Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 280

Nghe nói lắp đặt chỉ dành cho những người tham gia lao động, nhưng hiện nay vì để sinh tồn, hầu như trong huyện không có ai là không tham gia lao động!

Nói cách khác, toàn huyện thành đều có thể sử dụng lò than này?

Nhắc mới nhớ, bọn họ đã tự mình làm những chiếc than tổ ong đó. Mà lò than và ống thông gió cũng đã được huyện nha lắp đặt thử nghiệm, mọi người cũng không xa lạ gì.

Khi nó được lắp đặt, có không ít người cũng đến xem qua.

 

Lò than thấp nhỏ như vậy, nên khi cho than vào sẽ cháy sạch và rất mạnh, cực kỳ ấm áp.

Tất cả những người từng thấy không ai không thèm, đều mơ ước một ngày nào đó có được một bảo bối như vậy trong nhà của mình.

Bây giờ, thứ tốt như vậy, lại được tặng miễn phí cho bọn họ sao??

 

Ông trời ơi!

Kể từ khi đội ngũ của Phương Quân vào thành, mọi người đều được sống một cuộc sống tốt đẹp, là những thứ mà ngày trước bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Tuy nhiên, sau sự mừng rỡ như điên, bỗng nhiên một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng mọi người.

Có người xoa xoa góc áo, thấp thỏm lên tiếng hỏi: “Tôn chủ sự, những người như chúng ta, rốt cuộc lấy đâu ra phúc phần mà có thể luôn có được nhiều đồ tốt như vậy?”

Không ít người đều có nghi vấn như vậy trong lòng, nhìn Tảo Nhi với ánh mắt mờ mịt.

Tảo Nhi cười nói: “Chúng ta đã phân phát không ít thứ, nhưng chẳng phải từ khi bắt đầu đến bây giờ các ngươi đều chăm chỉ làm việc mỗi ngày sao? Không một ngày nào được nhàn rỗi, phải không? Các ngươi thấy đấy, trong thời gian ngắn như vậy, tường thành của chúng ta đã được gia cố rất tốt, hầu hết các con đường đã được trải nhựa, những thứ này đều là thành quả cho sự lao động cực khổ của các ngươi.”

“Cuối cùng, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi một cách nghiêm túc. Phúc phần của các ngươi đến từ đôi bàn tay chăm chỉ của các ngươi. Sau này, các ngươi cũng phải giống như hôm nay, tạo ra càng nhiều phúc mới được.”

Những lời này đã chạm đến trái tim của đa số dân chúng.

Cúi đầu xuống, giơ tay lên.

Trước kia mọi người chưa bao giờ cảm thấy đôi bàn tay thô ráp của mình lại có giá trị đến thế.

Nếu suy nghĩ kỹ một chút thì những gì Tôn chủ sự nói đều rất có lý.

Đám người bọn họ đã không c.h.ế.t trong tai vạ ở huyện thành, thậm chí còn gặp được đội ngũ của Phương Quân, quả thực là những người có phúc khí!

Sau này, nhất định phải tạo ra nhiều phúc hơn mới được!

Loại cảm giác không xứng trong lòng dân chúng dần dần tiêu tan, biến thành một loại động lực.

Bọn họ muốn ăn càng nhiều cơm hơn, muốn nhận được nhiều than đá hơn.

Muốn sống một cuộc sống tốt hơn dựa vào chính đôi tay của mình.

Tất nhiên, không phải ai cũng đều nghĩ như vậy.

Có một số người suy nghĩ sâu sắc hơn, Liễu Chi chính là một trong số đó.

Trước đây, Tảo Nhi mời Liễu Chi gia nhập nữ quân, sau khi trở về nhà nàng ấy nhanh chóng thuyết phục được tất cả mọi người trong nhà, hôm nay đã là thành viên của nữ quân.

Vốn Liễu Chi tưởng rằng, công việc hằng ngày của các nữ quân chính là luyện võ, khi thời cơ đến sẽ ra chiến trường bảo vệ huyện thành.

Nhưng sau khi gia nhập đội ngũ, nàng ấy liền phát hiện ra rằng con đường trong đó xa hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng ấy.

Các nàng ấy không chỉ phải luyện tập võ, mà còn phải biết chữ, học tập binh pháp, học một số tiết học xa lạ kì quái.

Nói về các tiết học kì lạ, đây là hạng mục yêu thích nhất của Liễu Chi vào thời điểm hiện tại.

Từ trong khóa học này, nàng ấy đã học được cách sinh tồn khi lưu lạc bên ngoài, hiểu được vùng đất dưới chân nàng ấy rộng lớn như thế nào.

Cùng với, đâu là ngọn núi cao nhất thế gian.

Trước đây cuộc sống của Liễu Chi chỉ xoay quanh củi, gạo, dầu và muối, trong những ngày khó khăn nhất, thậm chí ngay cả những thứ này đều là những hy vọng xa vời, mỗi ngày mở mắt ra đều lo lắng về chuyện ăn uống.

Vì vậy, cho tới bây giờ nàng ấy không có cơ hội tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc thế giới bên ngoài có cái gì, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng núi non trên đời này còn có thể chia cao thấp khác nhau.

