Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 48

Chẳng bao lâu sau, Tây Nương đã cảm thấy mình đã đánh giá thấp về độ hào phóng của thần tiên rồi.

Chỉ một miếng lá bạc nho nhỏ, nếu tính theo giá lương thực hiện tại thì thực tế cũng không mua được mấy cân lương thực.

Nhưng mà nàng ấy dựa theo hướng dẫn của thân nương mình, thế mà lại được mười hộp bánh bột khô ở chỗ Phương Tiên Nhi, mười bao bánh mì khô, hai bao rau quả khô và ba ống nước đường!

Đương nhiên, nàng ấy cũng không biết, rau quả khô là hàng tặng kèm mà Thịnh Quân tặng cho nàng ấy.

 

Lại nói tiếp, lần này Tây Nương chọn đồ xong còn thừa lại hai điểm năng lượng, không mua được cái gì hết, chỉ có thể để dành lại cho lần sau.

Chờ pháp quang của Phương Tiên Nhi tắt hẳn, Tảo Nhi liền giúp Tây Nương lấy đồ ra xếp trên mặt đất, cười nói:

“Thật tốt, có nhiều đồ như vậy đủ cho các ngươi ăn một thời gian rồi. Đúng rồi, cái hộp đứng bánh bột khô này cũng là bảo bối không tệ, mang về có thể dùng để đựng đồ. Hay là để ta ghép lại giúp ngươi, thêm mấy cái chân nữa là có thể làm thành hai cái ghế đẩu hay gì đó.”

“Được, vậy làm phiền ngươi.”

 

Tây Nương cũng cười, lại không trực tiếp cúi xuống lấy đồ mà quay đầu nói với đám người đứng ở phía sau:

“Lần này may mà có mọi người và Phương Tiên Nhi ra tay, ba người ta, Thu Nương, Đông Ca Nhi mới có thể được đón ra khỏi Trương gia, vào núi, có ăn có uống, được hưởng phúc.”

“Ân tình của mọi người, Tây Nương xin nhớ kỹ trong lòng. Cho nên mấy thứ mà Phương Tiên Nhi cho ta, kể cả số bạc còn lại sẽ chia đều cho mỗi nhà một phần, coi như là ta báo đáp ân tình của mọi người.”

Lý bà tử nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng lại đau lòng.

Thật không hổ là khuê nữ mà bà ấy nuôi.

Quả thật rất tốt bụng, cũng là một người biết nhớ ơn người ta. Mặc dù phải chịu đựng khổ sở như vậy nhưng tâm tính vẫn không hề thay đổi chút nào.

Chính là từ nhỏ đến lớn đều quá hiểu chuyện như vậy, khiến bà ấy là người làm nương mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy rất áy náy.

Những người khác nghe xong cũng đều có chút do dự, đưa mắt nhìn nhau.

Ai cũng biết Phương Tiên Nhi người cũng như tên, thiện lương hào phóng.

Hiện trong tay Tây Nương có tám miếng lá bạc, chỉ một miếng là có thể có được nhiều đồ ăn như vậy, còn lại bảy miếng kia càng không cần phải nói.

Nếu nói đến việc cứu người này thì quả thật các nhà đều có bỏ ra chút công sức, thậm chí còn cùng nhau gom góp được nhiều đồ ăn. Nhưng những thứ mà Tây Nương hứa hẹn quá nhiều, ai cũng ngại không dám nhận.

Dường như nhìn ra được sự do dự của mọi người, Tây Nương lại mỉm cười nói: “Lúc đến ta đã nghe mấy người Tảo Nhi nói qua, vào núi thì đều là người một nhà cả, nếu đã như vậy, làm sao còn khách sáo với ta chứ?”

“Hơn nữa, mọi người đã cứu ba cái mạng của chúng ta, chẳng lẽ còn không đáng giá mấy thứ này sao?”

