Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 19

Thẩm a bà đã gấp gáp may xong nhóm y phục đầu tiên, đường may của Thẩm a bà rất nhỏ, cây vải đưa qua cũng không hề làng phí, ước chừng một phần ba cây vải là có thể làm ra hai bộ y phục cho người lớn, một bộ y phục cỡ lớn, một bộ y phục cỡ nhỏ cho tiểu hài tử.
Lấy y phục về nhà, làm Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch cao hưng đến điên luôn.
Y phục của Trần Tiểu Thái và Trần Tiểu Mạch, một ít là Trần Tiểu Mễ sửa, tay nghề của Trần Tiểu Mễ, thật sự là có chút không dám nhìn thẳng.
Sau khi mặc y phục mới vào, Trần Tiểu Thái làm việc cũng trở nên khó khăn, sợ làm dơ y phục.
Ngày đầu tiên lấy được y phục mới, Lục Lâm liền mặc vào, y phục Lục Lâm mặc khi trước vốn dĩ là của Trần Tiểu Mễ, sửa lại một chút, Lục Lâm thật sự có chút mặc không quen.
Lần đầu tiên hợp tác tốt đẹp, Lục Lâm tín nhiệm Thẩm a bà hơn không ít.
Có câu một chuyện không phiền hai chủ, Lục Lâm lại đưa thêm ít vải và chăn bông cũ, mời Thẩm a bà giúp lấy bông trong chăn bông cũ ra làm áo bông.
Trần Tiểu Mễ săn được vài con thỏ, hồ ly, da lông của mấy thứ này đều có thể đổi thành tiền, da lông hoàn chỉnh thì Trần Tiểu Mễ mang đi đổi tiền, còn sức mẻ một chút thì Trần Tiểu Mễ đặt qua một bên.
Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ tính khi vào mùa đông sẽ lấy lông thú bị hư hỏng đó ghép nối lại thành chăn, bất quá, hiện tại đã có tiền, liền không cần làm như vậy.
Lục Lâm lấy ra một ít, để Thẩm a bà may vào cổ áo, cổ tay áo của áo bông, để gia tăng tính giữ ấm của áo bông.
Thẩm a bà không nghĩ tới, Trần Tiểu Mễ cư nhiên lại có tiền như vậy, trong một lần mà mua nhiều vải như thế.
Người nhà quê mỗi lần làm một bộ y phục đã là rất khó khăn, không nghĩ tới, trong một lần mà Lục Lâm có thể đưa qua nhiều vải như vậy, còn có da lông các kiểu, tuy rằng là da lông hư hỏng, nhưng cũng là da lông a!
Áo bông tốn nhiều công phu một chút, cũng sẽ dùng được nhiều hơn một chút, Lục Lâm lại nâng giá lên một chút.
Có lần đầu tiên hợp tác tốt đẹp, lần hợp tác tiếp theo cũng thuận lợi hơn một chút.
Qua khoảng thời gian hơn mười ngày, Lục Lâm lại ôm về tám cái áo bông từ nhà Thẩm a bà.
Bốn cái của người lớn, bốn cái của tiểu hài tử.
Trần Tiểu Mễ nhìn quần áo, nói: "Y phục này rất không tồi a!"
"Đúng vậy!" So với Trần Tiểu Mễ làm, thì là đẹp hơn nhiều, tìm Thẩm a bà quả nhiên là quyết định đúng.
"Cư nhiên lại làm ra nhiều y phục như vậy." Trần Tiểu Mễ có chút kinh ngạc, cảm thán nói.
"Thẩm a bà có tay nghề lâu năm, hẳn là làm y phục cũng đỡ tốn vải." Lục Lâm nói.
Lúc Lục Lâm qua nhà Thẩm a bà đều có ý tránh người khác, bất quá, tin tức ở nông thôn truyền đi rất nhanh, đám người Trần Tiểu Mễ mặc y phục mới, cũng rất đáng chú ý.
Lục Đồng nhìn thấy Lục Lâm mặc y phục mới, Lục Đồng có chút ê ẩm trong lòng.
