Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 263

Lại gặp những quân tốt tuần tra kia, lần này tình cảnh của hai bên đã khác nhau hoàn toàn. Vốn dĩ trang bị của nhóm người Đại Ngưu là đồ tốt, người cũng đông, nhẹ nhàng khống chế đánh ngất đám quân tốt kia rồi trói cùng một chỗ với nhau.

Giải quyết gần hết những người ở bên ngoài, một hàng người nhanh chóng đến chỗ bị sập của tường thành, thuận lợi vào thành từ chỗ đó.

Nhìn thấy trời đã sáng.

Sau khi mấy người Tảo Nhi vào thành thì cẩn thận đi một đoạn, vòng qua một dãy phòng ốc ra đường chính.

 

Từ xa đã nhìn thấy đám người Thạch thúc cầm vũ khí chờ ở gần đó, còn có hai người nằm trên đất, xem ra là bị bọn họ giải quyết.

Hai nhóm người chính thức hội họp với nhau.

Thạch thúc ngạc nhiên nhìn các nàng ấy một lúc lâu, không ngờ tất cả các nàng đều đã được trang bị vũ khí và mũ sắt tốt.

Hắn ta còn nhìn thấy Chung Tứ hiếm khi lộ mặt thật trong đám người, ngượng ngùng gật đầu với đối phương, cũng coi như hai người đã chào hỏi nhau.

 

Hai bên không có nhiều thời gian để chào hỏi hỏi thăm nhau, bởi vì huyện nha và quân tốt còn lại trong thành đã xông đến gần phía bên này.

Không chỉ vậy, Tảo Nhi còn liếc thấy có mấy bá tánh trốn trong góc ra ngoài kiểm tra tình hình sau khi nghe thấy tiếng động. Số người không nhiều, nhưng đều xanh xao vàng vọt yếu ớt không còn chút sức lực nào.

Tảo Nhi không nhìn tiếp nữa, đi đến trước mặt đám người Thạch thúc cùng với những người khác trong thôn, bảo vệ bọn họ chặt chẽ ở phía sau.

Đại Ngưu nói với Thạch thúc: “Lát nữa mọi người không cần phải ra tay sớm, coi an toàn của bản thân là chính, ở đằng sau giúp chúng ta khống chế hiện trường, thi thoảng có mấy con cá lọt lưới thì lại c.h.é.m thêm một nhát.”

Thạch thúc lo lắng nói: “Nhưng trên người các ngươi không có giáp bảo vệ, có làm được không? Hay vẫn là cùng nhau xông lên đi, người nhiều sức lực lớn.”

Đại Ngưu không nhịn được cười nói: “Thạch thúc đừng lo lắng, áo giáp giấu trong quần áo của chúng ta ấy.”

Xem ra áo giáp xích của bọn họ làm rất thành công, mỏng đến Thạch thúc cũng không nhìn ra được có gì khác thường.

“Thì ra là thế.” Thạch thúc bỗng nhiên hiểu ra, lùi về phía sau không nói thêm gì nữa.

Nếu đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, bọn họ cũng nên tự biết mình, không cần phải cậy mạnh tránh làm loạn kế hoạch.

Hai người trò chuyện xong, nha dịch và quân tốt ở đối diện đã tụ cùng một chỗ, tầm mười mấy người chưa đến một trăm, số người hơi nhiều hơn so với bên phía Đại Ngưu.

Trên người người nào người nấy cũng mặc áo giáp rắn chắc, trong tay cầm giáo dài đao lớn, nhìn qua không kém hơn bọn họ.

Nhưng nếu như nhìn kỹ, có vài người đội mũ sắt bị lệch, giáp bảo vệ cũng vặn vẹo, vừa nhìn là biết vội vàng chạy đến, chắc chắn bình thường không có kỷ luật.

Về mặt tinh thần thì kém quá nhiều so với người trong thôn.

Nhìn thấy đối phương là một đám tạp nham hỗn loạn, đám người Đại Ngưu càng có lòng tin.

Nhưng mà, hình như lòng tin của đối phương cũng không ít hơn bọn họ.

Tên quân tốt dẫn đầu kia vẫn chưa biết chuyện tường thành sập, vừa nhìn thấy quần áo của đám người Đại Ngưu thì bật cười, còn cho rằng trong thành bọn hắn xuất hiện đám bá tánh thấp cổ bé họng khởi nghĩa tự phát.

