Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 465

“Ngoan nào, há miệng ra, mẹ cho con uống thuốc.” Uông Nham dịu dàng dỗ dành đứa con gái đang mê man há miệng, đút viên thuốc vào.

Thú nhân xung quanh đều im lặng, yên tĩnh quan sát tình hình của Uông Uông.

Sau khi uống thuốc, đột nhiên cô bé yên tĩnh lại, không còn khó chịu giãy giụa nữa, dường như đã ngủ thiếp đi.

Uông Nham thấy vậy, sợ con gái xảy ra chuyện gì bèn vội vàng lo lắng thử hơi thở của cô bé, phát hiện không có gì đáng ngại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua một lúc, Uông Uông mở mắt ra từ trong cơn mê.

 

Ánh mắt cô bé trong veo, vui mừng kêu lên: “Mẹ ơi!”

Sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống đất từ trong lòng Uông Nham.

“Mẹ ơi, con không còn thấy khó chịu nữa! Con cảm thấy rất thoải mái! Thật hạnh phúc!” Cô bé líu lo nói.

Thú nhân xung quanh không cảm thấy ồn ào mà dịu dàng nhìn cô bé.

 

“Tốt quá rồi!”

Nhân tộc kia, không lừa người, bệnh của Uông Uông thật sự đã được cô chữa khỏi rồi!

Thịnh Quân cũng rất vui mừng: “Còn ai cần chữa bệnh không? Đưa đến đây hết đi!”

Muốn giải quyết thì giải quyết một thể luôn, có được thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc lớn.

Thú nhân nghe vậy thì vô cùng cảm động: “Cô bằng lòng ra tay giúp đỡ chúng tôi, sau này chính là khách quý của tất cả thú nhân, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc nói với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được!”

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi chữa bệnh miễn phí cho mọi người chỉ một lần này thôi. Nếu muốn giải quyết vấn đề lâu dài, mọi người vẫn cần một khoang y tế tiên tiến. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ mọi người, bao gồm cả nhiên liệu vân vân, tôi đều có thể kiếm được. Tất nhiên, để đổi lại, mọi người cũng phải giúp tôi làm một số việc.”

Cô vừa dùng hệ thống quét qua tình trạng cơ thể của thú nhân, vậy mà phát hiện trên người bọn họ đều có dấu hiệu suy dinh dưỡng.

Suy đi tính lại, đại khái là do bữa ăn quá đơn điệu, thiếu hụt dinh dưỡng. Hơn nữa nhìn nước ở dòng sông đen kia cũng không được sạch sẽ cho lắm.

Tinh cầu này không có thực vật, động vật cũng ít ỏi, có cảm giác là một vấn đề lớn.

Thịnh Quân suy nghĩ một chút, dự định giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Giúp thú nhân kiếm thêm một chút động thực vật, cải tạo môi trường sống, mở rộng thực đơn, biến nơi này thành một tinh cầu có thể sinh sống tốt hơn.

Nếu có thể khiến thú nhân sống một cuộc sống tốt hơn, cô cũng có thể nhận được rất nhiều tín ngưỡng lực, coi như là đã nhận được thù lao.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không tiện nói rõ với thú nhân.

Thịnh Quân chỉ nói mình phải hoàn thành một KPI cải tạo tinh cầu, hy vọng thú nhân phối hợp.

Các thú nhân nghe vậy cũng không hề từ chối.

Quê hương của bọn họ đã đủ lạc hậu rồi, chắc cải tạo thêm nữa cũng không đến nỗi nào.

Hơn nữa, có vẻ vị Nhân tộc này có bản lĩnh thật, chi bằng cứ để cô thử xem sao!

Sau khi nhận được sự đồng ý của thú nhân, trước tiên Thịnh Quân dùng đan dược chữa khỏi bệnh cho tất cả thú nhân.

Sau đó phẩy tay một cái, triệu hồi bốn máy bán hàng tự động khổng lồ ra.

Cải tạo tinh cầu cần một khoảng thời gian nhất định, trước lúc đó, cô có thể cho thú nhân ăn cơm ngon trước, giảm bớt trạng thái suy nhược do thiếu dinh dưỡng gây ra.