Năm nay thu hoạch vụ thu, bởi vì Lục gia thiếu sức lao động của một nhà lão nhị, thóc cũng trở nên ít đi, nàng cũng bị buộc xuống ruộng, Lục Đồng phi thường đố kỵ Lục Lâm có thể đứng ngoài cuộc, vẫn luôn ngóng trông Lục Lâm bị xui xẻo, lại không nghĩ tới, Trần Tiểu Mễ đối với Lục Lâm cũng không tệ lắm, cư nhiên còn may y phục mới cho Lục Lâm.
.............
Thẩm gia.
Thẩm a bà nhìn tiền đồng kiếm được, trong lòng cao hứng cực kỳ.
Dựa vào việc làm y phục cho Lục Lâm, Thẩm a bà kiếm lời được ba trăm năm mươi văn tiền, thập phần cao hứng.
"A bà, Lục Lâm ca thật hào phóng a!" Thẩm Trì nhịn không được nói.
Thẩm a bà gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Có nhiều tiền như vậy, cũng có thể mua gạo và mì nhiều một chút."
Tư vị đói bụng vào mùa đông, thật sự là rất không tốt.
Thẩm Trì chuyển động tròng mắt, nói: "Ma ma, ta nghe người ta nói, Trần Tiểu Mễ tìm được một gốc cây nhân sâm ở trong núi, bán được rất nhiều tiền."
Trước kia Trần Tiểu Mễ tìm người về ở rể, đã tốn mười lượng bạc, lúc đó phản ứng của huynh đệ Trần gia huynh đệ phản ứng cũng chỉ có thế, sau khi Lục Lâm vào cửa, đầu tiên là bán hạt châu, rồi có tiền, nhiều hơn sáu lượng bạc, Trần Tiểu Mễ mua đồ cũng hào phóng hơn một chút.
Trong thôn, có rất ít người nói chuyện với Trần Tiểu Mễ, duyên của Trần Tiểu Thái cũng không tốt lắm, hài tử trong thôn đều không thích chơi với nó, Trần Tiểu Mạch lại là đứa đầu óc không được minh mẫn, cũng không có ai tìm nó.
Nhưng thôn dân hiếu kì thì lại rất nhiều, ai lại không muốn trong nhà nhiều hơn chút bạc, vậy nên những người đó liền đi hỏi Lục Lâm.
Lục Lâm lén nói với những người này là, Trần Tiểu Mễ tìm được một gốc nhân sâm ở trong núi sâu.
Lục Lâm chỉ thuận miệng nói như thế, kết quả, rất nhanh sau đó người trong thôn đều biết Trần Tiểu Mễ tìm được một thứ tốt như vậy bên trong núi sâu.
"Nói cũng lạ, sau khi Lục Lâm vào Trần gia, cuộc sống của mấy huynh đệ Trần gia hình như tốt lên rất nhiều, Lục lão thái bà kia nói Lục Lâm khắc thân chỉ là nói xạo, nói không chừng hắn là cái vượng gia a."
Thẩm Trì gật gật đầu, nói: "Cũng có thể."
Thẩm a bà ôm ra một rỗ củ cải, nói: "Hôm nào ngươi đưa chỗ cải trắng này sang cho ba huynh đệ Trần gia đi, nhờ phúc của người ta, lần này chúng ta mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
Thẩm a bà cân nhắc, ba huynh đệ Trần gia, Trần Tiểu Mễ chỉ lo săn thú, Trần Tiểu Thái chỉ là một tiểu tử choai choai, Trần Tiểu Mạch lại là đứa không biết gì, ba huynh đệ chỉ ăn rau dại đào được.
Ngày thường ăn thức ăn hẳn là rất thô ráp, Lục Lâm là một hán tử, phỏng chừng cũng sẽ không nấu ăn.
Lục Lâm nhận lấy củ cải Thẩm Trì đưa đến, thập phần cao hứng, gần đây Lục Lâm vội vội vàng vàng xây giường đất, cũng không chú trọng nấu cơm, gần đây đều là tùy tiện ăn gì đó, ba huynh đệ Trần gia đều có thể chịu khổ, tùy tiện ăn chút gì cũng có thể đối phó được, nhưng lại làm cho Lục Lâm, một kẻ kén ăn buồn bực, một rổ củ cải này đưa đến thật đúng lúc, củ cải cũng có thể chế biến được a.
Củ cải trắng ở thế giới này đều là thuần tự nhiên, hương vị rất là không tồi.

Bình Luận (0)
Comment