Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 439

[Thịnh Quân, ngài cũng đừng tự ăn năn hối hận nữa, ta nói cho ngài biết vậy. Có nhiều thế giới song song như vậy, khoá với hệ thống đương nhiên không chỉ có một mình ngài, ngài biết kết cục của những người khác là như nào không?]

Thịnh Quân lắc đầu.

[Có người mới bắt đầu còn có thể giữ vững được ước nguyện ban đầu, nhưng sau khi máy hút bụi tự động xuất hiện, sẽ tiến hoá thành hình người, ký chủ của hệ thống có thể nhập vào người máy, tương đương với có một cơ thể mạnh mẽ, lúc đó sẽ có rất nhiều người không khống chế được mà thay đổi. Còn có người từ đầu đến cuối đều muốn bản thân làm Đế vương, hoặc chỉ là hưởng thụ niềm vui của việc thông qua bố thí để có được sự kính ngưỡng của người khác. . . Có thể đổi được tín ngưỡng toàn tâm toàn ý, chỉ có trái tim kiên định nhất và thiện ý thuần tuý nhất.]

[Ngài đừng cho rằng phẩm chất lương thiện và chân thành là thứ có đầy đường, thế nhưng đó là một trong những tài phú có sức mạnh lực lượng trân quý nhất trên thế giới này.]

[Có lẽ có rất nhiều ký chủ quá coi nhẹ sự lương thiện, vậy nên cuối cùng trở thành, ừm, mới chỉ có ngài trở thành Thần của máy bán hàng tự động.]

Dường như Thịnh Quân nghe hiểu rồi, nàng dần dần vui lên.

Nói thật, trong cuộc đời của nàng rất ý khi đạt được sự công nhận như vầy, điều này còn khiến nàng vui hơn cả việc biết được bản thân thành Thần.

Nhưng rất nhanh, nàng lại có chút phiền muộn.

Kỳ thật, bây giờ nơi này đã không cần nàng nữa rồi.

Sau khi nàng rời đi, máy bán hàng tự động và siêu thị đều có thể giữ lại mười năm, cho dù biến mất rồi, mấy người Tảo Nhi còn có sách vở phong phú như vậy, chắc chắn nước Phương sẽ phát triển càng ngày càng tốt.

Chỉ là, sống với nhau lâu như vậy, Thịnh Quân cũng có chút không nỡ.

Nhưng nàng cũng nên nhanh chóng về nhà, nói không chừng cha mẹ vẫn đang chờ nàng.

"Hệ thống, ta muốn trước khi rời đi, chính thức chào tạm biệt bạn bè."

Thịnh Quân rất nhanh truyền tin cho Tảo Nhi.

Các thôn dân lúc đầu của Phương gia thôn nhận được thư, rất nhanh đã sắp xếp công việc, chạy từ các nơi đến.

Thấy mọi người đến đông đủ, Thịnh Quân liền mở miệng nói:

"Thật sự rất cảm ơn mọi người, năng lượng của ta bây giờ đã hoàn toàn khôi phục. Bây giờ cũng đến lúc nói lời tạm biệt với mọi người."

Đối với chuyện Phương Tiên Nhi muốn rời khỏi, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Chỉ là lúc này nàng thật sự phải đi rồi, tất cả mọi người không nhịn được rơi nước mắt.

Tất cả mọi người ở đây mãi mãi cũng không quên được, vào lúc bọn họ khó khăn nhất, là Phương Tiên Nhi kéo bọn họ ra khỏi vũng bùn.

"Xin ngài, sau này nhất định phải bảo trọng. Chúng ta cũng sẽ cố gắng sống thật tốt, vĩnh viễn khắc ghi niềm tin Đại Đồng vào trong tim." Tảo Nhi cúi đầu nói.

Cổ đại cũng không có thói quen xưng ngài, mấy người Tảo Nhi cũng là gần đây từ trong sách học được cách dùng mới, cuối cùng lúc này cũng có cơ hội dùng được nó, không ngờ là ở trường hợp chào tạm biệt Phương Tiên Nhi.

Thịnh Quân cũng lặng yên lau nước mắt, nhưng nàng cũng không quên chuyện chính, vội vàng nói mấy câu về kỳ hạn mà máy bán hàng tự động tồn tại, để cho mấy người Tảo Nhi có cái chuẩn bị.

Không nhịn được nói mấy lần, sau khi đám người Tảo Nhi chắc chắn đi chắc chắn lại rằng đã nhớ, Thịnh Quân liền chào hỏi qua với hệ thống, chuẩn bị về thế giới hiện thực.

Nàng sợ ở lâu thêm chút nữa, bản thân sẽ không nỡ đi. Nhưng nàng đúng là nên về nhà rồi.

[Đếm ngược trở về thế giới cũ, 10, 9, 8, 7. . .]

Bên tai vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.

Trước mắt bao người, hư ảnh bản thể của Thịnh Quân dần dần lộ ra thân hình trên không trung.

Tảo Nhi các nàng nhìn thấy thân ảnh lóe lên ánh sáng trắng chói mắt ấy, ngạc nhiên trợn to mắt.

Hình như, đây vẫn là lần đầu tiên các nàng ấy nhìn thấy hình dáng thật của Phương Tiên Nhi!

Mặc dù vẫn là thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra một đầu tóc đen ngắn ngang vai, còn có áo sơ mi trắng đến chói mắt và cái quần màu xanh da trời.

Nhưng đây chính là Phương Tiên Nhi chân thực!

Thịnh Quân cũng cảm giác được trạng thái thân thể của bản thân lúc này, nhân lúc có thể thể hiện vẻ mặt, liền cúi đầu xuống mỉm cười với mấy người Tảo Nhi.

Nàng bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó.

"Đúng rồi, vẫn luôn quên không nói."

"Ta thật sự rất thích cách gọi Phương Tiên Nhi."

"Nhưng mà, tên thật của ta là Thịnh Quân, Thịnh trong thịnh thế, Quân trong ngọc quân. Thật sự rất hân hạnh khi được quen biết với mọi người."

"Chúc mọi người có một tương lai tươi sáng, hẹn gặp lại."

Bình Luận (0)
Comment