Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 467

“Ồ đúng rồi, trong Nhân tộc còn có một chuyện kỳ lạ. Theo lý thuyết, chắc hẳn tuổi thọ bây giờ của Nhân tộc phải chừng ba trăm năm mới đúng, nhưng trong một lần thống kê gần đây, đa số Nhân tộc đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, hơn nữa mấy con số này còn đang có xu hướng giảm dần!”

Tin tức này khiến Thịnh Quân không thể tin nổi.

Nhân tộc có tuổi thọ ba trăm năm, nhưng đa số con người đều không sống quá bốn mươi lăm tuổi, rõ ràng chuyện này rất không bình thường.

 

Cô không trì hoãn nữa, nhanh chóng tạm biệt nhân thú và những người bạn chủng tộc khác ngoài vũ trụ, cô ngồi lên máy bán hàng lao vào vũ trụ, phóng thẳng đến lãnh địa của Nhân tộc.

Thịnh Quân cũng khá may mắn, lúc cô đang bay trên đường đã nhìn thấy một phi thuyền vũ trụ của Nhân tộc ở phía xa, công nghệ hoàn hảo tiên tiến.

Cô định mượn cớ để lên phi thuyền.

 

Để bớt phiền phức, Thịnh Quân biến bề ngoài của máy bán hàng thành phi thuyền nhỏ một người ngồi, giả vờ như đang lạc đường trong vũ trụ, bay đến chiếc phi thuyền kia nhờ giúp đỡ.

Nhưng điều khiến Thịnh Quân không ngờ rằng, chiếc phi thuyền kia không hề dừng lại, nó như không nhìn thấy cô vậy, cứ thế mà nhanh chóng bay đi.

“Ủa, phi thuyền tiên tiến như vậy phải phát hiện ra mình mới đúng chứ… Chắc là đang cảnh giác nhỉ?” Thịnh Quân cũng không nghĩ ra.

Cô tiếp tục bay trong vũ trụ, nhanh chóng gặp phải một chiếc phi thuyền khác.

Dường như chiếc phi thuyền này có hơi cũ, nhưng lúc cô phát tín hiệu xin giúp đỡ, nó đã nhanh chóng dừng lại, phóng tín hiệu chấp nhận cô.

Thịnh Quân nhanh chóng leo lên phi thuyền kia, trên phi thuyền có bốn người trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quần áo bảo hộ, gương mặt vô cùng đẹp, ngũ quan rõ nét góc cạnh, có cảm giác là con lai.

“Tôi tên là Sinh Lãng Kiền, cô tên là gì? Cô dũng cảm thật đấy, vậy mà dám ra ngoài vũ trụ một mình!” Một nam sinh tóc màu hạt dẻ vui vẻ nói chuyện với Thịnh Quân.

Có lẽ vì vấn đề phiên dịch, nghe tên của anh ta có hơi kỳ lạ.

Thịnh Quân nhanh chóng nói tên mình ra, người kia lại không lộ ra vẻ mặt khác thường nào.

“Tôi mất trí nhớ, cũng không biết mình là ai, lúc tỉnh lại thì thấy ở trong phi thuyền…” Thịnh Quân tự bịa ra một câu chuyện quê mùa cho mình.

Nhưng dường như nhóm người Sinh Lãng Kiền không hề nghi ngờ, ngược lại còn vô cùng đồng cảm với cô.

“Trị mấy bệnh liên quan đến não rất tốn tiền, nếu cô không có nhiều tiền, e rằng cũng không thể tìm được ký ức của mình ngay được.” Sinh Lãng Kiền nói: “Hơn nữa trên người cô cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận, ngay cả ký ức cũng không, chuyện này trong vũ trụ được xem là không có hộ khẩu, không thể đến được đa số các tinh cầu của Nhân tộc rồi.”

“Thôi xem như cô may mắn nên gặp được chúng tôi, mặc dù ở chỗ chúng tôi rất nghèo, cũng có hơi rối loạn, nhưng những người ở đó cũng giống như cô vậy, cô tạm ở lại chỗ đó một khoảng thời gian là tốt nhất!”

Nhóm người Sinh Lãng Kiền đến từ tinh cầu Thiết Tiết.

Thịnh Quân cũng không xa lạ gì với chỗ này, lúc trước cô dùng hệ thống kiểm tra cũng đã từng nhìn thấy, nơi này là một trong những tinh cầu cấp thấp nhất, có rất nhiều người gọi đó là hành tinh rác.

