Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 301

Xà phòng và xà bông đều có giá một đồng một miếng, tương đương với hai điểm năng lượng. Các loại cọ khác nhau từ nhỏ đến lớn có giá khác nhau nhưng đều rất hợp lý.

Số lượng hàng hóa trong cửa hàng ngày càng nhiều, các kệ trống dần được lấp đầy, mang lại cho Thịnh Quân một cảm giác hài lòng kỳ lạ.

Nói đến đó thì số lượng kệ có hạn. Khi tất cả đã được lấp đầy, có phải lại có thể mở rộng diện tích cửa hàng không?

 

Thôi, chờ khi nào không còn chỗ trống thì có lẽ hệ thống sẽ thông báo.

Sau khi sắp xếp hàng hóa xong, Thịnh Quân nhiệt tình mời nhóm Tảo Nhi vào cửa hàng tham quan.

Khi nghe rằng Thịnh Quân lại có hàng mới, Tảo Nhi cảm thấy rất háo hức và nhanh chóng bước vào pháp miếu.

Đã đến đây nhiều lần, Tảo Nhi nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi trong cách bày trí của pháp miếu. Nàng ấy tiến lại gần giá đựng xà phòng, cầm một miếng xà phòng và một miếng xà bông lên, đọc thẻ trên giá: “Xà phòng… Đây có phải là đồ dùng để gội đầu không?”

 

Chữ “xà” làm nàng ấy liên tưởng đến xà phòng từ quả bồ kết. Khi họ mới gặp Phương Tiên Nhi, họ đã tìm thấy cây bồ kết trên núi và thường dùng quả bồ kết để tắm rửa gội đầu. Hằng ngày, Hạnh Nhi còn mang nước đến để lau sạch tủ pháp của Phương Tiên Nhi… Giờ nhớ lại những điều đó, cảm giác như đã qua rất lâu rồi.

Kể từ khi tủ pháp chuyển thành pháp miếu, họ không còn lau chùi nữa, công việc vinh dự đó đã được thần thú của Phương Tiên Nhi đảm nhiệm.

Suy nghĩ đến đây, Tảo Nhi liếc nhìn thần thú đang làm việc chăm chỉ ở trước mặt.

Trong khi đó, Phương Tiên Nhi bắt đầu giới thiệu công dụng của xà phòng, nàng ấy nhanh chóng tập trung sự chú ý vào thứ trước mắt.

“Xà phòng có khả năng làm sạch rất mạnh, có thể làm sạch hầu hết các vết bẩn. Có thể dùng mỡ lợn, kiềm ăn mòn để làm ra xà phòng tương tự.”

Thịnh Quân nói về công thức xà phòng, sau đó nói thêm: “Xà bông có công thức nhẹ hơn, hương thơm dễ chịu, có thể dùng để gội đầu và tắm. Nếu có thời gian, các ngươi cũng có thể thử làm một ít. Nhưng trước tiên hãy tập trung vào những việc quan trọng hơn, còn xà phòng thì tạm thời có thể lấy từ chỗ ta. Ồ, các ngươi cũng có thể bán ra ngoài.”

Có vẻ xà phòng và xà bông không phải là hàng hiếm, kinh doanh bình thường không thành vấn đề.

Tảo Nhi nghe vậy, ghi nhớ công thức làm xà phòng, gật đầu.

Các loại bàn chải không cần giới thiệu nhiều lời, Thịnh Quân không nói thêm.

Tuy nhiên, nàng nghĩ đến một thứ nữa — thủy tinh.

Cũng là một vật dụng hữu ích, thủy tinh có nhiều công dụng. Có thể làm thành cửa kính trong suốt, hoặc chế tạo đồ thủ công mỹ nghệ, còn có thể làm thành gương. Thủy tinh chịu được ăn mòn, gần đây mọi người bắt đầu học Hóa, hẳn là các dụng cụ thí nghiệm, pha chế cũng không thể thiếu nguyên vật liệu là thủy tinh này…

Có thể lấy xà phòng từ chỗ nàng, còn thủy tinh thì cần phải cố gắng tự tạo ra.

