Sau khi cửa hàng mở cửa, mọi người đều hỏi giá, không ít người thở dài.
Tuy không phải giá cao ngất trời nhưng cửa hàng phúc lợi vẫn luôn cho ra những thứ tốt gần như đã móc rỗng túi của mọi người. Dạo gần đây trong túi thật sự eo hẹp, cần phải mất một thời gian để dành dụm phiếu mới có thể đổi được xe.
Trước mắt cũng chỉ có thể nhìn và mong ước.
Trong lòng có một chút tiếc nuối nhưng mọi người vẫn không rời đi, họ muốn nhìn xem người đổi xe đi xe như thế nào.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, một chàng trai đã âm thầm tích góp phiếu Phương Tiên từ lâu, tiểu lang đã chịu đựng không hề chạm vào tấm phiếu của mình trước vô số thứ tốt đã xông vào cửa hàng, dùng tất cả phiếu để giành được chiếc xe đạp đầu tiên ở cửa hàng.
Sau khi đổi xong thì hắn chuẩn bị rời đi.
Nhận được những lời dặn dò của nhân viên cửa hàng, hắn biết đi xe đạp cần phải luyện tập, nhưng hắn lại không cam lòng khi chỉ dắt xe về. Vì thế liền cẩn thận ngồi xuống yên sau, chống hai chân xuống đất, sau đó dùng chân trái chân phải luân phiên đẩy dưới đất giống như chân vịt chèo trong nước.
Động tác này thực ra có chút chật vật, nhưng người dân xem vẫn phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
Nhiều người đi theo phía sau xe chỉ muốn nhìn chiếc xe đạp di chuyển thêm vài lần.
Giữa những tiếng cảm thán kinh ngạc, tiểu lang tựa hồ có chút mất hứng, ngẩng cao đầu quyết định thử đạp xe.
Hắn ta xiêu vẹo đạp xe hai cái, sau đó chiếc xe đột nhiên mất thăng bằng ngã sang một bên.
Cũng may tiểu lang hoảng hốt dùng hai chân chống trên mặt đất, nếu không thảm kịch người đầu tiên bị xe đạp quăng ngã trong thành đã xảy ra ở đây.
Nhiều người dân vây xem có người thét ra tiếng chói tai, lúc này còn vỗ n.g.ự.c nghĩ mà sợ hãi thay hắn ta: “Không sao không sao, người có bị thương cũng không sao, đừng làm hỏng chiếc xe đạp quý giá này là được!”
Tiểu lang: “…”
Với tình trạng hỗn loạn ngã xe đạp do thanh niên này gây ra, những người mua xe đạp sau đó đều trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Nhất định phải thận trọng đẩy xe về nhà và đợi cho đến khi học được cách đi trước khi đạp xe trên đường.
Ngày càng có nhiều chiếc xe đạp xuất hiện trong thành.
Hiện nay đa phần những người đến đổi xe đạp là những người có nhà ở xa nơi làm việc hoặc là những người đi lại giữa các thôn lân cận với Hưng Hòa và Miên Sùng.
Nếu nơi làm việc không quá xa nhà thì tạm thời không cần phải mua xe.
Đương nhiên những nhà có điều kiện cũng có thể đổi, đi xe đạp đi ra ngoài mua sắm hay dạo phố gì cũng rất thuận tiện, còn có thể chở con đi học.
Ngoài những người bình dân, còn có gia phó của phú hộ. Bây giờ nên gọi là người giúp việc nhà, họ cũng rất ngưỡng mộ những chiếc xe đạp.
Ngày thường những người giúp việc nhà phải đi chợ hay chạy việc vặt rất nhiều nên có và sử dụng xe đạp trở nên vô cùng thuận tiện.
Bản thân các phú hộ không quen chạy xe đạp, việc chở đồ và người đều khó khăn. Nhưng họ vẫn đổi một số chiếc để ở nhà, chuyên để cho những người giúp việc nhà sử dụng, ai đi ra ngoài đều có thể chạy được.
Nói đến những người giúp việc nhà, sau khi Thịnh Quân và Tảo Nhi đề cập trước đó, chế độ nô lệ trong thành hoàn toàn biến mất, đều chuyển thành chế độ thuê mướn đặc biệt.
Quyền lợi của những người giúp việc nhà được đảm bảo, địa vị của họ thay đổi từ hạ nhân hầu hạ chủ tử thành người lao động bình thường dùng phục vụ đổi lấy thu nhập.
Hạ nhân của bọn họ không còn bị hạn chế, có nhiều sự lựa chọn hơn trong cuộc sống.
Đây đều là Phương Quân yêu cầu, đương nhiên những phú hộ sẽ không đưa ra bất kỳ dị nghị nào.
Tuy nhiên, khi mới triển khai vẫn còn có chút chưa quen. Nhưng dần dần, mấy phú hộ nhận thấy những người giúp việc nhà làm việc nhiệt tình hơn rất nhiều, cũng càng thêm tận tâm tận lực, vì thế họ cũng từ từ quen dần.
Mọi người trong thành đang hướng tới cuộc sống thỏa đáng.
Khi xe đạp tràn ngập đường lớn ngõ nhỏ, nhóm người của Tảo Nhi cũng mang ra những sản phẩm mới sắp tới, ngoài xe đạp, cùng với thực phẩm và thư từ, họ dự định sẽ đưa chúng đến chỗ Thiết Trụ.
Sắp xếp việc để giao đồ.
