Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 443

“Người thực vật ở giường số ba tỉnh lại rồi, nhanh đi gọi người đến đây!!”

Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, bỗng Thịnh Quân mở mắt ra.

Trông phòng bệnh hiện đại trước mắt cô có vẻ hơi xa lạ, lúc này xung quanh không có ai, trong phòng chỉ có một mình cô nằm trên giường bệnh.

Một dòng nước ấm không biết từ đâu bắt đầu chảy vào cơ thể khiến Thịnh Quân cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục sức lực, chẳng mấy chốc đã đầy đến mức như sắp tràn ra.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, thậm chí còn có ảo giác nếu hiện tại cô tham gia Olympic thì có thể giành được huy chương vàng.

Giọng nói của hệ thống vang lên đúng lúc: [Này, Thịnh Quân, cô không sao chứ? Thôi, chắc không sao đâu. À đúng rồi, tạm thời cơ thể ở hiện đại của cô vẫn là xác thịt bình thường nhưng sau này sẽ dần dần chuyển đổi thành cơ thể bất tử. Nhưng cô đừng lo, dù là cơ thể bằng m.á.u thịt thì thể chất của cô bây giờ đã tốt hơn người thường rất nhiều rồi!]

[À, còn nữa, với tư cách là Thần của máy bán hàng tự động, tất nhiên cô cũng có những nhiệm vụ cần phải hoàn thành, năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn. Nhưng ở kiếp này, trước tiên cô cứ làm quen với cơ thể, tận hưởng cuộc sống và dành thời gian cho bố mẹ, coi như cho mình một kỳ nghỉ, còn chuyện công việc thì để đến kiếp sau tính tiếp! Thế nào, có phải tôi rất chu đáo không?]

[Vậy nên vấn đề là cô có ý kiến gì không? Nữ siêu nhân giàu có Thịnh Quân?]

Thịnh Quân thở dài xoa tai.

Nói thật, bây giờ suy nghĩ duy nhất của cô là hy vọng hệ thống ồn ào này ngậm miệng lại, nó quá ồn.

Trong lúc cô đang suy nghĩ thì một chiếc khăn sạch có mùi thuốc khử trùng đưa tới, cẩn thận lau mặt cho Thịnh Quân.

Thịnh Quân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu đen tím của robot tóc trắng.

Có lẽ để phù hợp với phong cách hiện đại, máy hút bụi tự động cũng được thay đổi thành trang phục thường ngày, là kiểu áo hoodie, trông khá đẹp mắt.

“Khoan đã, sao Hai Con lại ở đây?” Thịnh Quân kinh ngạc hỏi.

[Dù sao thì cũng là nhân viên của cô mà, nếu cô không muốn nó xuất hiện thì cất đi là được.] Hệ thống không hiểu lắm về sự ngạc nhiên của cô.

Thịnh Quân vừa định nói gì đó thì đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra.

“Quân Quân, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!”

“Con có thấy khó chịu chỗ nào không? Mau để y tá kiểm tra cho con đi!”

Thịnh Quân nhìn thấy bố mẹ lo lắng chạy vào, cảm giác như đã trải qua mấy đời, cô thấy khóe mắt mình hơi ấm.

Cho đến lúc này, cuối cùng cảm giác trống rỗng không thực tế trong lòng cô cũng biến mất hoàn toàn.

Cô thực sự đã về nhà.

Vì máy bán hàng tự động và siêu thị vẫn ở nước Phương trong mười năm nữa nên trong thời gian này, hệ thống của Thịnh Quân vẫn nhận được nguồn doanh thu ổn định.

Nhưng nói thật, ngay cả khi không có khoản thu nhập đó, số tiền tiết kiệm hiện tại của Thịnh Quân đã là một con số khổng lồ mà có một trăm nghìn Thịnh Quân cũng không tiêu hết được.

Không phải nói quá chứ tiền đã trở thành một ký hiệu lạnh lẽo đối với Thịnh Quân, không có bất kỳ cảm giác chân thực nào.

Mặc dù được hưởng niềm vui trở nên giàu có chỉ sau một đêm, nhưng để không ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của thế giới, hệ thống sắp xếp nguồn gốc thích hợp cho mỗi khoản tiền nên Thịnh Quân cũng có hạn mức chi tiêu nhất định mỗi ngày.

Không có chuyện tiêu hết mấy trăm tỷ trong một lần được.

Cách đây rất lâu, Thịnh Quân đã suy nghĩ về câu hỏi “sau khi trở nên giàu có chỉ sau một đêm thì sẽ làm gì đầu tiên” rất nhiều lần, lúc đó cô muốn mua vô số thứ.

Nhưng bây giờ khi giấc mơ đã thành hiện thực, Thịnh Quân lại không biết phải làm gì với số tiền này.

Sau vài ngày do dự, đầu tiên cô mua cho mình vài bộ quần áo đẹp, sắm sửa thêm một số đồ tốt cho gia đình, sau đó cô đưa bố mẹ đi du lịch khắp nơi, ăn vô số món ăn ngon, trải nghiệm những điều mới mẻ mà trước đây chưa từng trải qua.

Sau khi làm xong những việc này, Thịnh Quân cảm thấy giấc mơ của mình đã hoàn toàn trở thành hiện thực.

Những ngày sau đó, cô đã quyên góp nhiều khoản tiền lớn để hỗ trợ đất nước phát triển, sau đó tài trợ cho rất nhiều trẻ em không được đi học.

Nhìn đất nước ngày càng phát triển, càng có nhiều người thực hiện được ước mơ của mình, cô còn cảm thấy vui hơn cả việc mua được những món đồ tốt.

