Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 448

Taxi nhanh chóng đến nơi, Trình Tích Ngải trả tiền rồi xuống xe, đi vào con hẻm nhỏ để về nhà.

Con hẻm tối tăm mọi ngày nhưng có vẻ như hôm nay lại hơi khác, có ánh sáng thu hút cô ta. Đó là một máy bán hàng tự động bình thường, bán các loại đồ uống, bên trong máy có đèn chiếu sáng.

“Máy bán hàng tự động? Hôm nay mới đặt ở đây à?” Trình Tích Ngải lẩm bẩm, không nhịn được mà dừng lại.

Lúc này cô ta đang rối bời, cần uống thứ gì đó để bình tĩnh lại.

Bấm nút chọn sản phẩm, máy bán hàng tự động này có kiểu dáng hiện đại, có thể quét mã để thanh toán. Trình Tích Ngải quét mã trả tiền, mua một chai trà xanh.

“Cạch!”

 

Cô ta cúi xuống đưa tay vào khay lấy hàng nhưng thay vì một chai nước, cô ta lại lấy được một hộp điện thoại di động đời mới nhất.

“Cái gì đây?”

Trình Tích Ngải ngạc nhiên ước lượng cân nặng trong tay, bao bì còn mới nguyên, màng nhựa chưa bóc. Cô ta cẩn thận bóc lớp màng ra, phát hiện bên trong thực sự có một chiếc điện thoại mới tinh.

Khi cô ta ấn nút nguồn, nó thực sự khởi động và có thể dùng được, không phải là mô hình!

 

Chuyện này cứ như một giấc mơ vậy!

Trình Tích Ngải lại nhìn vào khe lấy hàng của máy bán hàng tự động.

Do người lắp đặt máy để lại rồi cô ta nhặt được sao? Hay vốn dĩ chiếc máy bán hàng tự động này là một món đồ chơi bất ngờ của một đại gia nào đó?

Cuối cùng may mắn cũng chịu mỉm cười với cô ta!

Trình Tích Ngải không suy nghĩ nhiều, vội vàng cất điện thoại mới vào túi rồi bước nhanh về nhà.

Về đến nhà, cô ta đóng cửa lại, lấy điện thoại mới ra ngắm nghía rồi nhanh chóng chuyển sim sang điện thoại mới.

Đúng lúc đó một tin nhắn hiện lên: [Sao cô vẫn chưa chuyển tiền?]

Nhìn thấy tin nhắn này, niềm vui vì nhặt được điện thoại mới của Trình Tích Ngải lập tức tan biến.

Cô ta miễn cưỡng chuyển cho Triệu Phàm một ít tiền rồi chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng và đặt nó bên cạnh gối, sau đó chìm vào giấc ngủ.

“Reng reng reng!!”

Mười hai giờ đêm, bỗng tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Trình Tích Ngải sợ hãi bật dậy từ trong giấc mơ, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển.

Cô ta cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nghĩ lại thì không phải trước khi đi ngủ cô ta đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng sao? Chẳng lẽ cô ta nhớ nhầm?

Trình Tích Ngải không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô ta liếc nhìn màn hình, đó là một số lạ mà cô ta chưa từng thấy.

Cô ta không định trả lời cuộc gọi từ số lạ vào giờ này, chắc chắn là lừa đảo hoặc lừa tình.

Nghĩ đến đây, Trình Tích Ngải lặng lẽ ấn tắt máy.

Nhưng điều cô ta không ngờ tới là không thể tắt cuộc gọi này được!

Trình Tích Ngải cảm thấy hơi sợ, cô ta lại ấn nút tắt nguồn, cố gắng tắt hẳn điện thoại nhưng điện thoại vẫn không thay đổi gì, tiếng chuông chói tai vẫn vang lên bên tai cô ta.

“Chẳng lẽ điện thoại này bị hỏng rồi, chẳng trách nó lại xuất hiện trong máy bán hàng tự động…”

“Đợi đã, đã qua hai phút rồi, nếu không có ai nghe máy thì nó phải chuyển sang chế độ không có người nghe chứ? Tại sao vẫn đổ chuông lâu như vậy...?”

Mồ hôi lạnh từ từ chảy ra phía sau lưng cô ta.

Trình Tích Ngải dần cảm thấy có gì đó không ổn.

“Nhất định cuộc gọi này có vấn đề, mình không thể nghe!”

Cô ta nắm chặt điện thoại, nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, dùng hết sức ném điện thoại ra ngoài, sau đó hai chân mềm nhũn, cô ta hoảng sợ ngồi phịch xuống đất.

“Quả nhiên trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí…”

Trình Tích Ngải ngồi nghỉ một lúc, cố gắng đứng dậy, bật hết đèn trong phòng lên, chuẩn bị quay lại giường.

Cô ta vừa đi đến bên cửa sổ, bỗng trên trần nhà vang lên tiếng viên bi thủy tinh rơi xuống đất khiến cô ta giật mình ngã xuống giường.

“Mẹ nó, vẫn chưa xong à!!” Trình Tích Ngải không nhịn được chửi rủa.

Cô ta hít sâu một hơi, vén chăn lên chuẩn bị chui vào.

Lúc này, cô ta chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng xuất hiện trong chăn.

“Reng reng reng!!”

Đó là chiếc điện thoại vừa bị cô ta ném đi!

“A a a!!!”

Tiếng hét của người phụ nữ như xé toạc màn đêm.

Trong con hẻm, Thịnh Quân ngồi khoanh chân trên nóc máy bán hàng tự động, một tay chống cằm, xem cảnh tượng được hệ thống phát lại.

“Mới thế mà đã suy sụp rồi à? Buổi biểu diễn Cuộc gọi lúc nửa đêm mà mình sắp xếp còn chưa bắt đầu, sao cô ta lại không dám nghe điện thoại chứ?” Cô tức giận nói.