Coi như cho người khác ăn uống no nê cũng là sở trường của Thịnh Quân.

“Vừa rồi tôi nghe mọi người nói, ngày thường luôn không được ăn no, không được ăn no thì không thể làm việc tốt được, như vậy đi, mọi người giúp tôi, tôi cũng có thể bao ăn cho mọi người.”

Vừa nói, cô vừa chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh.

Trong bốn máy bán hàng tự động khổng lồ này, có ba máy bán cơm hộp, còn có thêm oden, bánh bao, đùi gà và các loại đồ ăn nhẹ đơn giản, kiểu dáng cũng gần giống với đồ bán trong cửa hàng tiện lợi hiện đại. Nhưng mà đương nhiên đồ ăn do cô cung cấp có giá trị dinh dưỡng cao hơn, cũng lành mạnh hơn.

Máy bán hàng tự động cuối cùng bán toàn đồ uống, có nước lọc, sữa đậu nành, còn có các loại canh hầm bổ dưỡng. Nhìn chung chủng loại phong phú, bày ra trước mặt thú nhân, không khác gì một bữa tiệc buffet siêu sang trọng.

Thịnh Quân phẩy tay một cái, tấm kính che phủ trên máy bán hàng tự động liền được cất đi, mùi hương của các loại đồ ăn lập tức xông thẳng vào mũi thú nhân.

Vốn khứu giác của thú nhân đã nhạy bén, ngửi thấy mùi của những thứ này, chỉ cảm thấy hồn phách như bị câu đi mất.

Tất cả đều trừng lớn mắt.

“Những thứ này, đều cho chúng tôi ăn sao?” Nữ thú nhân tai hổ nuốt nước miếng, không dám tin hỏi.

Thịnh Quân cười gật đầu: “Đúng vậy, mọi người cứ tự nhiên đi, có thể ăn đến khi no thì thôi.”

Dù sao cô cũng cung cấp đủ nhiều.

Vốn dĩ các thú nhân có tính cách hào sảng, nghe cô nói vậy thì không khách sáo nữa, nhanh chóng chen chúc vây máy bán hàng tự động thành một vòng.

“Cái này thơm quá, tôi muốn một phần cái này, ừm, cơm đùi gà teriyaki cắt dày!”

“Phải dùng thìa sao? Cảm giác có vẻ khá phiền phức, tôi có thể dùng móng vuốt trực tiếp bốc ăn được không?”

“Không sao, tôi có thể trực tiếp dùng miệng gặm ăn!”

Các thú nhân nhanh chóng nhận được phần cơm của mình, lại được Thịnh Quân hướng dẫn chọn canh hoặc nước, ngồi ngay tại chỗ ăn.

 

Các thú nhân chọn cơm đùi gà tò mò gắp một miếng đùi gà lên: “Miếng thịt này nhìn mềm thật đấy, không biết rốt cuộc loại tinh thú gọi là gà này trông như thế nào.”

Ở đây, cách gọi các loại thú đều khác với những gì Thịnh Quân biết.

Ví dụ như tiểu thú nhân được cô cứu, thực ra gọi là tộc Cách Phân, chỉ là nhìn giống với chó con trong nhận thức của Thịnh Quân, nhưng bản chất lại không giống nhau.

Theo như Thịnh Quân quan sát, nơi đây hoàn toàn không có một loại thú nhân nào giống gà, cũng không có heo bò cừu.

 

Coi như là hoàn toàn khác với thực đơn mà cô cung cấp.

Các thú nhân vụng về cầm thìa, đưa một miếng đùi gà lớn vào miệng. Thịt gà tẩm sốt teriyaki hoàn toàn không có xương, cắn một miếng, mềm ngon mọng nước lại xen lẫn vị mặn ngọt mới lạ.

Vậy mà không hề có chút tanh m.á.u nào, chỉ cảm nhận được vị ngon của món ăn!

Thú nhân ngẩn người hồi lâu, giống như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới. Thịt gà teriyaki tác động quá lớn đến nó, khiến vị giác của nó gần như muốn hét lên.

Cảm giác bùng nổ này, giống như trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người nguyên thủy thành người hiện đại. Từ đó não bộ mở ra một khu vực mới, tràn đầy cảm ngộ về món ăn ngon.

