Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 461

Dưới sự chỉ dẫn của Thịnh Quân, căn cứ nhỏ tên “Tân Sinh” nhanh chóng được thành lập.

Có Thịnh Quân ở đây, chuyện ăn uống hoàn toàn không thành vấn đề.

Hằng ngày nhóm A Văn ra ngoài thu thập hạt đen trong người zombie, về đút hết vào máy bán hàng đổi lấy đồ ăn thức uống.

Thịnh Quân còn dạy họ cách làm đơn giản tương tự như nung xô inox đúc thành áo giáp. Đây đều là thu hoạch cô có được từ nhóm Tảo Nhi.

 

Cô còn cử máy hút bụi tự động hình người đi phụ giúp tìm kiếm và giải cứu.

Cứ vậy, nhóm A Văn vừa tìm kiếm người sống sót khắp nơi, vừa cố gắng thích ứng với năng lực mới của mình. Mỗi ngày ăn uống no đủ, lượng vận động lại lớn, thế nên mỗi người trong đội đều mạnh lên thấy rõ.

Dần dà, kho dùng để chứa zombie của họ đã có zombie nằm đầy đất, ngay cả quy mô của căn cứ cũng mở rộng rất nhiều.

Vốn còn tưởng người bình thường giống họ, không có căn cứ hùng mạnh bảo vệ thì số lượng người sống sót sẽ không còn lại quá nhiều.

 

Nhưng sự thật lại là, đa số người bình thường đều sở hữu ý chí và khát vọng sống cực kỳ ngoan cường, họ có thể sống sót trong đủ loại tình cảnh nguy hiểm.

Bên này Thịnh Quân cũng không lơi lỏng chuyện nghiên cứu quỷ khí, dạo này đã bắt đầu ra hình ra dạng rồi.

Lúc trước, cô chỉ biết canh Mạnh Bà có thể xua tan quỷ khí, nhưng sau này vì giải cứu thế giới phải cần tới số lượng lớn quỷ khí nên cô tạm thời gạt bỏ suy nghĩ này, chỉ coi canh Mạnh Bà là thuốc chữa “vết cắn zombie”.

Nhưng nhờ có sự đồng lòng nghiên cứu của quỷ quái dưới địa phủ và con người, họ thấy canh Mạnh Bà vẫn là điểm đột phá lớn nhất của chuyện giải quyết quỷ khí.

“Chúng ta có thể nghĩ cách đưa canh Mạnh Bà xâm nhập vào hệ thống tuần hoàn của khí tượng thiên nhiên.”

“Tôi cảm thấy, hay là dùng một ít canh Mạnh Bà nuôi dưỡng ra một vùng đất nhỏ trước, sau đó trồng một ít thực vật sạch trên mảnh đất đó rồi dựa vào số thực vật đó khôi phục lại sức sống của thế giới? Thực vật ở đây c.h.ế.t cả rồi, giờ con người chỉ có thể dựa vào vi sinh vật để có được khí oxy, nhờ vào sự tiến hóa của cơ thể để không ngừng thích nghi với môi trường khan hiếm khí oxy, tôi luôn thấy đây không phải là một hiện tượng tốt.”

Thực vật sống trên thế giới đã c.h.ế.t sạch, kho hạt giống thực vật cũng không thể duy trì vận chuyển vì không có điện, hạt giống tồn bên trong cũng đã bị xóa sạch hết.

Nhưng chẳng sao cả.

Trong không gian của Thịnh Quân còn cất giữ rất nhiều rất nhiều thực vật, đều là do nhóm Tảo Nhi đút vào để cúng từ rất lâu trước kia.

Sau khi thành lập nước Phương, nhóm Tảo Nhi còn trồng ra được một vài giống cây trồng chất lượng tốt, Thịnh Quân cũng gom được một ít, muốn để dành làm kỷ niệm.

Khác với không gian bình thường, không gian hệ thống của cô có thể giữ được độ tươi.

Số thực vật và hoa quả đó vẫn đầy sức sống, sau khi lấy ra, vun trồng cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Lúc ấy bỏ vào dự trữ, Thịnh Quân cũng không ngờ còn có thể mang ra dùng cho nơi khác, chiếu sáng sưởi ấm cho thế giới khác.

Đây cũng được coi như là vô tình cắm liễu liễu lại xanh rồi.