Trình Tích Ngải chính là kẻ đã mạo danh nữ quỷ Tiểu Hi để vào đại học năm đó, là nguồn gốc của mọi bi kịch.

Trước khi đến, Thịnh Quân đã đặc biệt đưa nữ quỷ Tiểu Hi một chiếc điện thoại khác, định để cô ấy tự diễn vở kịch cuộc gọi ma để dọa đối phương nhằm xoa dịu nỗi oán hận trong lòng. Nhưng không ngờ Trình Tích Ngải nhát gan đến mức không dám nghe điện thoại, khiến kịch bản hay ho do cô nghĩ ra đổ sông đổ bể.

“Thôi được rồi, không sao, nếu cô ta không nghe thì điện thoại sẽ cứ kêu mãi, chỉ có cô ta mới nghe thấy. Nếu cô ta không chịu nổi mà nghe máy thì có lẽ cô ta sẽ còn suy sụp hơn nữa. Cứ để vậy đi!”

“Đến lúc đi gặp người kia rồi.”

 

Trình Tích Ngải là kẻ gây họa nhưng người thực sự g.i.ế.c Tiểu Hi lại là tên bạn trai cặn bã của cô ta.

Hai người này đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của Tiểu Hi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho chúng được?

“Cốc cốc cốc!”

 

“Ai đấy?” Triệu Phàm không kiên nhẫn hỏi.

Ngoài cửa không có ai trả lời nhưng Triệu Phàm lại không hề do dự mà mở cửa ra, ngay lập tức, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cổ cậu ta.

“Khụ khụ! Bỏ ra, anh, anh là ai…”

“Người anh em à, nếu anh có chuyện gì thì từ từ nói, không đến mức phải ra tay ngay chứ?”

Đối phương ra tay cực kỳ mạnh, Triệu Phàm giãy giụa một lúc nhưng không có tác dụng, cố gắng nói ra hai câu đứt quãng từ trong cổ họng, cố gắng nhìn rõ mặt người đến.

Đây là một người đàn ông đẹp trai đội mũ trùm đầu, tóc mái màu trắng rủ xuống trước trán, đôi mắt màu đen tím vô cảm nhìn cậu ta, khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với máy móc lạnh lẽo.

Cậu ta có ảo giác đối phương không phải là người, gặp được hắn còn đáng sợ hơn cả nhìn thấy ma!

Người đàn ông tóc trắng dễ dàng lôi cậu ta ra khỏi nhà, đi ra ngoài hành lang rồi chậm rãi đi đến gần một chiếc máy bán hàng tự động.

Máy bán hàng tự động này từ đâu ra vậy? Lúc tối nay ra ngoài mua t.h.u.ố.c lá cậu ta đâu có thấy!

Triệu Phàm còn chưa kịp kinh ngạc thì đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng mang theo tiếng điện vang lên bên tai.

“Chúc mừng người may mắn, cậu đã gặp đúng đợt khuyến mại của buổi khai trương. Cậu có thấy không? Ở đây có một vòng quay, cậu quay trúng phần thưởng nào thì có thể mang phần thưởng đó về.”

Triệu Phàm giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện một cô gái mặc áo sơ mi trắng đang ngồi vắt chéo chân trên máy bán hàng tự động nhìn xuống cậu ta.

Những ngón tay đang nắm cái cổ mỏng manh của cậu ta đột nhiên siết chặt, Triệu Phàm đau đớn kêu lên. Cậu ta quay đầu sang, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh thì run lên cầm cập, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Sau đó, cậu ta phát hiện trước mặt mình thực sự xuất hiện một vòng quay, giống hệt loại rút thăm trúng thưởng ở siêu thị nhưng trên đó không có bất kỳ chữ nào liên quan đến phần thưởng.

“Quay đi!” Cô gái phía trên giục.

Triệu Phàm nuốt nước bọt, đành phải ngoan ngoãn xoay vòng quay.

Vòng quay quay nhanh rồi bắt đầu chậm dần, sau đó thì từ từ dừng hẳn, cây kim chỉ vào mảng hình quạt tròn có diện tích nhỏ nhất.

“Vận may không tồi đấy, chúc mừng cậu, vậy mà giành được giải thưởng cao nhất.”

“Phần thưởng là một chiếc mũ chơi game thực tế ảo đời mới nhất, đây là công nghệ khoa học tân tiến nhất, chắc chắn sẽ cho cậu cảm giác kí.ch th.ích chân thật không gì bằng. Thế nào, thích không?”

“Được rồi, mau về nhà chơi đi.”

Triệu Phàm còn chưa hiểu ý trong lời nói của cô thì người đàn ông tóc trắng bên cạnh đã giơ tay, không biết móc một món đồ có hình dáng như chiếc mũ từ đâu ra rồi úp lên đầu cậu ta.

Triệu Phàm hoa mắt, một giây sau cậu ta đã đến rừng mưa nhiệt đới, bị một con trăn thời xa xưa dọa sợ ngã ra đất.

Ngay sau đó, trước mắt lại lóe sáng, cậu ta lại trở về hiện thực, thì ra là người đàn ông đã lấy chiếc mũ đó xuống.

Này, vậy mà cái này lại là mũ chơi game thực tế ảo thật sao?

Trong lúc cậu ta đang ngỡ ngàng, người đàn ông tóc trắng đã xách cổ cậu ta lên quăng vào trong nhà.

Khi đã tỉnh táo lại, trong tay Triệu Phàm chỉ còn lại chiếc mũ tròn vo ấy.

Xúc cảm chân thật cho cậu ta biết mọi thứ vừa xảy ra đều không phải là mơ.

Bình Luận (0)
Comment