Ngẩn người một lúc, lại lưu luyến nhai miếng thịt trong miệng vài cái, nó không nhịn được vỗ mạnh vào mặt mình một cái!

“Trời ạ! Cái lưỡi này, trước kia ta thật sự đã bạc đãi ngươi, thì ra ngươi có thể nếm ra hương vị phức tạp đến vậy, trước kia ta đã cho ngươi ăn thứ gì thế này! Hu hu hu!”

Thú nhân này không phải là trường hợp cá biệt.

Những thú nhân khác cũng ăn đến phát điên.

“Phần cơm bò sốt trứng kiểu Nhật này chính là ân ban của vũ trụ, là cam lộ do thú thần nhả ra, thịt bò ơi, ta ca ngợi ngươi!”

“Thịt bò gì chứ? Ta tuyên bố miếng gà cà ri trong miệng ta mới là thứ đáng được ca ngợi nhất! Trời ạ, còn có cả canh gà này nữa! Gà thú không chỉ thịt ngon, mà còn có thể nấu thành canh ngon như vậy, rõ ràng thứ đáng được ca ngợi nhất là gà thú!”

“Ta đồng ý, ca ngợi gà thú!”

“Ca ngợi gà!”

“Thật là những kẻ không có lộc ăn! Là thú nhân, cơm thịt ba chỉ xào rau cải mới là thứ đáng được ca ngợi nhất, nó được làm ra từ thứ gì vậy... À đúng rồi, là thịt heo! Vậy ta phải ca ngợi heo thú!”

Có thú nhân uống một ngụm nước lọc mà Thịnh Quân đưa, uống đến mức nước mắt lưng tròng: “Đây vậy mà là nước sao? Vậy mà nước lại có màu sắc trong veo, hương vị ngọt ngào như vậy!”

“Thì ra nước có thể không đắng cũng không chát, thì ra nước lại dịu nhẹ như vậy!”

“Ta hiểu rồi, thứ đáng ca ngợi nhất không phải là gà cũng không phải là heo, mà là Thịnh Quân đại vương mới đúng, bởi vì có cô ấy, chúng ta mới có thể được ăn những món ăn ngon như vậy, được uống thứ nước ngọt ngào như vậy!”

“Ca ngợi Thịnh Quân đại vương!!”

Đại vương là cách gọi tôn kính nhất của thú nhân dành cho khách quý. Có thể ban đầu không phải từ này, nhưng bị hệ thống phiên dịch vũ trụ của Thịnh Quân dịch ra, đại vương chính là từ ngữ gần với nghĩa nhất, đây cũng là sự khác biệt văn hóa không thể tránh khỏi.

Theo từng tiếng “đại vương” chân thành, Thịnh Quân có chút ngẩn người.

Thật không ngờ, vậy mà bản thân lại có một ngày được làm đại vương của thú nhân.

Thế giới này thật kỳ diệu!

Sau khi ăn uống no nê, công cuộc xây dựng tinh cầu thú nhân liền được triển khai rầm rộ.

Thông qua máy bán hàng tự động, Thịnh Quân đã điều phối rất nhiều linh thực phù hợp từ thế giới mới hồi phục linh khí đến đây.

Những linh thực này không kén chọn môi trường sinh trưởng, trồng rất nhanh, còn có thể tỏa ra linh khí thanh lọc không khí.

Trồng bên dòng sông đen, nguồn nước cũng dần dần trở nên trong sạch.

Trong môi trường linh thực sum suê, những thú nhân như được giải phóng bản tính ẩn sâu trong tâm hồn, nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, tự do như cá trở về với nước.

Có lẽ, trời sinh loài thú đã rất thích hợp để sống trong tự nhiên.

Khi mà sắc xanh tràn ngập khắp nửa tinh cầu thú nhân, Thịnh Quân bắt đầu dạy họ cách cày cấy trồng trọt, lại mang rất nhiều gia cầm gia súc linh thú như gà, vịt đến, dạy họ chăn nuôi.

Đã được nếm qua hương vị thơm ngon của lương thực và thịt, thú nhân cũng đặc biệt để tâm tới những vấn đề này.

Bình Luận (0)
Comment