Loại vũ khí mà Thiết Trụ hy vọng nhận được sự hỗ trợ là s.ú.n.g hỏa mai.
Thứ này không chỉ cần công thức chế tạo mà còn phải dựa vào loại thép tốt và kỹ thuật thành thạo của huyện Hưng Hòa.
Đồng thời, hắn ta cũng muốn hỏi xem gần đây trong huyện có tìm ra chiến thuật hay đội hình chiến đấu mới nào tốt hơn không. Nếu có, có thể cử người qua, để hắn thử áp dụng thực chiến ở đây.
Về tình hình của dân tộc Hồi Hột, đại khái ý của họ là muốn kết đồng minh với bộ lạc ở phía Bắc trước và cùng nhau chiến đấu chống lại kẻ thù ngoại bang. Sau đó lại dùng tài nguyên và kỹ thuật hiện có để hợp tác với nhau, thống nhất hoàn toàn miền Bắc, rồi lại đi giải quyết tình thế hỗn loạn ở miền Tây.
Đợi đến khi tình hình của dân tộc Hồi Hột hoàn toàn ổn định và phát triển thì sẽ đến dân tộc Tác-ta.
Sau đó làm theo ý của Tảo Nhi, đẩy mạnh về hướng Nam.
Tất nhiên, đây chỉ là giả định, cụ thể như thế nào thì còn phải liên tục điều chỉnh dựa trên tình hình thực tế.
Mặc dù nhóm người của Tảo Nhi đã nâng cấp xe ngựa,nhưng con đường vận chuyển đường bộ từ Hồi Hột đến huyện Hưng Hòa còn rất khó khăn, hai bên muốn truyền tin hay gửi đồ đều phải chờ rất lâu.
Sau khi Thiết Trụ truyền tin xong, tất nhiên hắn ta không thể chờ đợi một cách nhàn rỗi được.
Hồi Hột cũng vừa qua mùa thu hoạch.
Khi nhóm người Thiết Trụ đến nơi, vụ gieo hạt mùa xuân đã trôi qua, cây trồng đã bén rễ trong lòng đất nên họ chỉ có thể đề xuất thêm một số biện pháp nhằm cải tiến việc trồng trọt, có chút hiệu quả nhưng tác dụng không nhiều.
Vì vậy lần này, thu hoạch của nhóm Phùng Bình cũng chỉ tốt hơn một chút so với mức bình thường.
Bao gồm cả cây đậu xanh mà Phùng Bình tìm thấy trước đó, trong lúc đang tìm cách để gieo trồng thì hắn ta còn bị bắt đi do trồng không đúng cách và thu hoạch cũng rất ảm đạm.
Nhóm Thiết Trụ cũng phải bó tay, chỉ có thể cố gắng vào vụ thu hoạch mùa thu và hướng dẫn mọi người thâm canh vào mùa xuân năm sau.
Người dân ở đây dường như đã quen với tình hình này. Ngay cả khi nhóm Thiết Trụ đưa ra một số lời khuyên trên đường đi, cuối cùng họ đã thu hoạch nhiều hơn những gì tưởng tượng, cảm thấy vô cùng hài lòng và biết ơn.
Tuy nhiên, thu nhập tăng thêm từ đồ len và các sản phẩm từ sữa tươi khiến mọi người đều vui sướng không thôi.
Một phần thu nhập này được mang đến từ nhóm Thiết Trụ.
Nhóm Thiết Trụ có dược liệu, sau đó họ dùng xe ngựa để chở xà phòng, ủng đi mưa và những mặt hàng thiết thực khác đến, mọi người có thể dùng áo len hoặc len sợi để đổi.
Nguyên nhân chính khiến sản phẩm sữa thu hoạch thấp là do không bảo quản được lâu. Tuy nhiên sữa bột làm ra có thể để lâu hơn một chút nên Thiết Trụ cũng thu được một ít.
Những mặt hàng nhận được sẽ gửi đến huyện Hưng Hòa.
Trao đổi như vậy có thể coi là đôi bên cùng có lợi nhưng nhóm Phùng Bình luôn cảm thấy phía mình có lợi hơn.
Nhóm Thiết Trụ đã dạy họ cách chế tạo đồ vật rồi dùng tiền túi của mình để đổi đồ, tất cả đều là để giúp đỡ họ!