Trong tinh c của Nhân tộc có rất nhiều tinh cầu nhỏ, những tinh cầu này bị phân chia thành các bậc ba sáu chín.

Đa số các tinh cầu đều rất giàu có, mặc dù có một số khác không giàu như thế, nhưng cũng ở mức tầm trung, chỉ có một số rất ít là thuộc hành tinh rác cấp thấp, ở đó chứa tất cả những người nghèo khổ hoặc là những người sát biên giới có thân phận khác thường.

Thịnh Quân lại hỏi một vài tình huống cụ thể ở tinh cầu Thiết Tiết, nhóm người Sinh Lãng Kiền cũng không hề giấu giếm điều gì.

“Đừng thấy chỗ chúng tôi bị gọi là hành tinh rác mà nhầm, người ở đó đều có tuổi thọ cao hơn những người ở tinh vực cấp cao rất nhiều đấy!”

Lại nghe chủ đề liên quan đến tuổi thọ nên Thịnh Quân hỏi: “Tại sao vậy?”

Sinh Lãng Kiền sờ sờ cằm nói: “Đại khái là vì cho dù có thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tự sát? Dù sao còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, rất nhiều thứ muốn mua mà vẫn chưa mua được, còn có rất nhiều việc mà mình vẫn chưa thực hiện được, tại sao có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy chứ? Nhưng những người cấp cao kia thì chưa chắc, vừa sinh ra đã không thiếu thứ gì, xem ra là trống trải lắm, tỷ lệ tự sát ở tinh vực cấp cao cao ghê lắm.”

“Nhắc đến cũng thấy lạ, có rất nhiều người ở tinh vực cấp cao, vì muốn điều chỉnh tâm trạng, hạ tỷ lệ tự sát nên cố ý đến hành tinh rác để sống đấy. Nhưng họ vẫn không thể ngừng suy nghĩ tự sát trong đầu lại được. Cũng chỉ có những người bản địa sống ở hành tinh rác như chúng tôi mới có thể thoát khỏi những suy nghĩ muốn tự sát đáng nguyền rủa kia.”

Thì ra tỷ lệ tự sát cao là nguyên nhân khiến cho tuổi thọ trung bình của Nhân tộc lại ngắn như vậy… Nhưng lẽ ra cho dù ở trong điều kiện hiểm ác thế nào, dục vọng của con người đều rất lớn mà, sẽ không vì cuộc sống vô vị nên mới tự sát mới đúng chứ nhỉ?

Thịnh Quân hơi nghi hoặc, nhưng thấy dáng vẻ này của Sinh Lãng Kiền, hình như anh ta cũng không biết câu trả lời nên thôi cô không hỏi nữa.

Phi thuyền cũ nhanh chóng đưa cô trở về tinh cầu Thiết Tiết.

Thịnh Quân chưa từng nhìn thấy phong cách kiến trúc và các loại phương tiện như ở đây, nhưng nó hoàn toàn mang theo hơi thở khoa học kỹ thuật, chỉ là bề ngoài gợi cảm giác cổ xưa rất rõ ràng, tất cả mọi thứ đều đã cũ kỹ rồi.

 

“Cũng không còn cách nào, chúng tôi chỉ có thể dùng đồ mà tinh vực cấp cao vứt đi. Có lúc đào phải đồ phế thải không dùng được nữa, còn phải tự tháo tháo lắp lắp, ráp lại thành thứ có thể sử dụng được.” Sinh Lãng Kiền giải thích.

Bọn họ vừa đi trên đường vừa nói chuyện.

Trị an ở tinh cầu Thiết Tiết có hơi bất ổn, nhưng đa số cư dân đều rất đoàn kết, có người gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ gặp được người có thể giúp được mình.

 

“Cuộc sống của mọi người đã không tốt rồi, nếu còn không giúp đỡ lẫn nhau nữa thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.”

Nhóm người Sinh Lãng Kiền đưa Thịnh Quân đến một quán ăn.

Bọn họ tự mua nguyên liệu nấu ăn xong thì đưa vào máy xử lý thức ăn ở ngay bên cạnh, chờ phần cơm nước của mình được đưa ra.

