Hắn yên lặng cất đồng tiền vào trong ngực: "Cũng đúng, hiện tại tin tức thực dụng hơn nhiều so với tiền, vậy ta liền nói chút chuyện ta biết đi."
"Chúng ta thật sự là từ trong huyện tới, lúc này tình huống bên trong rất không tốt, nếu như không phải cần thiết, khuyên các ngươi dứt khoát đừng đi vào. Trước không nói cái khác, chỉ riêng việc vào thành này, một người trước hết phải nộp năm mươi văn."
"Một người năm mươi văn?" Thiết Trụ sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"Ai, đúng vậy." Nam nhân thở dài, "Đúng rồi, nếu như các ngươi không có tiền đi vào, tốt nhất cũng đừng ở lâu trước cửa thành, tránh cho bị người bắt đi làm lao động tay chân."
"Đáng sợ như vậy?"
"Đúng, các ngươi là không biết, đám lừa huyện nha kia nuôi, một ngày chỉ toàn làm chút chuyện vô lý!"
"Trước đó vài ngày, tên đầu mục nha dịch kia còn bắt cóc một thư sinh chép sách giúp người ta ở thư tứ, nói là muốn hắn làm con rể nhà mình! Ngươi nói việc này làm có gì khác với phỉ nhân trong núi?"
"Thư sinh kia quá tuấn tú, ở vùng của chúng ta rất nổi danh, người bình thường đều gọi hắn là Tống tiểu lang quân, rơi vào ổ trộm cướp cũng đáng tiếc."
Nam nhân giọng điệu tiếc nuối nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng dặn dò: "Đúng rồi, chuyện này không có mấy người biết, các ngươi cũng đừng tùy tiện nói ra ngoài!"
Nếu để cẩu đầu mục biết được là hắn để lộ tin tức, khẳng định không có quả ngon để ăn.
Thiết Trụ dùng sức gật đầu: "Ngươi yên tâm, chúng ta khẳng định không nói!"
Tảo Nhi đối với thư sinh cũng không ưa, mở miệng hỏi chính sự: "Trương gia phú hộ trong thành, mấy vị đại ca biết bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm." Nam nhân mở miệng nói một ít, đáng tiếc đều là chuyện các nàng cũng biết.
Lại hỏi thêm một số chuyện khác, cũng không có được tin tức hữu dụng gì.
Mấy người Tảo Nhi liền cáo biệt ba người, tiếp tục đi về hướng huyện thành.
Đi trên đường, nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn ở trong huyện, trong lòng hai người đều rét run.
"Tảo Nhi tỷ, cha ta và Đại Ngưu sẽ không bị bắt đi làm lao động tay chân chứ?"
Thiết Trụ vẻ mặt đau khổ nói: "Hai người bọn họ lại không có tiền vào thành, lâu như vậy cũng không trở về, còn có thể đi đâu được?"
Suy đoán trong lòng Tảo Nhi cũng không khác lắm, nhưng cũng không tiện nói với Thiết Trụ, liền an ủi: "Nói không chừng không bị bắt, chỉ là ở gần cửa thành thôi? Nghe mấy người kia nói, trong huyện cũng không phải ngày nào cũng bắt người!"
Thiết Trụ gật đầu: "Cũng đúng, vậy đợi qua đó xem sao."
Bởi vì trong lòng lo lắng, bước chân hai người cũng đi rất nhanh, không bao lâu đã nhìn thấy cửa thành.
Tảo Nhi quét mắt nhìn tình huống chung quanh: "Gần đây còn có mấy người, chúng ta trước tìm một lần, nhìn xem cha ngươi có ở bên trong hay không."
"Được!"
Hai người nhanh chóng lần lượt tìm kiếm, bởi vì sợ bị coi là kẻ xấu, khiến cho người khác cảnh giác, động tác của hai người đều rất cẩn thận, cũng không gây chú ý.
Chờ tìm khắp một lần rồi, cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Thiết Trụ lau mắt, vành mắt ửng đỏ: "Lần này thì hay rồi, cô của ta không cứu ra được, ngay cả cha ta cũng bị liên lụy! Rốt cuộc tổ tông của lão Lý gia ta đã tạo nghiệp gì mà xui xẻo như vậy chứ!"