Vì vậy, Thịnh Quân giải thích cách chế tạo thủy tinh.

Tảo Nhi nghe mô tả về thủy tinh, cảm thấy quen quen rồi nhớ lại tấm chắn trong tủ pháp của Phương Tiên Nhi.

Nàng ấy tò mò hỏi: “Trước đây cái trên tủ pháp là thủy tinh phải không? Quả thực không giống hàng thông thường. Trong suốt và còn rất bền.”

Có thể làm lợn hoang ngất nữa!

Thịnh Quân hơi ngẩn ra một chút, sau đó giải thích: “À, cái tủ của ta đúng là thủy tinh, nhưng nó khá đặc biệt. Thủy tinh mà các ngươi tạo ra sẽ không bền như vậy, khá dễ vỡ, chắc chắn không chống nổi va đập của lợn hoang đâu… Để làm ra loại thủy tinh bền chắc hơn, có lẽ cần phải học thêm kiến thức sâu hơn.”

“Ra là vậy.” Tảo Nhi thở dài: “Chúng ta sẽ cố gắng.”

Sau khi nói xong, Thịnh Quân không nghĩ ra việc gì khác nên để họ tiếp tục đi làm việc.

Với hàng mới, Tảo Nhi lại điều động một nhóm người đến nhanh chóng đưa xà phòng và xà bông cũng như các loại bàn chải về huyện thành.

Khi trở về thì thử nghiệm công dụng rồi sắp xếp một chút, tất cả những món hàng này đã được bày bán trong cửa hàng phúc lợi.

Bàn chải đánh răng và kem đánh răng cần hai đồng phiếu Phương Tiên để đổi. Xà phòng giá năm đồng, còn xà bông là tám đồng.

Đây là lô hàng đầu tiên, số lượng có hạn.

Khi người dân trong thành nghe tin cửa hàng phúc lợi có hàng hóa mới, họ lập tức cầm phiếu tích lũy của mình đến cửa hàng, sốt ruột hỏi han chi tiết về các món hàng.

"Ngày thường, sau khi ăn cơm xong thì nhớ phải súc miệng. Nếu có điều kiện thì bà con có thể đổi lấy bàn chải và kem đánh răng mới của chúng tôi vừa nhập kho để có thể giữ gìn vệ sinh răng miệng. Các vị chớ ngại phiền phức vì nếu để răng bị hỏng thì hiện tại không có cách nào để chữa. Sau này mà đau răng thì sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu."

"Khi ở nhà giặt giũ, tắm rửa thì xà phòng là một thứ không thể thiếu. Dùng xà phòng để giặt đồ sẽ sạch hơn rất nhiều, điều mà bà con sẽ không ngờ tới đâu. Một miếng lớn có thể dùng cả tháng, cả nhà từ người già đến trẻ em đều có thể dùng được. Giữ vệ sinh sạch sẽ cũng sẽ giúp ngăn ngừa nhiều vấn đề về bệnh tật!"

 

"Còn về xà bông, những nhà không khá giả thì tạm thời không nên đổi."

Trong một cửa hàng phúc lợi, một nhân viên tên là Lô Hoa đang giới thiệu các sản phẩm mới bày bán cho người dân.

 

Lô Hoa rất tự hào vì được làm việc ở cửa hàng phúc lợi. Đây chính là công việc nàng ấy có được sau khi học hành chăm chỉ và vượt qua các bài kiểm tra khó khăn.

Trước đó, đội ngũ của Phương Quân cũng đã mở các khóa học trong thành, giúp mọi người tranh thủ thời gian rảnh để học tập. Cùng với đó là nhiệm vụ trong kế hoạch "áo ấm" nhằm để đổi lấy vải bông. Khi ấy, hầu hết mọi người trong thành đều học được những kiến thức cơ bản, nhưng sau khi lấy được vải bông, việc học hành có phần chểnh mảng và mọi người lại bắt đầu quay về tập trung vào làm việc.