Trước đây khi cô xuyên không về cổ đại, cô đã dùng máy bán hàng tự động để giúp người dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. Giờ đây, khi xuyên về hiện đại, cô cũng dùng số tiền kiếm được để làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.

Cuộc đời này của Thịnh Quân thực sự đáng giá.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, hơn mười năm vụt qua như chớp mắt.

Trong khoảng thời gian này, Hai Con còn đóng vai bạn trai của Thịnh Quân.

Bố mẹ của Thịnh Quân có quan niệm khá truyền thống, họ luôn lo sau khi họ đi, Thịnh Quân sẽ cô đơn không có ai bên cạnh, khi thấy bên cạnh cô có Hai Con, họ cũng yên tâm hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Lại hơn mười năm nữa trôi qua, máy bán hàng tự động và siêu thị đã được thu hồi từ thế giới khác, cơ thể của Thịnh Quân cũng đã hoàn toàn biến đổi, thoát khỏi phạm trù con người.

Để không làm lộ sự khác thường của mình, cô đã cố tình điều chỉnh ngoại hình theo thời gian, trở nên trưởng thành hơn, trông giống một người phụ nữ trung niên thành đạt. Hai Con thấy vậy cũng thay đổi ngoại hình, trở thành một người đàn ông trung niên tóc trắng cứng cỏi.

Hơn nữa, mấy năm nay cơ thể Hai Con cũng dần trưởng thành, cuối cùng cũng có đặc điểm giới tính rõ ràng, không còn dáng vẻ trung tính khó phân biệt như trước nữa.

Bây giờ, dù không thay đổi ngoại hình thì hắn vẫn là một robot nam trưởng thành chính hiệu, khá phù hợp với gu thẩm mỹ của Thịnh Quân.

Sau ngần ấy năm, Thịnh Quân đã quen có Hai Con bầu bạn, cảm thấy mỗi ngày ngắm nhìn khuôn mặt hắn đều rất thoải mái, hơn nữa hắn còn rất giỏi việc nhà.

Ngoài việc quét dọn, hắn còn biết giặt đồ, nấu ăn, dọn phòng một cách hoàn hảo, cũng rất chịu khó làm việc vặt hoặc mua đi đồ, có thể nói hắn đã giải quyết tám mươi phần trăm những rắc rối trong cuộc sống của cô.

Thịnh Quân đặt cho Hai Con một cái tên chính thức là Lương Trí.

Cuộc sống trôi qua êm đềm.

Nhưng điều Thịnh Quân quan tâm nhất vẫn là tình hình bên Tảo Nhi và những người khác.

Hơn nửa đời người đã trôi qua, bố mẹ của Thịnh Quân lần lượt qua đời, cuộc đời của Thịnh Quân ở kiếp này cũng sắp đi đến hồi kết.

“Hệ thống, chúng ta thật sự không thể quay lại nước Phương được sao?” Ngày hôm đó, Thịnh Quân không nhịn được lại hỏi thêm một lần nữa.

Những năm qua, cô thường xuyên hỏi câu này, mặc dù luôn nhận được câu trả lời phủ định nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc.

[Thực sự không thể quay lại được nhưng gần đây dòng chảy dữ liệu thời gian và không gian có sự thay đổi, tôi có một cách giúp cô xem tình hình bên đó nhưng cần tiêu tốn một ít năng lượng.] Hệ thống nói.

Đây cũng coi như là một niềm vui bất ngờ, trước đây thậm chí cô còn chẳng có cách nào để xem.

Thịnh Quân hỏi chi tiết, cô cảm thấy mức tiêu tốn đó hoàn toàn chấp nhận được nên gật đầu đồng ý.

Cách mà hệ thống nói là xem livestream tình hình của nước Phương.

Tốc độ thời gian của nước Phương và thế giới hiện đại không khác nhau là bao, giờ đây đã trôi qua bốn mươi, năm mươi năm nên chắc hẳn bên đó đã phát triển đến một mức độ nhất định.

Năng lượng bắt đầu cháy lên.

Trong không gian của hệ thống, màn hình chiếu mà Thịnh Quân từng dùng để xem phim dần dần sáng lên, nhanh chóng hiện ra hình ảnh.

Đập vào mắt Thịnh Quân là toàn cảnh đất nước Phương nhìn từ trên cao xuống, dường như nơi gần nhất trong tầm mắt là một cao nguyên đóng băng.

Những ống hút nhiệt cắm đầy trên mặt đất lạnh lẽo, đường sắt và đường bộ như những con rồng khổng lồ uốn lượn và đan xen vào nhau.

Những chiếc ô tô và xe tải lao vun vút trên đường cao tốc, thỉnh thoảng lại có tàu hỏa chạy ngang qua đường sắt, chở người và hàng hóa đi khắp bốn phương.

Nhìn ra xa, có vẻ như mạng lưới đường sắt và đường bộ đã được xây dựng hoàn thiện trên khắp cả nước khiến nước Phương như được chống đỡ bởi khung xương thép, trông càng rộng lớn và hùng vĩ hơn.

Mặc dù kiểu dáng của các phương tiện không hiện đại và tốc độ cũng không nhanh nhưng nghĩ đến tình hình nước Phương trước khi rời đi, Thịnh Quân vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Xem ra Tảo Nhi và những người khác chưa bao giờ lơ là, vẫn không ngừng bước trên con đường phát triển.

Được tận mắt nhìn thấy cây công nghệ không ngừng phát triển thực sự là một điều vô cùng lãng mạn.

Nhìn xa hơn nữa.

Trên biển, những chiếc thuyền đánh cá vững chắc chở đầy hàng về, những cánh đồng lúa nặng trĩu trải dài trên vùng đất đen và vùng sông nước Giang Nam.

 

Bình Luận (0)
Comment