Nói xong, nàng ấy lại âm thầm kéo ống tay áo Lý bà tử, người sau lập tức hát đệm:

“Nhị Nha nói phải! Từ khi vào núi tới bây giờ, mọi người vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau mà. Ngày thường ra ngoài tìm được đồ ăn, không phải cũng chia nhau ăn sao? Mọi người cứ nhận lấy đi. Huống chi, các nàng vừa tới không lâu, ngày sau còn có rất nhiều việc cần mọi người giúp đỡ nữa đấy.”

Đã nói đến nước này, không có lý do gì mà không nhận nữa.

Lý bà tử nói cũng đúng, với tình hình hiện tại thì không cần phân rõ ràng như vậy, trước tiên cứ cùng nhau sống tốt mới là đúng.

Cứ nhận đồ, sau đó mọi người giúp đỡ ba mẫu nữ các nàng là được.

Nếu không nhận, chắc chắn sau này Tây Nương sẽ luôn cảm thấy mình còn mắc nợ ân tình, trong lòng sẽ luôn cảm thấy áy náy.

Tảo Nhi chớp mắt, mở miệng nói trước: “Vậy thì chúng ta sẽ nhận, đa tạ Tây di đã hào phóng như vậy. Đồ ăn của ta và Hạnh Nhi trong mùa đông đã sắp tích đủ rồi.”

Tiếp theo, các nhà cũng lần lượt nói cảm ơn, theo thứ tự bước tới lấy bánh bột khô, bánh mì khô. Rau quả khô và nước đường thì bọn họ không lấy, bởi vì số lượng cũng không nhiều.

Tây Nương lại thuyết phục thêm mấy câu, thấy thật sự không thể thuyết phục được nữa mới đành phải tự lấy số còn lại.

Chuyện bái Phương Tiên Nhi kết thúc, những người khác mang đồ trở về.

Tảo Nhi và Đại Ngưu ở lại, định hỏi một chút chuyện giao dịch với đám người Xử Sinh.

Sau khi giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, Thịnh Quân không nghĩ tới bọn họ còn có thể có những kỳ ngộ này, nghe đến say sưa ngon lành.

Sau khi nghe hết đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện, hai người hỏi nàng có thể lấy đồ vật ra trao đổi với người khác được không.

Đương nhiên Thịnh Quân không có ý kiến gì.

Bản thân nàng chắc chắn cũng sẵn lòng bán ra nhiều hơn, dù sao thì như thế cũng có thể tích lũy được năng lượng.

Vấn đề duy nhất chính là, trước mắt hình như mấy người Tảo Nhi còn chưa có năng lực bảo vệ nàng, bởi vậy giao tiếp với người ngoài sẽ có nguy hiểm.

Nhưng mà xét theo tình hình hiện tại thì mấy người Tảo Nhi còn cần nàng mới có thể ăn no nên chắc hẳn bọn họ còn lo nàng xảy ra chuyện hơn ai hết.

Chắc hẳn bọn họ cũng đã suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra thỉnh cầu này.

Thịnh Quân nhanh chóng nói một câu ‘xin bỏ tiền vào’.

 

Trước đó đám Tảo Nhi thấy Phương Tiên Nhi thật lâu không đáp lại, vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, sợ yêu cầu của mình sẽ mạo phạm đến ngài.

Cũng may bọn họ không phải đoán mò quá lâu, Phương Tiên Nhi đã đồng ý.

Quả nhiên Phương Tiên Nhi là thần tiên tốt nhất thiện lương nhất trên đời này!

Hai người vui vẻ ra mặt, lại nói một tràng lời hay, Thịnh Quân nghe mà mặt đỏ bừng.

 

Từ sau khi nàng rơi xuống đất, thật khó để nói chất lượng cuộc sống của cổ nhân tăng lên bao nhiêu, nhưng công phu ngoài miệng chắc chắn đã có một bước nhảy vọt về chất.

Sau khi mọi việc hoàn toàn xong xuôi, liền cáo biệt Phương Tiên Nhi.

Hai người Tảo Nhi đi về phía sơn động.

Đại Ngưu nói: “Nếu Phương Tiên Nhi đã đồng ý, ngày mai ta sẽ mang theo vài thứ rời núi, thuận tiện đón Tông thúc luôn?”