Hưng Hòa và Miên Sùng cũng mở ra vụ thu hoạch lớn đầu tiên trồng trọt khoa học quy mô lớn.
Lúa mì, bông, củ cải đường, hạt dẻ…
Vô số cây nông nghiệp lần lượt đến lúc thu hoạch, một số nặng trĩu nằm trên mặt đất, trong khi số khác thì trĩu quả trên cây.
Mọi người đều cảm thấy vui mừng và hạnh phúc khi nhìn vào!
Nói đây là vụ mùa bội thu cũng không phải là quá khoe khoang.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng trên cánh đồng đều vô cùng phấn khích, ai cũng nói dường như lần này ngũ cốc và hoa màu đang đến để báo đáp ân tình.
Nhiều người dân sống trong thành biết được chuyện này, họ còn đạp xe ra đồng để chiêm ngưỡng cảnh tượng lúa mì dồi dào.
Người dân ở Hưng Hòa có nỗi ám ảnh đặc biệt đối với thức ăn, vì trước khi Phương Quân đến đã từng có nạn đói khủng khiếp xảy ra trong thành.
Những ngày tháng sống không bằng c.h.ế.t đó đã để lại trong lòng mọi người một bóng đen không thể phai mờ.
Ngày nay, mọi người có thể cười vui mỗi ngày là nhờ cuộc sống hạnh phúc trong thành đã dần dần chữa lành cho họ.
Lần này được tận mắt chứng kiến cảnh mùa màng bội thu trên đồng ruộng đã mang đến cho mọi người nhiều cảm xúc.
Họ nhìn mảnh đất cằn cỗi, khó trồng trọt trước đây được hồi sinh, kết thành từng chùm lúa mì to và chất lượng.
Cứ như thể họ từ những người gầy gò xanh xao đã trở nên hồng hào.
Con người và đất đai đều tràn đầy sức sống và hy vọng.
Những bá tánh làm ruộng trong thôn, ngoài những thôn dân còn sót lại ở các thôn trước đây, phần lớn đều được tuyển chọn qua nhiều vòng mới được đưa đến đây.
Những người được chọn không chỉ có kiến thức mà còn có kinh nghiệm làm nông, hiểu rõ về tình trạng mùa vụ những năm trước.
Nếu gặp năm mất mùa, trên ruộng chỉ trồng được vài cây dưa, cây táo, không đủ sống.
Dù có gặp may mắn, việc canh tác suôn sẻ, mùa màng thuận lợi thì sản lượng cũng chỉ bằng hai, ba phần của lần này.
Không chỉ số lượng ít mà chất lượng nông sản cũng kém hơn rất nhiều.
Vì hiểu rõ tình hình nên sau khi nhìn thấy ngũ cốc như thế này, tất cả thôn dân đều hoàn toàn tin tưởng vào phương pháp canh tác khoa học.
Có người không nhịn được nói: "Xem ra ngũ cốc cũng giống con người, đều có sở thích riêng! Mà phương pháp khoa học do Phương Quân truyền dạy chính là cách phù hợp với khẩu vị của hoa màu rồi!"
Cây trồng đã chín, bước tiếp theo sẽ là thu hoạch.
Lần này khi thu hoạch lúa mì, mọi người không cần vất vả cầm liềm gặt lúa mì nữa.
Nhóm người của Tảo Nhi đã chế tạo ra nhiều chiếc "máy gặt kiểu ngựa kéo" làm bằng gỗ và kim loại.
Loại máy gặt này có thân giống như một chiếc xe kéo bằng gỗ có thùng thấp, trong thùng lắp đặt một bộ máy đơn giản.
Ở bên hông xe có một thứ giống như bánh xe nước lớn, trên đó gắn lưỡi d.a.o cắt đặc biệt.
Chỉ cần buộc nó vào trâu hoặc ngựa, để người điều khiển kéo về phía trước, bánh xe cắt quay qua nơi nào thì nơi đó nhanh chóng gặt xong lúa mì, đưa vào thùng xe, rồi được chuyển ra một bên khác, rơi xuống khoảng đất trống.
Mọi người chỉ cần gom lúa mì đã gặt trên mặt đất là xong, không còn phải vất vả cúi xuống gặt lúa mì.
Sau khi gặt lúa mì xong còn có thể sử dụng máy tách vỏ quay bằng tay, tốc độ tách vỏ vô cùng nhanh, cũng là một công cụ tiết kiệm sức lao động.
Ban đầu, bá tánh đã chuẩn bị tinh thần cho một vụ mùa vất vả nhưng bây giờ với những công cụ này, công việc trở nên dễ dàng hơn nhiều so với họ tưởng tượng.
Họ nghe nói chủ sự còn đang nghiên cứu một loại máy gặt chạy bằng hơi nước, người ngồi trên đó điều khiển, không cần dùng đến gia súc nữa, một người và một máy có thể vừa gặt vừa tuốt hạt lúa trong một bước.
Không chỉ thu hoạch mà cả việc cày cấy cũng sẽ dần dần được sử dụng những công cụ tốt hơn.
Trong huyện có câu nói công nghệ thay đổi cuộc sống, câu này quả thật không phải là nói quá!
Qua sự tuyên truyền của huyện, người dân đều biết những vật dụng thực tế này là thành quả nghiên cứu từ kiến thức mà họ học được.
Nhiều hài tử trong huyện đã được truyền cảm hứng, thề sẽ chăm chỉ học tập, để một ngày nào đó chúng cũng có thể tạo ra những thứ thần kỳ như vậy.