Trong lòng Tảo Nhi cũng nặng trĩu, ở chung lâu như vậy, Phát Tông thúc giống như trưởng bối nhà nàng, Đại Ngưu cũng không khác gì đệ đệ ruột của nàng.
Nhìn trời, đã đến giữa trưa, Tảo Nhi kéo Thiết Trụ đến nơi xa, lấy ra một miếng bánh bích quy đưa cho hắn: "Ăn trước đi, ăn no rồi chúng ta lại nghĩ cách!"
Thiết Trụ lại không đưa tay ra nhận: "Xin lỗi, Tảo Nhi tỷ, lúc này ta thật sự ăn không vô..."
Tảo Nhi cũng không ép buộc hắn, tự mình chậm rãi ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ, tự hỏi kế tiếp nên làm thế nào.
Vừa mới nghĩ đến manh mối, bả vai của nàng ấy bỗng nhiên bị người vỗ một cái.
Tảo Nhi cả kinh, vụn bánh bích quy suýt chút sặc ở trong cổ họng.
Nàng ấy cuống quít quay đầu, phát hiện là một nam nhân trung niên lạ mặt.
Tảo Nhi lập tức kéo Thiết Trụ lui về phía sau hai bước, giấu bánh bích quy trong tay ra phía sau, cảnh giác hỏi: "Đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Ngay cả đến lúc nguy hiểm như vậy, nàng ấy cũng không quên che giấu giọng nói.
Nam nhân sửng sốt, rất nhanh lộ ra vẻ áy náy: "Xin lỗi tiểu huynh đệ, vừa rồi đã dọa các ngươi."
Tiếp theo, hắn liền từ trong túi móc ra một khối bánh bích quy nén: "Ta vừa thấy ngươi đang ăn cái này..."
Tảo Nhi nhìn thấy bánh bích quy, con ngươi chấn động, theo bản năng nắm lấy lòng bàn tay, nhẫn nại đáy lòng nôn nóng nghe đối phương nói tiếp.
"Các ngươi tới đây tìm người sao?" Nam nhân, cũng chính là Thạch Thúc thấp giọng hỏi.
Ngay từ đầu Thạch thúc đã chú ý tới hai người bọn họ, chỉ bởi hắn cảm thấy trạng thái của bọn họ rất giống với Đại Ngưu.
Tay gầy chân gầy, bụng lại lớn, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều so với mấy người dân chạy nạn bình thường khác.
Nếu là người bình thường thì sẽ không nhận ra điểm khác thường này, nhưng Thạch thúc đã gặp rất nhiều người nên chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn ra sự khác biệt.
Bởi vậy, hắn không khỏi chú ý hơn đến hai người bọn họ, sau đó liền phát hiện một người trong số đó thế mà lại cầm một miếng bánh bột khô để ăn.
Đối với thứ này, ấn tượng của hắn vô cùng sâu sắc, hình dáng vuông vắn và kết cấu đặc thù kia hoàn toàn không thể nhầm lẫn với thứ nào khác được.
Thạch thúc lập tức liên tưởng tới Đại Ngưu.
Hắn cảm thấy hai nhóm người này cho dù không quen biết thì có lẽ cũng có chút quan hệ gì đó, vì thế liền chủ động bước tới, lấy bánh bột khô ra thử thăm dò.
Sau đó mới có câu hỏi vừa rồi.
Tảo Nhi thấy Thạch thúc nhiệt tình như vậy, lại nói ra được chuyện tìm người, trong lòng không thả lỏng, cũng không trả lời mà chỉ khàn giọng hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại có cái này?”
Thạch thúc nói: “Đừng hoảng hốt, ta chỉ là người truyền tin thôi, cái bánh bột khô này cũng là đổi được ở chỗ người khác.”
Nghe hắn nói như vậy, lại có thể gọi tên thứ này là bánh bột khô, khiến Tảo Nhi cảm thấy lời này có thể tin được.
Phí vào thành đắt như vậy, trên người bọn Đại Ngưu ngoại trừ mấy đồng tiền ra thì cũng chỉ có đồ ăn là có giá trị.