“Hai điều này nghe có vẻ rất hợp lý, chi bằng chúng ta đồng thời tiến hành luôn đi!”

Lập kế hoạch xong, một nhóm người bèn hăng hái ngất trời bận rộn làm việc, ngày nào cũng bưng canh Mạnh Bà đi làm ruộng, còn lấy canh Mạnh Bà làm mưa nhân tạo nữa.

Khắp cả căn cứ dồi dào sức sống, dần trở nên khá nổi tiếng, rất nhanh đã rước về sự thăm dò của căn cứ Tân Thế Giới.

Căn cứ Tân Thế Giới cử một đội năng lực giả sang đây, muốn dò la thực hư của căn cứ “Tân Sinh” này.

Nhóm A Văn đích thân ra đón đối phương, cũng muốn xem thử độ nông sâu của những năng lực giả cao cấp ấy.

Nhưng địa điểm họ chọn lại nằm trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang ở ngoài căn cứ.

Hiện tại trong căn cứ của họ toàn là bảo bối quan trọng, không phải là nơi người ngoài có thể tùy tiện bước vào.

Hai bên nhanh chóng gặp mặt.

Vừa thấy người đối diện, A Văn bật cười.

Nói ra cũng trùng hợp thật, vậy mà tên dẫn đầu đội tuần tra ở cổng căn cứ khinh miệt cười nhạo họ lúc trước cũng ở trong số đó.

Thấy biểu cảm của đối phương, hình như đã không nhận ra họ nữa rồi, nhưng gương mặt lại trưng ra vẻ hống hách và khinh miệt giống hệt lúc ấy.

Có vẻ lần này thái độ của người dẫn đầu của căn cứ Tân Thế Giới vẫn tạm được:

“Nghe nói chỗ các cô đã cứu được rất nhiều người? Tôi nghĩ mục tiêu của hai chúng ta đều giống hệt nhau, hoàn toàn không có xung đột. À phải rồi, các cô cũng là năng lực giả sao? Có hứng thú hợp tác với chúng tôi không, cùng sáng lập tương tai tốt đẹp hơn?”

A Văn lắc đầu: “Cảm ơn sự công nhận của anh, nhưng tôi nghĩ chuyện hợp tác không cần thiết đâu. Giống anh nói đó, chỉ cần chúng ta có cùng mục tiêu, cuối cùng cũng sẽ đi tới dưới cùng một khoảng trời thôi.”

Thấy họ từ chối nhanh vậy, sắc mặt của người thuộc Tân Thế Giới đều khá tệ.

Người có tiếp xúc với họ lúc trước cười khẩy một tiếng: “Chà, một căn cứ còn chẳng to bằng viên đạn mà khẩu khí cũng to lắm đấy!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng giơ cánh tay lên, gọi ra một đốm lửa quăng về nhóm A Văn.

 

“Các cô là năng lực giả thật sao? Tại sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự d.a.o động trên người các cô? Đừng có phùng má giả làm người mập... A!!!”

Còn chưa nói xong, anh ta đã đau đớn hét to một tiếng, ôm cánh tay ngã ra đất lăn lộn.

Thì ra, không biết cánh tay của anh ta đã bị thứ gì b.ắ.n ra một lỗ m.á.u lớn trong tình huống chẳng ai thấy rõ được.

Ngay cả ngọn lửa anh ta quăng ra kia cũng bỗng chốc lụi tàn.

 

Anh ta vừa ngã ra đất, người của căn cứ Tân Thế Giới lập tức nháo nhào.

Có người nhanh chóng tiến lên trước kiểm tra tình trạng vết thương, không tìm thấy bất kỳ thứ đáng nghi nào trên người anh ta. Miệng vết thương cũng sạch sẽ, không phát hiện có tạp chất nào.

Người dẫn đầu nghi ngờ nhìn sang nhóm A Văn: “Các cô đã làm gì anh ta?”

Đúng như người đó vừa nói, trên người năng lực giả đều sẽ mang theo sự d.a.o động giúp họ có thể cảm ứng lẫn nhau, mà trên người nhóm A Văn lại như biển sâu không thấy đáy, không có một cơn sóng gợn nào.

Người như vậy lại có thể dễ dàng làm năng lực giả của họ bị thương, mà thậm chí họ còn không biết đối phương đã ra tay như thế nào!