Hắn ta khinh thường nói: “Mặc dù không biết sao các ngươi làm ra được tiếng động lớn như vậy, lại trộm được mũ sắt ở đâu, nhưng ta khuyên các ngươi giơ tay chịu trói ngay lập tức, lúc nữa có thể c.h.ế.t thoải mái hơn một chút!”

Trong mắt tên cầm đầu, nhóm người Đại Ngưu đã là một đống t.h.i t.h.ể rồi.

Dám tổ chức khởi nghĩa ở địa bàn của hắn ta, dù thế nào đi nữa cũng không thể giữ lại. Bắt buộc phải g.i.ế.c gà dọa khỉ, thuận tiện thể hiện rõ uy phong của bên mình, nếu không chắc chắn về sau sẽ xuất hiện loại chuyện này không ngừng.

Sau lưng tên đứng đầu, có một tên quân tốt nhìn ra được có chỗ nào không đúng, lại gần hắn ta nói nhỏ: “Đầu lĩnh, đám người này nhìn qua rất khoẻ mạnh, ta thấy không giống với mấy người đói khát lâu ngày trong thành đâu?”

Tên dẫn đầu nhướng mày, lúc này mới đánh giá đám người này thật cẩn thận, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận che dấu dưới lớp quần áo lôi thôi, đột nhiên thấy trong lòng hơi hoảng loạn.

Đúng lúc này, một tên quân tốt khác nghe được tin tức từ bá tánh trong thành, hoang mang hét lên: “Nguy rồi, đầu lĩnh, tường thành của chúng ta đột nhiên bị sụp…”

“Xông lên!”

Lời nói của quân tốt nhanh chóng bị cắt ngang.

Nhóm người Đại Ngưu không cho bọn chúng cơ hội nói chuyện tiếp, cầm lấy giáo dài xông lên.

Phương Tiên Nhi đã từng nói, vào lúc thời khắc đối đầu quan trọng, người nói nhiều là người dễ c.h.ế.t nhất.

Đồng thời, nghe người khác nói những lời vô dụng cũng có khả năng xuất hiện biến số, bởi vì thời cơ tốt nhất đã bị trễ mất rồi.

Bọn họ tuyệt đối không được để loại chuyện ngu ngốc này xảy ra.

Thấy khí thế của bọn họ như chẻ tre, đám quân tốt luống cuống chân tay nâng vũ khí lên, cố gắng hết sức chống đỡ thế công của bọn họ.

Loại tình hình này, đao không có ưu thế, hai nhóm người đều đang liều mạng dùng giáo dài.

“Trên người chúng không có giáp phòng vệ, đ.â.m lên người chúng mau!”

Một tên quân tốt hét to, cảm thấy bản thân đã tìm được mấu chốt để phá vỡ cục diện.

 

Tiếc là mấy chiêu võ mèo cào của bọn hắn không đánh lại được mấy chiêu so với người dân trong thôn có chuẩn bị mà đến, mà lại bị người dân trong thôn chọc đến mức phải tháo chạy như chuột cùng sào.

Lúc đánh nhau, mắt của Đại Ngưu rất tinh tường, một giáo đ.â.m vào khe hở của mảnh giáp trên vai một tên quân tốt, khiến đối phương mất đi năng lực đánh trả.

“Giáp vai của bọn chúng có sơ hở, đ.â.m vào chỗ đó là nhanh nhất!” Đại Ngưu hét về phía những người khác.

Khác với tên quân tốt vừa nãy, hắn ta đã tìm thấy điểm yếu thật sự của đối thủ.

 

Nhóm người nhanh chóng đánh về phía vai của đối phương, đánh cho đám quân tốt liên tục bại lui.

Trong lúc đó, trong chốc lát Lý Phát Tông không quan sát đã bị một tên quân tốt tìm được cơ hội vòng ra đằng sau tập kích, rút đao c.h.é.m vào sau lưng.

Chỉ nghe “keng” một tiếng, quần áo nhanh chóng bị rách, lộ ra áo giáp xích tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo ở bên trong.

“Sao lại có thể như vậy!?”

Vốn dĩ tên quân tốt đang vui mừng lại giật mình, trong lúc sững sờ bị Lý Phát Tông quay đầu đ.â.m một nhát giáo, đau đớn ngã xuống đất, trên mặt hiện lên biểu cảm không dám tin.

Hắn ta không nhịn được nhắc nhở những người khác: “Trên người bọn họ còn mặc một tầng giáp bảo vệ, đao c.h.é.m không rách…”

Vốn dĩ đám quân tốt đã xuất hiện thế thất bại nghe thấy lời này, càng mất đi ý chí chiến đấu, rất nhanh đã bị bắt gọn, trói vào cùng một chỗ.