Tảo Nhi gật đầu: “Được, nhưng mà cũng cần phải bàn chi tiết về cách giao dịch với mấy người Xử Sinh đã, chúng ta quay về bàn trước đã.”

Vội vàng trở lại sơn động, Tảo Nhi nói cho mọi người về thái độ của Phương Tiên Nhi, một đám người bắt đầu thảo luận chuyện giao dịch.

Đầu tiên, nhất định phải để lại đủ đồ ăn cho các nhà, sau đó mới đưa phần đồ ăn còn dư cho mấy người Xử Sinh.

Nếu đối phương muốn dùng tiền để giao dịch thì phải tham khảo giá lương thực rồi đưa ra một mức giá mà cả hai bên đều có thể chấp nhận được.

Nếu như không cần tiền, dùng đồ vật để đổi cũng được, dù sao bọn họ cái gì cũng thiếu. Ví dụ như quần áo cùng các loại nhu yếu phẩm sinh hoạt, những thứ này có thể xem hàng trước rồi mới định giá.

Sau đó chính là địa điểm để tiến hành giao dịch của hai bên, cái này thì phải hỏi lại một chút, phải tìm một địa điểm kín đáo thuận tiện cho cả hai bên mới được.

Sau khi bàn bạc xong những điểm cần chú ý khi giao dịch, tiếp theo chính là sắp xếp người ngày mai rời núi đón người.

Một mình Đại Ngưu chắc chắn là không được, cuối cùng vẫn quyết định là hắn và Lưu Nhị Sơn cùng đi, còn đám người Tảo Nhi, Thiết Trụ thì đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Đại khái chính là những chuyện này, sau khi ngẫm lại thấy không còn thiếu sót gì nữa.

Một đám người rốt cuộc mới tắt lửa đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Đại Ngưu và Lưu Nhị Sơn mỗi người xách theo hai hộp bánh bột khô rời núi, xe nhẹ đường quen đi về hướng huyện thành.

Lý Phát Tông này cũng đã thức dậy từ sớm, đi cùng Xử Sinh đến chỗ Chung Tư.

Sau khi giải thích ngắn gọn mọi chuyện, Lý Phát Tông mới hỏi Chung Tư về độ khó của việc này.

Lúc này Chung Tư đã biến trở lại dáng vẻ lão bá mà hắn đã gặp lúc đầu, vuốt râu không đáp mà hỏi lại: “Sau khi các ngươi cứu thư sinh kia ra thì định sắp xếp thế nào?”

Lý Phát Tông suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Phẩm tính của hắn không tệ, lại nhận biết được rất nhiều chữ, chúng ta muốn thuyết phục hắn chuyển đến ở cùng chúng ta, còn có thể dạy cho bọn hài tử một vài kiến thức.”

Ánh mắt Chung Tư khẽ động: “Ừ, đọc nhiều sách có rất nhiều lợi ích, các ngươi có thể nghĩ được như vậy là rất tốt rồi. Chẳng qua nếu như sau khi cứu thư sinh kia ra mà hắn không chịu đi với các ngươi thì thì sao?”

Lý Phát Tông cười khổ: “Nếu vậy thì chúng ta cũng không có cách nào, đâu thể ép buộc hắn được. Chúng ta đến đây là để trả ân tình chứ không phải kết thù.”

“Nói vậy cũng đúng.”

Bỗng nhiên Chung Tư cười nói: “Được rồi, việc này người khác có lẽ làm không được nhưng ta lại có thể. Ngươi về trước chờ tin tức đi, đêm nay ta có thể mang người ra ngoài.”

Vậy là đồng ý rồi sao?

Hơn nữa lần này lại có thể thành công nhanh như vậy?

Lý Phát Tông có chút bối rối nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Vậy cứ làm như vậy đi. Chung bá, mấy ngày gần đây thật sự đã làm phiền ngài rồi...”

Chung Tư khoát tay: “Không cần nói những lời khách sáo này nữa, dù sao chúng ta cũng nhận được không ít thứ tốt.”

Bình Luận (0)
Comment