Nhưng đồ ăn của bọn họ lại rất đặc biệt, tuyệt đối không thể trực tiếp giao cho lính canh thủ thành được, tránh cho rước họa vào thân. Nói như vậy, giao dịch với người trước mắt này cũng có thể xem như là một con đường tốt.
“Người đổi đồ với ngươi trông như thế nào?” Nàng ấy hỏi.
“Cũng là hai người, một người lớn tuổi, một người nhỏ tuổi hơn.” Thạch thúc trả lời.
Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu như các ngươi đến là để tìm hai người bọn họ thì ta có thể hỗ trợ, đến buổi tối các ngươi cứ ở đây chờ ta là được.”
Thạch thúc cảm thấy, nếu như hai người này cùng một bọn với Đại Ngưu thì có thể dẫn bọn họ vào trong thành, vừa để bọn họ gặp nhau, tiện thể còn có thể kiếm chút lợi ích, tăng thêm vài phần giao tình giữa hai bên.
Nếu như là đến để gây phiền phức thì bọn họ có nhiều người, dẫn vào rồi vẫn có thể dễ dàng khống chế, không có gì phải sợ hãi cả.
Tuy nhiên, Tảo Nhi cũng không dám trực tiếp đáp ứng, đối phương chủ động tiếp cận như vậy, nàng ấy luôn cảm thấy việc này quá thuận lợi, rất có thể có mưu đồ gì trong này.
Nàng ấy suy nghĩ một lúc rồi nảy ra một ý kiến hay: “Đúng là chúng ta đến đây tìm người, chẳng qua tạm thời chúng ta không cần phiền ngươi dẫn đường, chỉ cần truyền lời giúp ta là được. Ngươi cứ nói một câu thôi, là Thiết Trụ đến tìm hắn.”
Nếu như đám người Đại Ngưu thật sự ở đây, chắc chắn sẽ hiểu.
Thạch thúc nghe xong, gật đầu đáp ứng: “Được, chỉ là truyền lời thì không cần đợi đến tối, ta sẽ tới đó truyền lời ngay giúp ngươi.”
“Đa tạ!” Tảo Nhi lấy một miếng lương khô ra đưa cho Thạch thúc.
Thạch thúc cũng không từ chối, nhận lấy miếng lương khô rồi cất kỹ, hắn biết có đôi khi thu đồ vật mới có thể làm cho đối phương an tâm.
“Tảo Nhi tỷ, người kia có đáng tin không?” Thiết Trụ hỏi.
Tảo Nhi nói: “Nhìn ánh mắt thì có lẽ là người đàng hoàng, nhưng cũng không nên quá dễ tin người, chúng ta còn phải xem hắn truyền lời xong quay lại nói thế nào đã.”
Hai người ghi nhớ lời mấy người đánh xe bò nói lúc ở giữa đường, cũng không dám đi đến gần cửa thành mà đi đến một nơi thật xa, tìm một chỗ kín đáo đứng đợi.
Có lẽ là trong lòng đã có hi vọng nên Thiết Trụ bỗng nhiên cảm thấy đói bụng, lấy ra một miếng lương khô ra ăn như hổ đói.
Ăn xong rồi lại nghỉ ngơi một lúc, hán tử trung niên kia lại đi tới.
“Ta đã giúp ngươi truyền lời rồi, vị tiểu huynh đệ kia nhờ ta mang cho ngươi cái này.”
Thạch thúc nói xong, đưa cho Tảo Nhi một mảnh giấy dầu gấp lại.
Sau khi có được thông tin chính xác từ chỗ Đại Ngưu, biết bọn họ là người một nhà, giọng điệu của Thạch thúc cũng trở nên thân cận hơn rất nhiều so với lúc đầu.
Tảo Nhi tiếp nhận tờ giấy, đưa tay sờ thử, một mặt bóng loáng một mặt thô ráp, liền biết là giấy dầu của Phương Tiên Nhi.
Nàng ấy mở tờ giấy dầu ra, trên tờ giấy vẽ một hình chữ nhật cong vẹo bằng than củi, ở giữa hình chữ nhật còn kéo hai gạch ngang, dưới cùng còn có một hình vuông nhỏ.
Mặc dù bức tranh này xấu muốn chết, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được linh hồn của Phương Tiên Nhi.