Rốt cuộc làm thế nào được chứ!

Nhóm A Văn nghe vậy, ngay cả nụ cười trên gương mặt cũng chẳng còn.

“Là anh ta động tay động chân trước, chỉ là một đòn phản kích nhỏ thôi, chúng tôi làm vậy cũng hợp lý nhỉ.” Trác Oanh nói.

Duy An cũng ở bên cạnh tiếp lời với giọng điệu bình thản: “Đừng căng thế chứ. Nhóm chúng tôi đây luôn rộng lượng, tuyệt không vì sự xúc phạm của mình anh ta mà giận lây sang người khác, cho nên, trong nhóm các anh có ai bằng lòng gia nhập vào căn cứ chúng tôi không?”

Cô ta bắt đầu mời chào ngược lại họ.

Thấy Tân Thế Giới có không ít người lộ ra biểu cảm không đồng ý, Duy An lại lên tiếng: “Tuy căn cứ của các anh lớn, nhưng hiện nay điều kiện sản xuất có hạn, tôi đoán chắc các anh sống cũng thế nhỉ.”

“Nhưng chỗ chúng tôi thì khác, anh xem, bánh mì cực kỳ tươi ngon, còn mềm nữa. Ở chỗ chúng tôi thì có thể ăn tùy thích!”

Nói xong, cô ta lấy một cái bánh mì ra bóp bóp, quả nhiên rất mềm xốp.

Lúc này, các năng lực giả của Tân Thế Giới đều trợn to mắt.

Chuyện là, dịch bệnh giáng xuống đã lâu lắm rồi, tuy mì ăn liền, bánh quy nén vân vân vẫn còn có thể ăn, nhưng muốn ăn được bánh mì mềm chưa hết hạn thì hoàn toàn là chuyện không thể!

Cho dù có là năng lực giả không gian đi chăng nữa, thì cũng không thể giữ cho thức ăn được tươi mới.

Hiện tại khắp nơi đều cực kỳ thiếu thốn vật tư, dù là Tân Thế Giới bọn họ, ăn mì ăn liền cũng không thể ăn no.

Có thể lấy ra một cái bánh mì như vậy, đủ để chứng minh căn cứ Tân Sinh này tuyệt không thể khinh thường!

Duy An ở đối diện đã bắt đầu há to miệng cắn bánh mì, cái bánh mì đó trông thơm ngon thật sự, vậy mà còn kẹp mứt hoa quả nữa chứ!

“Ôi, chắc chắn đó là mứt dâu tây, cách xa vậy mà tôi cũng ngửi thấy mùi...”

Một đám người bắt đầu nuốt nước bọt điên cuồng.

Nhóm A Văn lại gọi người mang một thùng bánh mì ra, cái nào cũng mềm mại tươi ngon lại thơm lừng.

“Nếu các anh chịu gia nhập vào căn cứ chúng tôi, đống đồ này coi như quà gặp mặt.”

Người của căn cứ Tân Thế Giới đã dán mắt vào thùng bánh mì kia hết rồi.

Nếu là trước kia, phản bội quân mình chỉ vì một miếng ăn thật sự là hành vi không có chí khí. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, một miếng thực phẩm tươi ngon có thể hiếm có hơn bất kỳ thứ gì!

“Khụ khụ, xin lỗi nhé Đầu, anh biết đó, tôi vẫn đang lớn, cả ngày ăn không no cũng rất đáng thương, hì hì, vậy tôi qua đó trước ha! Dù sao cha mẹ tôi cũng mất rồi, cô đơn lẻ loi cũng không có gì vướng bận, không cần lo tôi ở bên kia sống có tốt không đâu!”

Một chàng trai tóc nâu nói xong, bước đi như bay di chuyển về nhóm A Văn.

“Ái chà, Đầu, tôi và A Phi chính là bạn thân nhất ở căn cứ, sao nhẫn tâm nhìn cậu ấy đơn độc qua đó cô đơn tới già chứ, thế nên tôi cũng chỉ đành qua đó cùng cậu ấy thôi!”

Một cô gái tóc đen khác cũng xoa tay chạy qua.

Chỉ trong chớp mắt, một nửa nhân số đã đổi sân.

Bình Luận (0)
Comment