Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 455

Ở trong thế giới ngập tràn mùi đất đai khô cằn, hoàn toàn không ngửi được chút hy vọng nào này, có một nhóm zombie hành động nhanh nhạy đang đuổi theo một nhóm người trẻ tuổi.

Cô gái bị tụt lại ở cuối đội thấy sắp bị zombie đuổi kịp rồi, lúc này, người bạn đi trước mặt cô ấy chợt kéo cô ấy mạnh một cái, đổi chỗ của mình cho cô ấy rồi đẩy một phát về trước.

Cô gái bị đẩy ra trước mấy bước, nhưng người bạn cứu cô ấy lại bị zombie nuốt chửng.

Sự hy sinh của người bạn đã níu giữ lại bước chân của bầy zombie truy đuổi con người.

Cô gái hung tợn trừng mắt, đau khổ hét lên: “Không, Trác Oanh!!!”

 

Trong bầy zombie thoáng vang lên giọng nói lầm bầm ngắt quãng: “A Văn, trước mặt... Chính là Tân Thế Giới. Mau lên đi, đừng quay đầu lại...”

A Văn cố gắng kìm nén nước mắt, không nhìn về nơi bị zombie vùi lấp nữa.

Tuyệt không thể để Trác Oanh c.h.ế.t vô ích được, cô ấy phải tiếp tục tiến về phía trước.

Có lẽ bị sự oanh liệt của người bạn kí.ch th.ích, A Văn chợt thấy toàn thân như tràn đầy sức mạnh, bước chạy đã không còn tri giác, toàn dựa vào trí nhớ cơ bắp xông về phía trước.

 

Tiếp tục chạy về phía trước, dường như số lượng zombie đã bắt đầu giảm đi.

Một nhóm người cứ chạy mãi như vậy, cuối cùng nhìn thấy một tòa kiến trúc như nhà giam xuất hiện gần đó.

Bốn mặt của kiến trúc đó là tường cao có hàng rào màu xám đen, không biết tại sao mảnh đất phía trước lại có màu đỏ chót làm người ta thấy mà sợ.

Tựa như đã tiến vào khu an toàn, không có zombie đuổi tới nơi này.

Mấy người trẻ tuổi thở phì phò, cũng không kịp quan sát kỹ tình hình nơi đây đã nhỏ tiếng mừng rỡ hoan hô.

Một chàng trai trong đó nghiêng đầu vui vẻ nói: “A Văn, cuối cùng chúng ta cũng đến Tân Thế Giới rồi... Khoan đã, Trác Oanh đâu?”

A Văn buồn bã rũ mắt, buồn bã nói: “Lúc nãy, vì giúp tôi nên bản thân Trác Oanh bị zombie vây lấy.”

Bầu không khí vui mừng chợt tan đi không ít.

Họ trở nên im lặng.

Để tìm đến căn cứ Tân Thế Giới, họ tập hợp lại cùng nhau tiến tới, vốn cả nhóm có tận mấy trăm người nhưng khi đến đây thì chỉ còn lại mấy kẻ sống sót là họ.

Một cô gái tên Duy An thở dài: “Chúng ta vào trong trước, sau này phải sống thật tốt, sống cho cả phần của họ.”

“Được.”

Nói xong, họ lại đến gần kiến trúc tựa nhà giam kia thêm chút nữa, rất nhanh đã có một đội tuần tra phát hiện ra họ bèn chạy qua bên này.

“Này, đám kia, đến gần vậy định làm gì hả?” Giọng điệu của người dẫn đầu không hề thân thiện.

Cảm nhận được thái độ của anh ta, lòng họ đã nguội lạnh đi một nửa.

A Văn lên tiếng, dè dặt giải thích: “Thật ngại quá, cho hỏi nơi này có phải là căn cứ Tân Thế Giới không? Nghe nói căn cứ sẽ bảo vệ con người may mắn sống sót, chúng tôi đến cũng là muốn tìm...”

Cô ấy còn chưa nói xong thì đã nghe thấy đối phương cười nhạo một tiếng, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Được rồi, ồn c.h.ế.t đi được!”