“Người ở các tinh cầu cấp cao đều uống dịch dinh dưỡng, thứ đó vừa tiện vừa nhanh, cũng rất đầy đủ dinh dưỡng, cho nên bọn họ đều rất cao lớn cường tráng. Chúng tôi thì chỉ có thể tự tay làm để lấp bụng, ăn cũng không dinh dưỡng lắm, hy vọng cô không chê.” Sinh Lãng Kiền đưa một phần cơm sang: “Nè, bữa này xem như tôi mời. Nhưng mà tinh tệ trong túi của tôi cũng có hạn, không thể gánh nổi cuộc sống của cô, cho nên cô cũng nên mau chóng tìm công việc để sinh sống mới được.”

Thịnh Quân cúi đầu nhìn thức ăn trong tay mình, giống như một loại bùn được trang trí thêm nước sốt hoa quả ở phía trên vậy.

Cách nấu ăn ở đây cũng thật đơn giản.

Mấy người bọn họ ngồi xuống bàn ăn ở trong quán, bắt đầu ăn uống.

Thịnh Quân cũng nếm thử món ăn đặc sắc ở tinh cầu này, nó có vị chua ngọt của khoai tây nghiền, nhưng không mềm như khoai tây nghiền, tính ra thì mùi vị cũng không tệ lắm.

Mấy người ở bên cạnh bắt đầu nói chuyện.

“Đúng rồi, Sinh Lãng Kiền, anh đã xem tin tức hôm nay chưa, ở chỗ thú nhân trồng được một vài nguyên liệu nấu ăn mới, nghe nói ăn ngon lắm, tinh cầu chúng ta cũng định đến ăn thử một chút xem sao!”

“Thật hả? Nhưng mà không phải điều kiện ở tinh cầu thú nhân rất tệ sao?”

“Vậy là anh không biết rồi, trước đó không lâu trên tinh võng cũng lan truyền, tinh cầu thú nhân đã tìm được một phương pháp thay đổi hoàn cảnh sống, chắc bây giờ đã không còn dáng vẻ trơ trụi như trước nữa rồi!”

“Hâm mộ thật đấy, các thú nhân có thêm một con đường phát tài, khi nào chúng ta mới có thể tìm được cách làm giàu đây??”

Nghe đến đây, Thịnh Quân không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu như kiếm được tiền, mọi người định làm gì thế?”

“Đương nhiên là cải thiện điều kiện sống của tinh cầu chúng ta rồi! Những thứ mà tinh vực cấp cao có, nhất định chúng ta cũng phải có!” Mọi người không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Mọi người chưa từng nghĩ đến việc chuyển đến tinh vực cấp cao sao?” Thịnh Quân hỏi.

Sinh Lãng Kiền lắc đầu: “Đương nhiên là chưa. Tôi đã từng đến tinh cầu A để làm công một khoảng thời gian rồi, không biết tại sao mà người ở đó đều mang dáng vẻ âm trầm c.h.ế.t chóc, nhìn chẳng giống người sống chút nào! Cảm giác kia quá áp lực, tinh cầu Thiết Tiết vẫn tốt hơn. Nghèo thì có nghèo thật, nhưng chỉ cần chúng ta chịu cố gắng thì có thể khiến nó trở nên tốt hơn.”

“Thật ra điều kiện bây giờ ở đây mà so với trăm năm trước thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi! Sự cố gắng của chúng ta cũng rất có ích!”

Thịnh Quân gật đầu một cái: “Ra là vậy.”

Cô cũng không xa lạ gì với dáng vẻ tràn đầy hy vọng của bọn họ.

Cô đã gặp rất nhiều vẻ mặt giống như thế này. Như vậy rất tốt.

Thịnh Quân nhanh chóng đổi đề tài, cô hỏi quá trình hình thành và phát triển của tinh cầu Thiết Tiết và tinh vực cấp cao xuất hiện có gì khác nhau.

Sinh Lãng Kiền suy nghĩ một chút mới nói: “Những đứa trẻ được sinh ra ở chỗ chúng tôi không có kiến thức truyền thừa nào dùng được cả, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để học tập, cho nên thời gian để chúng tôi học tập những thứ kia sẽ khá dài, hiệu suất cũng thấp hơn so với những người thuộc tinh vực cấp cao vừa sinh ra đã có một lượng kiến thức siêu lớn trong đầu kia. Vì thế cũng rất khó để phát triển khoa học kỹ thuật tiên tiến.”

“Lại càng không cần phải nhắc đến vấn đề ăn uống, chúng tôi không có dịch dinh dưỡng, cơ thể cũng không cao lớn rắn chắc được như bọn họ.”

 
Bình Luận (0)
Comment