xoa đôi bàn tay, áy náy nói: “Ôi, Phương Tiên Nhi, thật sự xin lỗi ngài, ngài làm nhiều việc cho chúng ta như vậy, chúng ta vốn cũng muốn làm chuyện gì đó cho ngài, chỉ là suy nghĩ quá không chu toàn. Ngài yên tâm, về sau chúng ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện xây miếu nữa!”

“Xin bỏ tiền vào!” Nghe thấy đối phương từ bỏ ý định đó, Thịnh Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Phương Tiên Nhi đã hoàn toàn hết giận, Tảo Nhi liền rời đi. Nàng ấy trở về trong sơn động nói lại cho mọi người nghe chuyện này, rằng kế hoạch xây miếu đã hoàn toàn hủy bỏ.

Mọi người cũng suy ngẫm, lại đưa ra kết luận mới: Sau này nếu có chuyện gì thì đều phải hỏi ý tứ của Phương Tiên Nhi trước, tuyệt đối không được tự tiện quyết định.

Những gì mình làm cho người khác chỉ tốt khi người ta cảm thấy tốt, nếu không thì cũng chỉ là làm theo ý mình, nói không chừng còn là có ý tốt mà lại thành làm chuyện xấu.

Hà Hoa đề nghị: “Thịt hươu hôm qua săn được đã xử lý xong nhưng còn chưa hong gió, có điều chắc là Phương Tiên Nhi không để ý đâu, chúng ta mang qua một ít để tạ lỗi được không?”

Vốn là muốn chờ hong khô số thịt này đã rồi mới đi dâng lễ cho Phương Tiên Nhi, nhưng xem tình huống trước mắt, vẫn nên đưa qua đó trước coi như là tạ lỗi.

Bình Luận (0)
Comment