Đại Ngưu nhăn mày nói: “Chúng ta lại đi tìm xem có còn con cá lọt lưới nào không.” Nói xong liền mang theo mấy người nhanh chóng rời khỏi đây.

Những người còn lại đứng tại chỗ nhất thời có chút mê mang.

Vốn dĩ bá tánh trốn ở trong chỗ tối, vừa nhìn thấy bọn họ đánh nhau, đã nhanh chóng chạy đi đâu không biết rồi. Chỉ còn lại lẻ tẻ mấy người gan lớn vẫn đang chờ ở gần đó.

Tảo Nhi quay đầu nhìn thấy một nữ nhân trung niên với vẻ mặt đờ đẫn, định đi đến nói mấy câu hỏi thăm tình hình.

Sợ đối phương sợ hãi, nàng ấy đưa giáo dài trong tay cho Thu Nương, đi đến trước mặt hai người, chỉ là bâng quơ để một tay lên eo, sờ con d.a.o găm cất trong vỏ để đề phòng bất cứ trường hợp nào.

“Vị nương tử này…”

Tảo Nhi vừa mới mở miệng, đối phương liền mạnh mẽ nhào đến, nàng ấy tránh đi theo bản năng. Nữ nhân vồ hụt thuận hướng quỳ xuống đất, không nhịn được khóc rống lên.

Tiếng khóc kia có tiếng nhưng không có lực, qua một lúc, nữ nhân dùng đôi mắt tràn ngập tơ m.á.u nhìn Tảo Nhi, bờ môi giật giật, giọng nói có chút chói tai giống như một con chim đang vùng vẫy bên bờ vực của cái c.h.ế.t đói: “Đại nhân... Mau g.i.ế.c hắn ta đi! Hắn ta hại c.h.ế.t con của ta, còn cho người đánh c.h.ế.t phu quân ta!”

Tảo Nhi sững sờ, vội vàng đỡ nàng ta dậy: “Nương tử, ngươi nói chậm thôi, ai g.i.ế.c phu quân ngươi?”

Đến gần, có thể nhìn thấy đôi môi khô khốc nứt nẻ đến bật m.á.u của nữ nhân, Tảo Nhi không nhịn được lấy ống trúc ra đút cho nàng ta hai hớp nước.

Nữ nhân há to miệng uống mấy hớp nước rồi đẩy ra, chỉ vào một tên quân tốt trong đám tù binh rồi phẫn hận nói: “Người kia tên là Cam Tam, vốn là một tên lưu manh, lúc đầu ở cùng một con hẻm với nhà ta, sau đấy không biết thế nào lại khoác lên mình một lớp da chó, trở thành nha dịch…”

Cũng là trong lúc vô tình mà nữ nhân nghe mới thấy giọng nói của Tảo Nhi, biết nàng ấy là nữ nhân, vẫn luôn ở gần đó, trong lòng cũng xuất hiện mấy phần mong chờ và tin tưởng, mới thổ lộ những lời này với nàng ấy.

Nếu không có Tảo Nhi, nàng ta cũng không dám tin tưởng những người cầm vũ khí xông vào thành này, đã sớm trốn ra xa rồi.

Ai biết bọn họ là người tốt hay người xấu chứ, chỉ sợ vừa thoát khỏi miệng sói lại lao vào miệng cọp.

Chỉ là, nữ nhân nói chuyện nhưng giọng nói lại càng ngày càng yếu, vẫn chưa nói rõ đầu đuôi mà đã dừng lại, rõ ràng là đói đến mức không còn sức lực.

Tảo Nhi thấy thế, lại lấy nửa miếng lương khô trong n.g.ự.c ra nhét vào miệng nàng ta, đưa ống tre qua một lần nữa.

Nữ nhân đói khát đã lâu vô cùng nhạy cảm với mùi đồ ăn, nhanh chóng ý thức được thứ đưa vào mồm mình là một loại đồ ăn, nàng ta nhai thứ ở trong miệng theo bản năng.

Một hương vị ngọt ngào như mơ lan tỏa khắp khoang miệng.

Đôi mắt đỏ au của nàng ta ngay lập tức trợn to, nhìn có hơi dọa người.

Thế mà, thế mà lại có loại đồ ăn ngon như vậy! Là do nàng ta đói quá lâu nên sinh ra ảo giác à?

Bình Luận (0)
Comment