Tình bạn giữa hai bên ngày càng trở nên sâu sắc, người dân Nha Địa cũng rất biết ơn vì điều này.
Không chỉ có mỗi họ.
Khi Thiết Trụ đến gặp nữ thôn trưởng thôn của thôn bên cạnh để bàn chuyện hợp tác, hắn ta cũng sẽ trao đổi tương tự với làng của họ.
Có mối quan hệ của Thiết Trụ, mối quan hệ giữa nhóm Phùng Bình với thôn bên kia cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Khi gặp nhau không khí hai bên vẫn khá căng thẳng, nhưng ít nhất họ không còn chèn ép nhau bằng những lời lẽ lạnh lùng như trước nữa.
Ngoài những thứ mà Thiết Trụ trao đổi, một số sản phẩm từ sữa và áo len cũng được bán ở thị trấn Ốc Thổ.
Một bà lão vui vẻ khoe thu nhập của mình với nhóm Thiết Trụ: "Nhìn này, những thứ này và tiền đều là dùng áo len và phô mai để đổi đấy, năm nay ta kiếm được nhiều hơn, đều là nhờ công lao của các ngươi đấy!"
Thiết Trụ ngạc nhiên nhìn số tiền trên tay bà lão: “Nhiều đồ như vậy mà chỉ đổi được nhiêu đó tiền thôi sao?”
Số tiền này ít hơn nhiều so với hắn ta nghĩ, lẽ ra áo len sẽ phải đáng giá hơn nhiều.
Bà lão cười nói: “Là vì các ngươi tốt bụng, mới dùng những bảo vật quý giá đó đổi với bọn ta. Buôn bán trên trấn không có chuyện tốt như vậy đâu!”
Nếu không phải tích góp được một ít tiền trong túi và phải lên thị trấn mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày mà nhóm Thiết Trụ không có, bà lão cũng không muốn đi lên đó để đổi đồ.
Tuy nhiên, giao dịch trong thị trấn không đen tối như Thiết Trụ nghĩ.
Bà lão và những người khác chỉ còn từng đó tiền, là vì họ đã dùng tiền để làm việc khác.
"Đây, cái này tặng cho các ngươi, là một chút tâm ý nhỏ của bọn ta."
Bà lão vừa nói, vừa đưa ra một chiếc giỏ nhỏ được phủ một tấm vải lên trên.
Thiết Trụ cầm lấy chiếc giỏ nhấc tấm vải lên, thì thấy bên trong chứa đầy ngọc thạch.
Hắn ta sửng sốt, vội từ chối: "Không được, ta không thể nhận, mấy thứ này quá quý giá!"
"Ôi trời, không có quý như ngươi nghĩ đâu! Chỉ là bọn ta ở đây đã lâu, có nhiều kinh nghiệm lựa đá, nên chúng mới có bề ngoài nhìn đẹp như vậy. Các ngươi nhất định phải nhận lấy, không có các ngươi chỉ dạy, bọn ta cũng sẽ không có mấy thứ này! Hơn nữa, các ngươi đến đây lâu như vậy, nếu chưa từng chạm vào đặc sản ngọc thạch của bọn ta, thì khi nói ra sẽ khiến người ta chê cười mất!
Bà lão nói xong, liền quay người bỏ đi.
Thiết Trụ dở khóc dở cười, chỉ có thể nhận lấy.
Ngọc thạch ở đây đúng là rất nổi tiếng, mang về đưa cho Phương Tiên Nhi cũng tốt, cứ coi như là một cách để hồi vốn!
Suy cho cùng, nếu truy tìm nguồn gốc, chính là nhờ có Phương Tiên Nhi, mới có thể làm ra đủ loại đồ vật.
Không thể không nói, Thiết Trụ thật sự rất nhớ nhà.
Sống ở bên ngoài mới thấy, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại đều rất lớn.
Còn ở huyện Hưng Hòa, Phương Tiên Nhi vì mọi người mà đã tạo ra một thiên đường dành cho những người có mức thu nhập thấp với chất lượng cuộc sống cao.
Suy nghĩ một lúc, Thiết Trụ dừng lại, hắn muốn biến những suy nghĩ của mình thành động lực.