“Quả thật nơi này là căn cứ Tân Thế Giới, căn cứ cũng sẽ bảo vệ con người thật, nhưng người mà căn cứ muốn bảo vệ không bao gồm đám gánh nặng đến trói gà còn không chặt như các cô cậu đây.”

Người dẫn đầu nói xong, nhìn lướt sơ qua họ vài lần bằng ánh mắt khinh miệt, bĩu môi: “Trong số mấy người không có ai là năng lực giả hết. Vật tư trong căn cứ có hạn, tuyệt không thể làm từ thiện. Cho nên, tiếp theo đây xin mời mấy người cút qua một bên, đừng lang thang gần đây, nếu gây ra tiếng động gì thu hút zombie qua đây thì tôi sẽ cho mấy người biết mặt!”

Hy sinh vô số, khó khăn lắm mới tìm thấy Tân Thế Giới, vốn nhóm A Văn còn định đấu tranh thêm một phen.

Nhưng người dẫn đầu lại không muốn tiếp tục hao mòn lòng kiên nhẫn với họ nữa.

Chỉ thấy anh ta hếch mũi lên, giơ ngón tay ra lạnh lùng hừ với nhóm A Văn một tiếng, một đốm lửa b.ắ.n ra như mũi tên đập xuống mặt đất kế bên họ như đang cảnh cáo.

Cảm nhận được lực uy h.i.ế.p của mũi tên lửa ấy, họ buồn hiu im lặng, cũng không dám nói thêm gì.

“Còn không mau cút đi?”

Đối phương không cho họ tiếp tục ở lại đây nữa, bắt đầu đuổi người đi với giọng điệu quyết liệt.

Nhóm A Văn chỉ đành bất lực di chuyển ra xa.

Lúc này, họ thấy hơi hoang mang bất lực, vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Vốn tưởng rằng chỉ cần vào Tân Thế Giới thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi, ai mà ngờ rằng đối phương chẳng hề tiếp nhận người bình thường.

Không có ai nói cho họ biết thông tin này.

Nếu sớm biết như vậy, chi bằng ngoan ngoãn ở lại nơi ban đầu, nói không chừng còn có thể giúp thêm nhiều người sống sót.

Tiếp theo nên đi đâu đây?

Trong lòng mọi người đều không có câu trả lời.

Nhóm A Văn không thể nán lại lâu tại khu lân cận Tân Thế Giới.

Một khi bị người tuần tra phát hiện thì họ sẽ bị xua đuổi, trong quá trình đó còn có người bị thương vì chuyện này nữa.

Thế là họ chỉ có thể đi về hướng không biết dẫn về đâu.

Rời xa căn cứ, số lượng zombie lại bắt đầu tăng lên, xem ra không những con người mà ngay cả zombie cũng biết xu lợi tránh hại.

Tiếc là nhóm A Văn không còn lòng dạ nào để đồng cảm cho suy nghĩ của zombie, họ lại sắp bắt đầu cuộc chạy trốn.

Đồng thời, một vấn đề lớn hơn cũng xuất hiện trước mặt họ.

 

Đó chính là thức ăn họ mang theo trong người cũng sắp cạn sạch rồi.

Nơi này cách xa thành phố nên không thể tìm thấy siêu thị hay cửa hàng tiện lợi để nhặt mót.

Không có thức ăn thì cũng không có sức. Mà không có sức thì không cắt đuôi được zombie, chuyện này thật sự giống hệt một vòng tuần hoàn chết.

Họ bị zombie truy đuổi, tiến vào một khu rừng héo mòn.

Kể từ một năm trước, khi dịch bệnh zombie bắt đầu xuất hiện, thổ nhưỡng và nguồn nước đã bị ô nhiễm, tất cả thực vật đều khô héo và chết.

 

Bản thân động vật lại không bị ảnh hưởng, nhưng không ăn không uống thì cũng sống không nổi, còn ăn uống đồ bị ô nhiễm thì cũng coi như là chết.

Trái lại con người có thể vượt qua dịch bệnh, cũng có khả năng miễn dịch nhất định với nước ô nhiễm, bình thường uống nước cũng sẽ không biến dị và tử vong.