Hôm nay, Liễu Chi bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ của mình, bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào trong một thế giới vô cùng đặc sắc.

Cảm giác giống như con chuột đói rơi vào thùng gạo, với vô số món ăn ngon đổ vào trong miệng.

Vô cùng thỏa mãn sung sướng!

Điều này cũng khiến Liễu Chi vô cùng vui mừng, thật may vì nàng ấy đã không bỏ lỡ cơ hội được gia nhập nữ quân, nếu không cuộc sống sẽ mất đi rất nhiều màu sắc!

 

Đồng thời, nàng ấy cũng có một mơ ước sống động hơn.

Nàng ấy hy vọng có một ngày nào đó mình có thể leo lên đỉnh ngọn núi cao nhất thế gian, ngắm nhìn phong cảnh một chút.

Tuy nhiên, còn quá sớm để nói điều đó.

Giờ phút này, Liễu Chi sau khi lột xác đang cầm vũ khí, mặc xiêm áo đặc chế, uy nghiêm hiên ngang đứng ở rìa đám đông phía dưới, thực hiện nhiệm vụ canh gác.

 

Nghe những lời bàn luận về phúc khí đó, Liễu Chi cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nàng ấy biết rất rõ, những lợi ích khác nhau mà dân chúng trong thành có thể nhận được, chắc chắn không phải do mọi người đều có thể tạo ra phúc khí mà là bằng chính đôi tay của mình.

Đừng nói đến lò than mà hãy nói đến băng vệ sinh đi.

Bọn họ đã nỗ lực những gì khi nhận được đồ? Chỉ là tình cờ đầu thai thành nữ nhân, gặp phải nhóm người Phương Quân, nên mới được miễn phí, chỉ như vậy mà thôi.

Nói là sợ ảnh hưởng đến công việc của các nàng ấy, nhưng là nữ nhân thì có ai mà không biết.

Nếu là người khác, có ai sẽ quan tâm đến việc các nàng ấy có làm việc hay không, thậm chí không ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của các nàng ấy.

Nói về những bữa ăn hằng ngày và những lợi ích khác.

Nhìn như là kết quả của sự lao động, nhưng trong đó có bao nhiêu phúc phần, người người đều rất rõ ràng trong lòng.

Trước kia có ai mà chưa từng lao động nặng nhọc vất vả?

Có thứ gì mà không phải do tự tay họ làm ra chứ?

Lúc đó cũng không có nhiều người lười biếng, nếu không sẽ bị đánh. Nhưng dù có tận tâm làm, thì cũng chưa từng thấy ai tạo ra phúc từ chính tay mình. Thay vào đó chỉ có vô số đau khổ và tội lỗi.

Suy nghĩ một chút, khi đó mở mắt ra giữa ban ngày, tất cả những gì nhìn thấy đều là một màu đen.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Liễu Chi ngước mắt lên liếc nhìn những binh sĩ khác bên cạnh, rồi lại quét qua đám đông đang đứng bên dưới.

Trạng thái tinh thần của mỗi cá nhân đều như thể bọn họ có thể lao ra đánh mười tên thổ phỉ.

Tốt đến không thể tốt hơn!

Tìm hiểu nguyên nhân thực sự.

Liễu Chi cảm thấy không thể tách rời khỏi mục đích của nhóm người Phương Quân.

Liền nói về huyện nha trước đây, bọn họ đã làm rất nhiều chuyện, liên lạc với các thương đội và các phú hộ, tìm mọi cách kiếm tiền.

Mà đội ngũ của Phương Quân cũng sẽ làm rất nhiều chuyện, cũng sẽ liên lạc với các thương đội và những phú hộ, đồng thời cũng sẽ tìm mọi cách kiếm tiền.

Thoạt nhìn, dường như không có sự khác biệt nào.

Nhưng trên thực tế, có một sự khác biệt rất lớn.

Những người trong huyện nha làm những việc đó, cuối cùng cũng vì để cho mình được hưởng lợi tốt hơn.

Mà đội ngũ của Phương Quân thì lại hy vọng rằng toàn bộ huyện thành có thể cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, mọi thứ bọn họ làm đều đi theo phương hướng này...

Trái tim của các nàng ấy ấm áp hơn, rộng lớn hơn.

Với sự mong đợi của mọi người, công trình gắn lò than ở huyện thành đã chính thức được bắt đầu.

Đoàn người Tảo Nhi vội vàng vào thành, sau khi vật lộn cho đến bây giờ, cuối cùng cũng đưa được huyện thành nhỏ vào đúng nề nếp.

Cuối cùng Lưu Nhị Sơn đã có thể bàn giao lại công việc vận chuyển, quay trở lại vùng núi lặng lẽ làm mấy chiếc nỏ, đưa cho nhóm người Thu Nương làm vũ khí bí mật để phòng cho những người thân cận nhất của mình.

Đồng thời hắn ta cũng nghiên cứu các loại vũ khí tốt hơn như s.ú.n.g hỏa mai và pháo binh để chuẩn bị cho những chuyện về sau.

Bình Luận (0)
Comment