Sau đó, có thông báo rằng cửa hàng phúc lợi cần thêm nhân lực mới. Ai muốn làm việc ở đó phải vượt qua bài kiểm tra và đáp ứng được các tiêu chuẩn.

Công việc này rất hấp dẫn bởi vì đòi hỏi mọi người phải biết đọc, viết và tính toán, nhưng bên cạnh đó thì đãi ngộ lại vô cùng tốt, nhẹ nhàng hơn so với công việc chân tay, mỗi ngày có thể nhận được bốn phiếu, gấp đôi so với công việc lao động chân tay bình thường.

Ngoài ra, làm việc ở cửa hàng phúc lợi cũng sẽ giúp người lao động tiến gần hơn với đội ngũ cốt lõi của Phương Quân. Nghe nói trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến giúp hiện thực hóa những ước mơ cao cả và sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Những điều kiện này khiến mọi người đều muốn tranh giành công việc, và không khí học tập trong thành cũng trở nên sôi nổi hơn.

Tuy nhiên, mỗi người sẽ có khả năng khác nhau, tiến độ học tập của họ cũng không giống nhau. Lô Hoa là một trong những người học giỏi nhất. Với bài đánh giá lần này, nàng ấy đã nổi bật trong đám đông và thành công gia nhập vào cửa hàng phúc lợi.

Thành công của Lô Hoa đã khiến nhiều người quen biết nàng ấy không khỏi bất ngờ và ngạc nhiên nhất vẫn là phụ mẫu của nàng ấy.

Trước đây, Lô Hoa là một người khá trầm tính, nàng ấy vụng về trong mọi công việc, không có gì nổi bật. Khi Phương Quân và mọi người vào thành, Lô Hoa chỉ làm các công việc phụ, nhận được mức lương thấp nhất, chỉ đủ để nuôi sống bản thân nàng ấy.

Phụ mẫu nàng ấy đã từng rất lo lắng về tương lai của nàng ấy, nhưng không ngờ rằng Lô Hoa lại âm thầm nỗ lực và đạt được thành công lớn như vậy.

Sáng hôm đó, khi hai người vừa bước ra ngoài thì đã thấy hàng xóm xung quanh kéo đến chúc mừng họ.

Sau khi hỏi thăm, hàng xóm mới biết cả thành chỉ tuyển có vài người vào cửa hàng phúc lợi, mà Lô Hoa lại nằm trong số đó! Được vào đội ngũ cốt lõi của Phương Quân đó chính là ước mơ của mọi người trong phủ huyện, ai cũng hiểu rằng đó sẽ là một tương lai rộng mở!

Các chủ quản còn công khai khen ngợi rằng Lô Hoa là người có tài năng trong việc học hành và họ dự định sau này sẽ bồi dưỡng nàng ấy thật kỹ lưỡng. Điều này chẳng khác nào "tổ tiên phù hộ" cho gia đình của Lô Hoa!

Thì ra Lô Hoa không phải là người vụng về, mà ngược lại nàng ấy rất thông minh, chỉ là sự khéo léo của nàng ấy nằm ở trí óc chứ không phải đôi bàn tay. Mà cũng không đúng, đôi tay của Lô Hoa thực ra không hề vụng về, bởi chữ viết của nàng ấy rất đẹp.

Chỉ có thể nói, đôi tay của Lô Hoa sinh ra là để cầm bút chứ không phải để làm những công việc chân tay!

Chính vì điều này mà mỗi lần phụ mẫu của Lô Hoa đi ra ngoài đều cảm thấy vô cùng tự hào về nàng ấy. Cả hai người vốn không giỏi về việc học hành, trước đó vì kế hoạch "áo ấm" mà họ phải cố gắng hết sức mới học được chút kiến thức cơ bản.

Dù phụ mẫu không giỏi giang nhưng vẫn có thể sinh ra Lô Hoa - một người vô cùng xuất sắc, trở thành niềm tự hào của cả gia đình! Vì thế, không có gì là lạ khi hàng xóm đều ngưỡng mộ gia đình nàng ấy.

 

     
Bình Luận (0)
Comment