Có điều, người vượt qua được dịch bệnh cũng chỉ là thiểu số, hầu hết mọi người vẫn c.h.ế.t trong mùa dịch.

Mà trong số những người sống sót cũng chỉ có một bộ phận nhỏ trở thành năng lực giả, số còn lại đều là người bình thường giống nhóm A Văn.

Đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm, đại diện cho việc không thể vun trồng bất cứ giống lương thực gì.

Tất cả con người đều đang sống nhờ đồ tồn.

Và rồi cũng sẽ có một ngày họ ăn hết đồ tồn, không ai biết rốt cuộc hy vọng của con người nằm ở đâu.

Cũng vì vậy mà nguồn tài nguyên bắt đầu nghiêng về số ít năng lực giả.

Một dạng chế độ giai cấp hoàn toàn mới dần được sinh ra.

Lúc trước, nhóm A Văn đã chịu hết cái khổ do năng lực giả mang lại, bị cướp bị bắt nạt là chuyện cơm bữa.

Sau này, họ dốc hết công sức tìm kiếm căn cứ Tân Thế Giới, cũng là do bị lời quảng cáo của nó lừa gạt.

Xưng là Tân Thế Giới sẽ bảo vệ tất cả con người, chủ trương khôi phục trật tự thế giới.

Nhưng cho tới khi họ đến nơi này, thì mới phát hiện là trúng kế rồi.

Hóa ra, trên đời này không có một nơi nào có thể cho đám người bình thường không có năng lực như họ đây yên thân gửi phận.

Một nhóm người vẫn đang chạy trốn.

Lại gian nan sống thêm được nửa ngày, dường như Duy An đã hơi kiệt sức.

Cô ta yếu ớt dựa vào gốc cây: “A Văn, hình như tôi sắp không kiên trì nổi nữa rồi.”

“Tôi không muốn c.h.ế.t trong tay zombie, so với việc bị chúng nó nuốt sống, tôi thà cống hiến chút sức cuối cùng, các cô lại ăn thịt tôi đi, nói không chừng vẫn có thể kiên trì thêm một chút...”

A Văn nhíu mày: “Im miệng, đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa!”

Cô ấy đang định nói gì đó thì đã nghe có bạn nam trong đội hoảng sợ hét lên: “Không hay rồi, có một đám zombie không biết lòi đâu ra, đã hoàn toàn bao vây chúng ta rồi!”

A Văn ngước lên nhìn, vòng vây zombie đen kịt bao quanh họ không ngừng thu nhỏ lại.

Đám zombie vừa kêu gào vừa vây lấy họ!

“Trời ơi!”

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Vòng vây kín thế này, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội xông ra!”

A Văn cúi đầu, vậy mà trái tim cô ấy bình tĩnh đến lạ.

Thậm chí cô ấy còn có lòng dạ thảnh thơi cười khổ nói với Duy An rằng: “Được rồi, giờ cô cũng không cần rối rắm chuyện ai ăn thịt ai nữa, chúng ta đều sẽ biến thành thức ăn cho zombie, cũng coi như có bạn c.h.ế.t chung.”

Kiên trì nhiều ngày nay, cô ấy cũng thấy hơi mệt rồi.

Cuối cùng họ cũng có thể yên nghỉ, đi tìm những người bạn đồng hành đã hy sinh rồi ư?

“Thật ra tôi cũng không muốn bị zombie xé xác. Hay là như thế này nhé, chúng ta dứt khoát nhắm mắt lại, giành kết liễu bản thân một cách sảng khoái trước cả zombie?”

A Văn đề nghị, đè con d.a.o nhỏ trong tay lên cổ.

“Được, cứ làm vậy đi.”

Toàn bộ nhóm người bình tĩnh lại, thành kính nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng bước chân rầm rập của zombie đang ngày càng gần, tay cũng bắt đầu dùng sức.

Nhưng khi lưỡi d.a.o ghim vào da, lờ mờ thấy m.á.u thì mọi người chợt nghe thấy một giọng nói như âm thanh của tự nhiên:

“Khoan đã, hạ đao cứu người.”

Mọi người sững sờ, lập tức mở hai mắt ra.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment