Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 269

Có lẽ thù hận là một loại năng lượng rất mạnh mẽ.

Rõ ràng dân chúng đều rất yếu ớt, nhưng những nắm đ.ấ.m giáng lên kẻ thù lại mang sức mạnh không ngờ tới.

Có người dồn hết sức lực, sau khi đánh xong thì kiệt sức, đứng không vững, nhưng biểu cảm lại vô cùng nhẹ nhõm. Cũng có người vừa đánh vừa rơi nước mắt, miệng gọi tên người thân, cuối cùng phải nhờ Đại Ngưu đỡ ra một bên.

Nắm đ.ấ.m của một người thì không đáng kể, nhưng vô số nắm đ.ấ.m rơi xuống như những đốm sao thì không thể xem thường. Đám nha dịch bị phạt lúc này toàn thân đầy m.á.u me, cả người bầm dập. Bộ dạng thê thảm không thể tả, nằm hấp hối trên mặt đất.

 

Có hai tên tội ác tày trời bị đánh c.h.ế.t tại chỗ, nhanh chóng bị kéo đi xử lý.

Sau khi dân chúng phát tiết, dù cơ thể vẫn yếu ớt, nhưng dường như cảm giác tê liệt c.h.ế.t chóc bao trùm lên người đã bị quét sạch. Cả người bừng lên sinh khí khác lạ.

Việc trừng phạt những kẻ ác tạm thời kết thúc. Hiện trường nhanh chóng được dân chúng tự giác dọn dẹp sạch sẽ.

 

Tảo Nhi lại triệu tập mọi người lại, nói về kế hoạch sắp tới.

“Ngày mai và ngày kia là hai ngày cuối cùng chúng ta phát cơm miễn phí. Từ ngày kia trở đi, mong các vị hãy cùng góp sức, cùng nhau bảo vệ huyện thành của chúng ta.”

“Các vị cũng thấy rồi đấy, tường thành của chúng ta đã bị hư hại. Có lẽ nguyên vật liệu ban đầu sử dụng cũng không chắc chắn. Chúng ta phải tìm cách sửa chữa và gia cố nó, nếu không sự an toàn của các vị sẽ không được đảm bảo.”

“Vì vậy, trong thời gian tới, công việc chính của chúng ta mỗi ngày sẽ là sửa tường thành.”

“Ta hy vọng các vị đều sẽ tham gia, ai cũng có việc làm. Nếu hôm qua chưa đăng ký tay nghề đặc biệt thì hãy làm những việc trong khả năng của mình. Dù công việc có nặng nhọc, nhưng chúng ta đông người, chia ra thì gánh nặng của từng người cũng sẽ không quá lớn.”

“Trong thời gian làm việc, chúng ta cũng sẽ lo cơm nước. Ai làm việc xuất sắc sẽ có thêm phần thưởng. Tuy nhiên cũng mong các vị cùng giám sát lẫn nhau. Nếu ai không làm việc nghiêm túc, hãy báo ngay cho chúng ta.”

“Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Các vị vất vả rồi, nhớ đến đúng giờ để nhận cơm. Hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chúng ta cùng nỗ lực xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Những điều cần nói tạm thời là vậy, Tảo Nhi tuyên bố giải tán.

Dân chúng tiếc nuối ra về.

Chưa bao giờ có ai nói với họ nhiều điều như vậy.

Những người do Phương Quân phái đến luôn biết đặt mình vào vị trí của họ, trừng phạt kẻ ác cũng để họ tự tay trả thù.

Có quy định mới nào cũng đều kịp thời thông báo cho họ để mọi người có sự chuẩn bị, cũng có thời gian sắp xếp công việc của mình.

Chứ không phải mỗi ngày đều như con lừa, đến giờ là bịt mắt kéo cối xay, sống một cuộc đời vô tri vô giác.

Sau hai ngày tiếp xúc, mọi người đã yêu thích cảm giác đầu óc lúc nào cũng tỉnh táo và có trật tự này.

Những lời Tảo Nhi nói cũng đã hoàn toàn khắc sâu vào lòng mọi người.

Nàng ấy nói đây là huyện thành của mọi người. Quả thật đúng như vậy, không phải là lời dối trá, bởi vì ai cũng có cảm giác được tham gia đóng góp.

Vì vậy, hai ngày này hãy dưỡng sức thật tốt, chuẩn bị tinh thần. Đến lúc đó, cùng làm việc, xây dựng một huyện thành tốt đẹp hơn, cũng có cơm no áo ấm...

Dân chúng mang theo niềm hy vọng về tương lai mà rời đi.

Còn nhóm Tảo Nhi thì không thể nghỉ ngơi, họ lại tập hợp cùng nhau.

Không đích thân trải qua thì không biết. Sau khi tiếp quản huyện thành, mọi người mới phát hiện ra có biết bao nhiêu vấn đề cần phải giải quyết.

Đầu tiên là phải sắp xếp công việc cho những người dân đã đăng ký hôm qua.

Chung Tứ nói rằng, trong số đó có vài người là thợ rèn. Đến lúc đó có thể giúp rèn thép làm giáp trụ. Ngoài ra, các thợ thủ công trong những lĩnh vực khác cũng sẽ có việc chuyên môn để làm.

Còn một số người biết nấu ăn và may vá, hai ngày tới có thể bắt đầu làm công việc hậu cần.

Cuối cùng, những người do Xử Sinh chiêu mộ cũng đã được thuyết phục thành công và được gia nhập vào đội ngũ.

Trong hai ngày tới, họ sẽ làm những công việc bình thường. Đợi khi Hạnh Nhi và những người khác tới thì sẽ cho họ học chữ. Sau này sẽ có ích hơn.

Không chỉ có những việc này.

Hắc Chỉ và nàng ấy đã bận rộn suốt một hồi lâu, còn sắp xếp xong lời khai của dân chúng. Công tác chuẩn bị gần như đã hoàn tất, tối nay có thể lợi dụng bóng đêm để giải quyết vấn đề của nhóm phú hộ đó.

Tảo Nhi giơ ngón tay lên tính toán: “Trong thời gian ngắn mà có nhiều việc phải làm như vậy. Còn nhiều người cần ăn uống, chắc chắn không thể ngừng việc vận chuyển lương thực. Không chỉ có lương khô và cháo, mà những thứ khác cũng phải chuẩn bị sẵn. Sau này có thể dùng làm phần thưởng hoặc quà tặng.”

“Hiện tại đã có thợ rèn, phải mang một số chậu thép không gỉ nữa ra.”

“Tiếp theo là giấy vệ sinh và băng vệ sinh... đặc biệt là băng vệ sinh.”

Trong huyện thành có rất nhiều nữ nhân. Muốn mọi người có thể làm việc mà không lo lắng thì băng vệ sinh là thứ không thể thiếu.

 

Trước đây, Phương Tiên Nhi đã nhắc đến. Nàng hy vọng mọi nữ nhân không còn phải lo lắng về kỳ kinh nguyệt, vì vậy giá trị pháp lực cần thiết để đổi lấy băng vệ sinh cũng rất ít.

Sau này họ sẽ không còn cung cấp lương thực miễn phí nữa, mà dự định sẽ phát một số băng vệ sinh miễn phí, để mỗi tháng nữ nhân đều có thể nhận đủ số lượng cần thiết.

Tuy nhiên, việc này cũng có điều kiện.

Đây là vật dụng dành riêng cho nữ nhân. Sau khi nhận được không thể sử dụng vào mục đích khác, nếu bị phát hiện sẽ ngừng cấp phát.

 

Những việc này phải được quản lý chặt chẽ thì mới có thể thực sự đi vào thực tế.

Tảo Nhi nói xong, những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ.

Thu Nương nhanh chóng nói: “Nếu cần mang những thứ này vào thành thì chúng ta cũng phải sắp xếp một số người đi thu gom phân bón, thu hồi những thứ này.”

Sau khi đốt cháy, chúng đều là phân bón. Mùa xuân đến có thể dùng để bón ruộng.

Nói đến việc bón ruộng, Tảo Nhi lại nghĩ đến một chuyện: “Vì huyện thành đã thuộc về chúng ta nên chúng ta cũng không thể bỏ mặc các thôn làng xung quanh. Đến lúc đó phải thống kê dân số và diện tích đất trong làng, chúng ta phải tận dụng những ngôi nhà không có người ở và đất trống. Sau này nếu chủ nhà trở về, sẽ có sự bồi thường.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Dù thế nào đi nữa, chắc chắn đất đai cần được canh tác. Họ vừa trồng được không ít thứ trong núi, mùa xuân có thể cung cấp một số giống lúa và kinh nghiệm trồng trọt cho người khác.

Nhưng chắc chắn lượng giống của họ không đủ. Sau này phải nhờ Vi Thập Bát mua thêm một số giống lúa.

“Thật sự là chuyện này kéo theo chuyện kia mà.”

Đại Ngưu cảm thán nói: “Đúng rồi, sau khi chúng ta cùng nhau sửa xong tường thành thì còn phải xử lý đường sá nữa. Sau cùng mới chính thức bắt đầu huấn luyện quân lính.”

Vũ khí của bọn họ và nhóm Thạch Thúc cũng chỉ vừa đủ tạm chấp nhận. Hiện tại thì có thể đối phó được, nhưng để phát triển lâu dài thì chắc chắn cần có nhiều binh lực hơn mới đủ.

Nghe đến đây, Thạch thúc lên tiếng đáp lại, có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng.

Tảo Nhi hiểu ý, âm thầm quay đầu nhìn Chung Tứ.

Chung Tứ cười bất đắc dĩ, tự giác bước đến trước mặt Thạch thúc: “Thạch Thúc, chúng ta đi qua kia nói chuyện đi.”

Hiện tại đều là người trong nhà, không thể để nhóm người Thạch Thúc không biết gì mãi.

Hơn nữa, gần đây có rất nhiều thứ cần vận chuyển từ núi về, nhân lực của họ thật sự không đủ.

Có thuốc s.ú.n.g và nỏ trong tay, thôn dân cũng có thêm dũng khí để thẳng thắn hơn tiết lộ nguồn gốc của thức ăn và đồ dùng hằng ngày.

Chung Tứ là người thích hợp để nói về việc này nhất.

Hơn nữa, hắn ta cũng biết phải nói bao nhiêu là vừa đủ.

Họ đi sang một bên nói chuyện, Tảo Nhi và những người khác trở về huyện nha thu xếp chuẩn bị.

Trước tiên phải xử lý nốt số nha dịch còn lại, sau đó khi trời tối thì sẽ giải quyết những tên phú hộ tàn ác. Hoàn thành xong phải trấn an và lôi kéo những phú hộ còn lại.

Công việc rất nhiều.

Bầu trời hoàn toàn tối đen, bóng trăng đã mờ mờ hiện lên.

Tảo Nhi và mọi người võ trang đầy đủ, chia thành nhiều nhóm, bao vây toàn bộ các phú hộ được nhắc đến trong lời khai.

Có hai phú hộ đang ngủ say thì bị tiếng động đánh thức, cả người mơ màng.

Bọn họ từng tiếp xúc với Tảo Nhi và những người khác.

Thấy đối phương tỏ ra rất thân thiện, lời nói và hành động đều mang vẻ ngây thơ. Sau khi vào thành chỉ vung đao với nha dịch và vệ binh, không có ý định làm hại họ, nên các phú hộ mất cảnh giác.

Các phú hộ cảm thấy họ cũng không quá nguy hiểm.

Nhiều năm qua, cái chức huyện lệnh đã thay đổi vài lần. Họ thì vững như bàn thạch, còn quan lại thì cứ thay phiên nhau. Hiện giờ chỉ là một đợt thay đổi nữa mà thôi.

Dù sao thì họ cũng không phải nha dịch, dù người đứng đầu có đổi thành ai thì họ vẫn sống tốt.

Bình Luận (0)
Comment