Hắn ta phải nhanh chóng xây dựng Hồi Hột và những nơi khác ở miền Bắc, cố gắng biến mọi nơi đều trở thành thiên đường như huyện Hưng Hòa.
Xây dựng, phải bắt đầu bằng cách tập trung vào việc đào giếng ngầm!
Giếng ngầm không khác gì một cái giếng bình thường, nó cần dùng đến một công cụ quan trọng gọi là ròng rọc kéo nước.
Nhóm Phùng Bình và thôn lân cận hiếm khi có chung một quyết định, họ tính sẽ hợp tác với nhau để làm một cái giếng ngầm trước khi mùa đông đến, để không ảnh hưởng đến việc khai hoang sa mạc vào năm sau.
Thời gian hơi eo hẹp, khi thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn, mặt đất đóng băng, thì không thể làm gì được.
Nói về mùa đông, Thiết Trụ đã trải qua những mùa đông khác nhau.
Mùa đông ở Hồi Hột chắc sẽ lạnh hơn.
Để chống lại cái lạnh thì có thể mặc áo chần bông và áo da, kỹ thuật chần bông lại được phát huy tác dụng.
Ngôi nhà sẽ được sưởi ấm bằng củi.
Nhóm Phùng Bình khá may mắn, họ ở gần khu rừng có thể tích trữ củi để dùng.
Ở những nơi khan hiếm cây cối, người dân chỉ có thể dựa vào việc đốt phân bò để sưởi ấm.
Vì có củi, Thiết Trụ chỉ mọi người xây một lò đốt than củi nhỏ.
Lại làm thêm một chiếc quạt gió, nếu dùng nó với than củi có thể tạo ra rất nhiều thứ.
Chẳng hạn như chum sành để đựng đồ chua.
Dân tộc Hồi Hột giàu khoáng sản, đất sét để làm đồ gốm cũng không hiếm.
Ở đây có rau cải thảo, chịu lạnh rất tốt, nhưng ăn lâu ngày sẽ cảm thấy nhàm chán.
Có thể dùng một phần để làm đồ chua, ăn cũng rất ngon.
Phương pháp làm chum sành đựng đồ chua cũng do Phương Tiên Nhi dạy.
Nhiệt độ nung càng cao, chum sẽ càng cứng.
Chum sành được nung ra dùng rất bền, không dễ bị muối hay axit trong đồ chua ăn mòn mà sinh ra các chất có hại.
Thứ này có kiểu dáng đặc biệt, nắp bình giống như một cái bát, có một cái vòng tròn ở giữa, giúp đậy kín bình sau khi đổ đầy nước, không ảnh hưởng đến không khí bên trong.
Họ đã làm cái này ở huyện Hưng Hòa.
Trước đó trong huyện cũng công bố một loạt công thức nấu ăn, cách làm đồ chua cũng ở trong đó. Có không ít người dân mua chum sành về, làm thêm đồ ăn cho mùa đông.
Có công thức làm đồ chua, Phùng Bình và những thôn khác có thể tự làm đồ chua để ăn, còn có thể dùng than củi để làm ra những đồ gốm rắn chắc, cũng coi như là có thêm một khoản thu nhập.
Nhóm của Thiết Trụ cực kỳ bận rộn, chuẩn bị đào giếng, tích trữ lương thực cho mùa đông.
Nếu không có than tổ ong và bếp than, thật ra vẫn có thể xây một bức tường lửa để sưởi ấm, nhưng việc đó đòi hỏi phải cải tạo lại ngôi nhà và nung rất nhiều gạch.
Không những tốn nhiều công sức mà còn tốn rất nhiều vật liệu.
Chưa kể thời gian có hạn, lượng than củi hiện tại chỉ đủ để mọi người sưởi ấm, cùng lắm là nung thêm chút đồ gốm, nếu muốn nung một lượng lớn gạch cần phải có than đá.
Thiết Trụ biết, Hồi Hột là một vùng đất kho báu với nhiều khoáng sản, tất nhiên cũng sẽ có các mỏ than.
Tuy nhiên, nơi này thật sự quá lớn, chỉ có thể từ từ tìm kiếm.
Hãy cố gắng vượt qua mùa đông năm nay.
Trong khi Thiết Trụ đang làm việc chăm chỉ, huyện Hưng Hòa bên này lại có một ý tưởng mới.